Chương 171: Một chiêu này cũng thật là độc cá
“Lão nhị, đi qua trói bọn chúng lại.” Người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai nói với tên cầm súng, còn bản thân gã thì nhặt khẩu súng trên mặt đất của cảnh sát lên và nhắm vào ngay Dương Bách Xuyên với nữ cảnh sát.
Dương Bách Xuyên nhìn ra được người đàn ông này vô cùng cảnh giác, chắc chắn sẽ không tới gần anh và nữ cảnh sát trong vòng ba mét.
Chờ tên đeo kính râm còng tay cảnh sát trẻ tuổi và ông chủ Liên Thông vào một cái ghế, lại đi qua cô gái tìm được một khẩu súng lục trên người rồi lấy đi, mà tên gầy kia đi vòng quanh một bên người Dương Bách Xuyên và nói với người đàn ông đội mũ lưỡi trai: “Đại ca, trên người tên nhóc này không có súng, có lẽ không phải là cảnh sát.”
“Được rồi, hai người này chỉ là để theo dõi truy bắt chúng ta, đoán chừng là người của bọn họ sẽ đến nơi này ngay lập tức, chúng ta mau rời đi, tao nhìn thấy tên nhóc này lái BMW tới, mang theo anh ta và nữ cảnh sát đi.”
Lúc người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói chuyện với tên đeo kính râm vậy mà còn lấy quả bom trong tay đặt vào trên người bà chủ và thanh niên cảnh sát bị trói lại với nhau, một chiêu này cũng thật là độc cá.
Tiếp đó ngay lập tức Dương Bách Xuyên và nữ cảnh sát bị hai tên cướp mang theo đến nhà hàng, lên xe của Dương Bách Xuyên.
Lúc lên xe, đột nhiên nữ cảnh sát mở miệng nói: “Tôi làm con tin cho mấy người, thả anh ta ra đi, anh ta chỉ là người bình thường.” Người cô ta nói là Dương Bách Xuyên.
“Bớt nói nhảm đi, lên xe mau.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai căn bản không nghe.
Nhưng ngược lại, Dương Bách Xuyên lại có chút thiện cảm đối với nữ cảnh sát, không nghĩ tới vào lúc này mà cô ta còn có trách nhiệm như thế.
Lúc này anh cũng chỉ bị cướp chiếc xe mà cũng không tìm được cơ hội xuống tay, chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe lái xe.
Dương Bách Xuyên vẫn lái xe như trước, mà nữ cảnh sát và người đàn ông đeo kính râm ngồi ở phía sau, tên đội mũ lưỡi trai ngồi ở ghế phụ dùng súng chĩa vào Dương Bách Xuyên.
Ninh Kha ngồi trên xe với vẻ mặt sốt ruột, đồng nghiệp và bà chủ nhà hàng bị hai tên tội phạm truy nã đặt bom hơn nữa còn không biết khi nào sẽ nổ tung, chuyện hôm nay đều là do cô ta quá bị xúc động.
Sau khi cấp trên nhận được thông báo nói hai tên tội phạm bị truy nã đã chạy trốn một mình, cô ta lập tức nóng lòng, giăng lưới tìm kiếm khắp nơi, ba ngày trước nhận được tin báo tố cáo nói ở trong thôn núi xuất hiện tin tức nghi ngờ của hai tên tội phạm, với sự hiếu thắng cô ta đã dẫn theo một đồng nghiệp tới, cuối cùng hôm nay phát hiện hai tội phạm lại đi vào nhà hàng này.
Cô ta phát hiện cô ta nghĩ chuyện rất đơn giản không ngờ trong tay tên tội phạm kia lại có bom, hơn nữa Dương Bách Xuyên và bà chủ khách sạn là hai con tin, hoàn toàn làm đảo lộn kế hoạch muốn tự mình bắt để lập công của cô ta.
Ngược lại còn bị tội phạm khống chế, ngồi trên xe đang di chuyển nhưng đầu phải nhanh chóng nghĩ cách, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm hai tên tội phạm, tùy thời tìm kiếm cơ hội xuống tay, đáng tiếc đối phương rất cẩn thận, không lộ sơ hở chút nào.
Lúc này cô ta mới nhớ tới thông tin trên lệnh truy nã nội bộ liên quan đến tội phạm, trong đó có một người là thủ phạm làm nổ mìn của mỏ than, trước đó từng làm dân quân, lần đó hai tên tội phạm đã giết một nhà ba người của ông chủ mỏ than và bỏ trốn.
