Chương 214: Là âm thanh của phụ nữ
Một kiếm này anh không sử dụng chân khí, chỉ dùng lực lượng đơn thuần.
Đá ngầm lớn như cối xay đá vỡ tan chia năm xẻ bảy, chấn động làm ngất ba con cá Rồng bên trong.
Dương Bách Xuyên có chút kinh hãi, thầm nghĩ: “Xem ra thanh kiếm này không phải vật phàm, chém đá ngầm giống như cắt đậu hũ. Sắc bén như vậy, cho dù không phải pháp khí, cũng là thần binh lợi khí hiếm có.”
Sau đó anh tìm thấy mấy cọng cỏ nước bện thành dây thừng xâu lại ba con cá Rồng bị chấn động đánh ngất, sau khi xâu lên treo ở trên cổ, dưới chân dùng sức bơi lội lên mặt nước.
m thầm suy tính, chiều sâu của hồ nước này ít nhất cũng gần 8-90 mét, không trách không có ai có thể lặn xuống. Truyền thuyết lối đi thông xuống Đông Hải trong miệng người già, có lẽ bởi vì quá sâu.
Mười phút sau, anh đã thấy được ánh sáng trên mặt nước, ngâm ở hồ nước tầm 40 phút.
“Rầm ~”
Dương Bách Xuyên nổi lên mặt nước.
Nhưng ngay sau đó bên tai lại vang lên tiếng thét kinh hoảng chói tai, đâm thủng màng tai.
“A ~”
Là âm thanh của phụ nữ.
Dương Bách Xuyên vừa mở mắt đã sợ ngây người.
Trăm triệu không nghĩ đến vừa trồi lên từ đáy hồ, trên mặt nước sẽ có thêm một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ đang trần trụi tắm rửa.
Một màn trắng bóng đập vào mắt, có thể xem, không thể xem, đều thu hết vào mắt.
…...
Viên Kim Phượng cũng không nghĩ đến, thừa dịp trời gần tối đến hồ Tiên Nữ tắm rửa sẽ gặp phải cảnh tượng kinh hách như vậy.
Ba ngày trước cô trở về quê thăm ba mẹ, trong thôn nhà không có chỗ tắm rửa, bình thường toàn đi ra sông tắm. Mấy ngày nay thời tiết nóng bức, buổi tối mỗi ngày cô thường xuyên đi đến đây tắm rửa.
Bởi vì sợ bị người nhìn thấy, cố ý chọn lúc trời gần tối, lại còn đi khá xa, đi tới hồ Tiên Nữ, nơi này cũng là nơi cô thường đến lúc còn nhỏ.
Sau khi xuống nước thoải mái dễ chịu ngâm mình trong nước, đang múc nước lên trên người, cảm giác được dưới hồ nước ngầm có gợn nước đung đưa, ngay sau đó bắt đầu sủi bọt nước.
Lúc này Viên Kim Phượng vô cùng sợ hãi, dù sao cũng là phụ nữ, trời sinh nhát gan, hơn nữa lại ở hồ nước sâu thẳm, nơi hẻo lánh cách thôn xa một dặm. Im ắng, đột nhiên hồ nước xuất hiện tình huống bất ngờ dị thường như vậy, nói cô không sợ hãi là giả.
Lập tức kinh hoảng muốn lên trên bờ, nhưng lại chậm một bước, mặt nước trong tầm mắt vang lên một tiếng động to. Ngay sau đó cô thấy được một ánh sáng thoáng hiện, một quái vật hình người mọc đầu cá khổng lồ toát ra khỏi mặt nước.
Lần này Viên Kim Phượng bị dọa hồn bay phách tán, hai mắt trợn trắng, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Thật ra bởi vì cô quá hoảng sợ nên không nhìn rõ cảnh tượng quái vật xuất hiện thật ra là Dương Bách Xuyên treo bốn con cá Rồng ở trên cổ.
…...
Còn Dương Bách Xuyên lại không hề biết anh đột ngột toát ra từ đáy hổ, trên người còn vác theo một đống cá Rồng, làm cho Viên Kim Phượng coi anh thành thủy quái, dọa người ta hôn mê bất tỉnh.
Nhìn người phụ nữ ngất xỉu trước mắt, anh vội vàng ôm lấy cô, không ôm không được, ngất xỉu chắc chắn sẽ chìm xuống đáy hồ.
