Chương 178: Cả hai tay đều bị anh bắt lấy
Nhưng không nghĩ đến bởi vì anh dùng sức quá lớn, làm cho Ninh Kha đang hôn mê tỉnh lại, hoặc nói sau khi vết thương trên trái tim được Dương Bách Xuyên chữa trị, cô ta đã gần như phục hồi nguyên khí, mở mắt ra.
Ninh Kha cảm thấy trên người quanh quẩn một dòng nước ấm, thoải mái đến mức không nói lên lời, cả người thoải mái giống như đắm chìm trong ánh nắng dịu. Nhưng giây sau cô ta đã lấy lại cảnh giác, mở mắt ra thấy bàn tay của Dương Bách Xuyên đang nắm ngực của chính mình.
Khó thở xấu hổ và giận dữ, sắc mặt đỏ bừng, chưa từng có khác phái dám làm vậy với cô ta.
Lấy lại phản ứng, hét to một tiếng hét chói tay, dùng sức lực toàn thân đánh ra một cái tát.
Dương Bách Xuyên là một người rất nhạy bén, vừa phát hiện Ninh Kha tỉnh lại, vừa định nói: Hi ~ người đẹp cảnh sát, là anh em đã cứu cô, cô thiếu tôi một ân tình. Nhưng chỉ trong chớp mắt, không nghĩ đến cô ta thưởng cho mình một bàn tay.
Dương Bách Xuyên tức giận, lập tức giận dữ giơ tay bắt lấy cổ tay của cô ta, nói: “CMN cô bị bệnh hả?”
“Anh… Biến thái ~” Ninh Kha trừng mắt mắng.
“Tôi… Biến thái?”
Dương Bách Xuyên đen mặt, lúc này mới lấy lại phản ứng, có lẽ cô ta tức giận vì bàn tay của anh dán lên trên ngực cô ta.
Lấy lại phản ứng Dương Bách Xuyên cũng nổi giận, mắng to: “CMN cô động đầu óc không được hả? Miệng vết thương của cô ở chỗ này, tay của tôi không để ở đây thì để ở đâu? Lấy viên đạn ra cho cô, lại mệt chết trị hết miệng vết thương cho cô, không cảm ơn thì thôi, còn đánh tôi?
CMN cô cho rằng tôi đang sàm sỡ cô? Nếu cô đã nói vậy, vậy tôi sẽ sàm sỡ luôn, dù sao cũng bị cô hiểu lầm.”
Hoặc không làm, hoặc đã làm là phải làm luôn, Dương Bách Xuyên dời bàn tay ra khỏi miệng vết thương của cô ta. Lúc này miệng vết thương đã được chữa trị gần như khỏi hẳn, đã khép lại, thuận tay nhéo hai quả đào của cô ta một chút.
Trong lòng nghĩ dù sao không sàm sỡ cũng bị cô ta nghĩ thành sàm sỡ, vậy sờ luôn một thể, đỡ có hại.
Vừa bóp, tràn đầy co dãn.
Trong lòng nói thầm: “Chuột Mickey cũng đáng yêu phết!”
Bên kia, Ninh Kha nghe thấy tiếng hô tức giận của Dương Bách Xuyên, cũng cảm thấy hình như chính mình trách oan anh. Bởi vì lúc này cô ta cảm thấy thân thể rất tốt, sự đau đớn bỏng rát ở miệng vết thương lúc trước đã biến mất, nếu vậy thực sự là anh đã trị thương giúp cô ta?
Vừa nghĩ đến đây đã bị Dương Bách Xuyên nhéo một chút, làm cho cả thân thể của cô ta không nhịn được run lên, trong miệng phát ra một tiếng: “A~”
Tỉnh lại, lòng cảm kích đã tan thành mây khói trong nháy mắt.
“A~”
Ninh Kha tức giận, tiếng hét chói tai xấp xỉ tám đêxiben vang lên.
Dùng một tay khác đánh về phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên rút tay từ trên ngực của cô lại, trở tay bắt lấy tay của Ninh Kha.