Ninh Kha thầm hận bản thân lỗ mãng, nhưng cũng không có biện pháp.
Dương Bách Xuyên nhìn ra được người đàn ông này vô cùng cảnh giác, chắc chắn sẽ không tới gần anh và nữ cảnh sát trong vòng ba mét.
Chờ tên đeo kính râm còng tay cảnh sát trẻ tuổi và ông chủ Liên Thông vào một cái ghế, lại đi qua cô gái tìm được một khẩu súng lục trên người rồi lấy đi, mà tên gầy kia đi vòng quanh một bên người Dương Bách Xuyên và nói với người đàn ông đội mũ lưỡi trai: “Đại ca, trên người tên nhóc này không có súng, có lẽ không phải là cảnh sát.”
“Được rồi, hai người này chỉ là để theo dõi truy bắt chúng ta, đoán chừng là người của bọn họ sẽ đến nơi này ngay lập tức, chúng ta mau rời đi, tao nhìn thấy tên nhóc này lái BMW tới, mang theo anh ta và nữ cảnh sát đi.”
Lúc người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói chuyện với tên đeo kính râm vậy mà còn lấy quả bom trong tay đặt vào trên người bà chủ và thanh niên cảnh sát bị trói lại với nhau, một chiêu này cũng thật là độc cá.
Tiếp đó ngay lập tức Dương Bách Xuyên và nữ cảnh sát bị hai tên cướp mang theo đến nhà hàng, lên xe của Dương Bách Xuyên.
Lúc lên xe, đột nhiên nữ cảnh sát mở miệng nói: “Tôi làm con tin cho mấy người, thả anh ta ra đi, anh ta chỉ là người bình thường.” Người cô ta nói là Dương Bách Xuyên.
“Bớt nói nhảm đi, lên xe mau.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai căn bản không nghe.
Nhưng ngược lại, Dương Bách Xuyên lại có chút thiện cảm đối với nữ cảnh sát, không nghĩ tới vào lúc này mà cô ta còn có trách nhiệm như thế.
Lúc này anh cũng chỉ bị cướp chiếc xe mà cũng không tìm được cơ hội xuống tay, chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe lái xe.
Dương Bách Xuyên vẫn lái xe như trước, mà nữ cảnh sát và người đàn ông đeo kính râm ngồi ở phía sau, tên đội mũ lưỡi trai ngồi ở ghế phụ dùng súng chĩa vào Dương Bách Xuyên.
Ninh Kha ngồi trên xe với vẻ mặt sốt ruột, đồng nghiệp và bà chủ nhà hàng bị hai tên tội phạm truy nã đặt bom hơn nữa còn không biết khi nào sẽ nổ tung, chuyện hôm nay đều là do cô ta quá bị xúc động.
Sau khi cấp trên nhận được thông báo nói hai tên tội phạm bị truy nã đã chạy trốn một mình, cô ta lập tức nóng lòng, giăng lưới tìm kiếm khắp nơi, ba ngày trước nhận được tin báo tố cáo nói ở trong thôn núi xuất hiện tin tức nghi ngờ của hai tên tội phạm, với sự hiếu thắng cô ta đã dẫn theo một đồng nghiệp tới, cuối cùng hôm nay phát hiện hai tội phạm lại đi vào nhà hàng này.
Cô ta phát hiện cô ta nghĩ chuyện rất đơn giản không ngờ trong tay tên tội phạm kia lại có bom, hơn nữa Dương Bách Xuyên và bà chủ khách sạn là hai con tin, hoàn toàn làm đảo lộn kế hoạch muốn tự mình bắt để lập công của cô ta.
Ngược lại còn bị tội phạm khống chế, ngồi trên xe đang di chuyển nhưng đầu phải nhanh chóng nghĩ cách, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm hai tên tội phạm, tùy thời tìm kiếm cơ hội xuống tay, đáng tiếc đối phương rất cẩn thận, không lộ sơ hở chút nào.
Lúc này cô ta mới nhớ tới thông tin trên lệnh truy nã nội bộ liên quan đến tội phạm, trong đó có một người là thủ phạm làm nổ mìn của mỏ than, trước đó từng làm dân quân, lần đó hai tên tội phạm đã giết một nhà ba người của ông chủ mỏ than và bỏ trốn.
Ninh Kha thầm hận bản thân lỗ mãng, nhưng cũng không có biện pháp.