Đá ngầm lớn như cối xay đá vỡ tan chia năm xẻ bảy, chấn động làm ngất ba con cá Rồng bên trong.
Dương Bách Xuyên có chút kinh hãi, thầm nghĩ: “Xem ra thanh kiếm này không phải vật phàm, chém đá ngầm giống như cắt đậu hũ. Sắc bén như vậy, cho dù không phải pháp khí, cũng là thần binh lợi khí hiếm có.”
Sau đó anh tìm thấy mấy cọng cỏ nước bện thành dây thừng xâu lại ba con cá Rồng bị chấn động đánh ngất, sau khi xâu lên treo ở trên cổ, dưới chân dùng sức bơi lội lên mặt nước.
m thầm suy tính, chiều sâu của hồ nước này ít nhất cũng gần 8-90 mét, không trách không có ai có thể lặn xuống. Truyền thuyết lối đi thông xuống Đông Hải trong miệng người già, có lẽ bởi vì quá sâu.
Mười phút sau, anh đã thấy được ánh sáng trên mặt nước, ngâm ở hồ nước tầm 40 phút.
“Rầm ~”
Dương Bách Xuyên nổi lên mặt nước.
Nhưng ngay sau đó bên tai lại vang lên tiếng thét kinh hoảng chói tai, đâm thủng màng tai.
“A ~”
Là âm thanh của phụ nữ.
Dương Bách Xuyên vừa mở mắt đã sợ ngây người.
Trăm triệu không nghĩ đến vừa trồi lên từ đáy hồ, trên mặt nước sẽ có thêm một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ đang trần trụi tắm rửa.
Một màn trắng bóng đập vào mắt, có thể xem, không thể xem, đều thu hết vào mắt.
…...
Viên Kim Phượng cũng không nghĩ đến, thừa dịp trời gần tối đến hồ Tiên Nữ tắm rửa sẽ gặp phải cảnh tượng kinh hách như vậy.
Ba ngày trước cô trở về quê thăm ba mẹ, trong thôn nhà không có chỗ tắm rửa, bình thường toàn đi ra sông tắm. Mấy ngày nay thời tiết nóng bức, buổi tối mỗi ngày cô thường xuyên đi đến đây tắm rửa.
Bởi vì sợ bị người nhìn thấy, cố ý chọn lúc trời gần tối, lại còn đi khá xa, đi tới hồ Tiên Nữ, nơi này cũng là nơi cô thường đến lúc còn nhỏ.
Sau khi xuống nước thoải mái dễ chịu ngâm mình trong nước, đang múc nước lên trên người, cảm giác được dưới hồ nước ngầm có gợn nước đung đưa, ngay sau đó bắt đầu sủi bọt nước.
Lúc này Viên Kim Phượng vô cùng sợ hãi, dù sao cũng là phụ nữ, trời sinh nhát gan, hơn nữa lại ở hồ nước sâu thẳm, nơi hẻo lánh cách thôn xa một dặm. Im ắng, đột nhiên hồ nước xuất hiện tình huống bất ngờ dị thường như vậy, nói cô không sợ hãi là giả.
Lập tức kinh hoảng muốn lên trên bờ, nhưng lại chậm một bước, mặt nước trong tầm mắt vang lên một tiếng động to. Ngay sau đó cô thấy được một ánh sáng thoáng hiện, một quái vật hình người mọc đầu cá khổng lồ toát ra khỏi mặt nước.
Lần này Viên Kim Phượng bị dọa hồn bay phách tán, hai mắt trợn trắng, lập tức hôn mê bất tỉnh.
Thật ra bởi vì cô quá hoảng sợ nên không nhìn rõ cảnh tượng quái vật xuất hiện thật ra là Dương Bách Xuyên treo bốn con cá Rồng ở trên cổ.
…...
Còn Dương Bách Xuyên lại không hề biết anh đột ngột toát ra từ đáy hổ, trên người còn vác theo một đống cá Rồng, làm cho Viên Kim Phượng coi anh thành thủy quái, dọa người ta hôn mê bất tỉnh.
Nhìn người phụ nữ ngất xỉu trước mắt, anh vội vàng ôm lấy cô, không ôm không được, ngất xỉu chắc chắn sẽ chìm xuống đáy hồ.