Cả hai tay đều bị anh bắt lấy.
Sắc mặt của Ninh Kha vừa trắng vừa hồng, hai lần không đánh được Dương Bách Xuyên, tức giận phát khóc.
Ninh Kha cảm thấy trên người quanh quẩn một dòng nước ấm, thoải mái đến mức không nói lên lời, cả người thoải mái giống như đắm chìm trong ánh nắng dịu. Nhưng giây sau cô ta đã lấy lại cảnh giác, mở mắt ra thấy bàn tay của Dương Bách Xuyên đang nắm ngực của chính mình.
Khó thở xấu hổ và giận dữ, sắc mặt đỏ bừng, chưa từng có khác phái dám làm vậy với cô ta.
Lấy lại phản ứng, hét to một tiếng hét chói tay, dùng sức lực toàn thân đánh ra một cái tát.
Dương Bách Xuyên là một người rất nhạy bén, vừa phát hiện Ninh Kha tỉnh lại, vừa định nói: Hi ~ người đẹp cảnh sát, là anh em đã cứu cô, cô thiếu tôi một ân tình. Nhưng chỉ trong chớp mắt, không nghĩ đến cô ta thưởng cho mình một bàn tay.
Dương Bách Xuyên tức giận, lập tức giận dữ giơ tay bắt lấy cổ tay của cô ta, nói: “CMN cô bị bệnh hả?”
“Anh… Biến thái ~” Ninh Kha trừng mắt mắng.
“Tôi… Biến thái?”
Dương Bách Xuyên đen mặt, lúc này mới lấy lại phản ứng, có lẽ cô ta tức giận vì bàn tay của anh dán lên trên ngực cô ta.
Lấy lại phản ứng Dương Bách Xuyên cũng nổi giận, mắng to: “CMN cô động đầu óc không được hả? Miệng vết thương của cô ở chỗ này, tay của tôi không để ở đây thì để ở đâu? Lấy viên đạn ra cho cô, lại mệt chết trị hết miệng vết thương cho cô, không cảm ơn thì thôi, còn đánh tôi?
CMN cô cho rằng tôi đang sàm sỡ cô? Nếu cô đã nói vậy, vậy tôi sẽ sàm sỡ luôn, dù sao cũng bị cô hiểu lầm.”
Hoặc không làm, hoặc đã làm là phải làm luôn, Dương Bách Xuyên dời bàn tay ra khỏi miệng vết thương của cô ta. Lúc này miệng vết thương đã được chữa trị gần như khỏi hẳn, đã khép lại, thuận tay nhéo hai quả đào của cô ta một chút.
Trong lòng nghĩ dù sao không sàm sỡ cũng bị cô ta nghĩ thành sàm sỡ, vậy sờ luôn một thể, đỡ có hại.
Vừa bóp, tràn đầy co dãn.
Trong lòng nói thầm: “Chuột Mickey cũng đáng yêu phết!”
Bên kia, Ninh Kha nghe thấy tiếng hô tức giận của Dương Bách Xuyên, cũng cảm thấy hình như chính mình trách oan anh. Bởi vì lúc này cô ta cảm thấy thân thể rất tốt, sự đau đớn bỏng rát ở miệng vết thương lúc trước đã biến mất, nếu vậy thực sự là anh đã trị thương giúp cô ta?
Vừa nghĩ đến đây đã bị Dương Bách Xuyên nhéo một chút, làm cho cả thân thể của cô ta không nhịn được run lên, trong miệng phát ra một tiếng: “A~”
Tỉnh lại, lòng cảm kích đã tan thành mây khói trong nháy mắt.
“A~”
Ninh Kha tức giận, tiếng hét chói tai xấp xỉ tám đêxiben vang lên.
Dùng một tay khác đánh về phía Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên rút tay từ trên ngực của cô lại, trở tay bắt lấy tay của Ninh Kha.
Cả hai tay đều bị anh bắt lấy.
Sắc mặt của Ninh Kha vừa trắng vừa hồng, hai lần không đánh được Dương Bách Xuyên, tức giận phát khóc.