Chương 145: Đây chính là sự quyến rũ của trang phục nghề nghiệp tiêu chuẩn
Đây chính là sự quyến rũ của trang phục nghề nghiệp tiêu chuẩn.
Đi theo phía sau Ngải Diệp vào trong, anh chỉ thấy một tay Triệu Nam đang cầm điện thoại, một tay ghi chép cái gì đó, trong miệng thỉnh thoảng nói vài câu, giọng nói lúc lớn lúc nhỏ, bày ra khí thế của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Mái tóc dài đen nhánh vẫn được xõa ra đằng sau, trên người mặc một chiếc áo thun màu trắng, hai tai đeo khuyên tai màu tím, nhìn xuống là cần cổ trắng như ngọc, chỉ thấy vết máu ngày hôm qua bị Khuất Mạc dùng dao găm cắt qua vẫn còn đó, hôm qua cô ấy đã đi bệnh viện băng bó một chút nhưng hôm nay đã bỏ băng gạc ra rồi.
Trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ ngày mai có nên mang cho cô ấy một bình đan Trú Nhan hay không, để xóa đi vết dao trên cổ cô ấy?
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi qua, Triệu Nam đưa ra một bàn tay ý bảo Dương Bách Xuyên ngồi trước.
Dương Bách Xuyên cũng không khách sáo mà ngồi xuống sô pha chờ cô ấy gọi điện thoại.
Ngải Diệp đi tới đưa cho anh một chén trà, mỉm cười rời khỏi phòng làm việc của Triệu Nam.
Văn phòng của tổng giám đốc lớn như vậy chỉ còn lại hai người Triệu Nam và Dương Bách Xuyên, len lén nhìn, Dương Bách Xuyên phát hiện hôm nay Triệu Nam không mang theo Vượng Tử đến, chắc là để ở nhà, vốn dĩ còn chuẩn bị cho Vượng Tử hai quả hồng thơm.
Bây giờ lại không có việc gì, Dương Bách Xuyên ngồi ở một bên nhìn Triệu Nam gọi điện thoại, nhưng lại không nghe được vào tai một chữ nào trong nội dung điện thoại, ngược lại, anh lén lút nhìn vào đùi ngọc dưới bàn làm việc của cô ấy.
Một giây sau Triệu Nam cúp điện thoại, vừa quay đầu lại, cô ấy phát hiện ánh mắt Dương Bách Xuyên đang nhìn chằm chằm bắp chân mình, trong lòng chép một tiếng, sắc mặt đỏ lên nói: “Đẹp không?”
“Đẹp~”
Sau khi Dương Bách Xuyên nói ra liền cảm giác không thích hợp, vội vàng ho khan một tiếng, sắc mặt đỏ bừng che giấu sự xấu hổ.
“À không... Tôi tôi...”
Lắp bắp hồi lâu muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như nào.
Giờ phút này cậu Dương chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thật là mất mặt quá mất mặt, lén nhìn chân ngọc còn bị người ta bắt được, trên đời này còn có điều gì đáng xấu hổ hơn thế không?
“Ha ha~” Triệu Nam đỏ mặt cười, nhìn thấy bộ dáng này của Dương Bách Xuyên, cô ấy không khỏi bật cười, tuy cô ấy là tổng giám đốc công ty nhưng cô ấy cũng là con gái, mọi cô gái đều không hy vọng bản thân mình bị con trai soi mói, điều này chứng tỏ sức hấp dẫn của cô ấy vẫn còn.
“Anh... Có phải anh tìm tôi để hỏi về chuyện chức vị của anh hay không?” Triệu Nam thu hồi nụ cười hỏi Dương Bách Xuyên.
“A ~ đúng vậy, tôi đến đây là để hỏi thử, chức vị này của tôi sợ sẽ làm không tốt, tôi nghĩ là cô nên tìm thêm một người có thể dẫn dắt được bộ phận giám định này, tôi là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp lại không có kinh nghiệm gì sợ rằng sẽ gây phiền phức đến cho cô.” Nói về công việc thì cả hai đều rất là nghiêm túc.
Triệu Nam nhìn Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: “Tôi đã xem qua tư liệu của anh rồi, sinh viên học khá giỏi ở khoa lịch sử đại học Cố Đô, bản báo cáo rất tốt, tôi đặt anh vào vị trí này, bản thân tôi đã cảm thấy đủ rồi. Còn có một lý do quan trọng hơn là tôi cần một người đáng tin cậy, về phần trách nhiệm chỉ là thứ hai, hơn nữa, anh không cần phải lo lắng về các vấn đề công việc, mỗi phân đoạn đều có một người chuyên nghiệp làm, những gì anh cần làm chỉ là chèo lái là được rồi. Tôi sẽ cho anh một quyền hạn, trong phương diện tiếp nhận bộ sưu tập của khách hàng và những bộ sưu tập mà công ty chúng ta tự nhận, chỉ cần là món dưới năm mươi vạn sẽ là do anh tự mình làm chủ còn hơn năm mươi vạn thì anh trực tiếp báo cho tôi, như vậy sẽ không sợ xảy ra vấn đề. Hơn nữa, đơn hàng lớn không phải ngày nào cũng có, ngay cả món đồ hơn một trăm vạn thì trong một tháng cũng sẽ không có mấy món nào được tung ra thị trường, cho nên anh cứ yên tâm làm đi, có cái gì không hiểu thì cứ hỏi cấp dưới là được. Trong công ty có một đội ngũ chuyên nghiệp trong việc giám định, nói cho cùng thì khi tôi đặt anh vào vị trí này cũng là do tôi không thể tin tưởng người khác, mặc dù thời gian chúng ta tiếp xúc không dài nhưng duyên phận thì có thừa, thế nên tôi coi anh như là một người bạn vậy.”
Đi theo phía sau Ngải Diệp vào trong, anh chỉ thấy một tay Triệu Nam đang cầm điện thoại, một tay ghi chép cái gì đó, trong miệng thỉnh thoảng nói vài câu, giọng nói lúc lớn lúc nhỏ, bày ra khí thế của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Mái tóc dài đen nhánh vẫn được xõa ra đằng sau, trên người mặc một chiếc áo thun màu trắng, hai tai đeo khuyên tai màu tím, nhìn xuống là cần cổ trắng như ngọc, chỉ thấy vết máu ngày hôm qua bị Khuất Mạc dùng dao găm cắt qua vẫn còn đó, hôm qua cô ấy đã đi bệnh viện băng bó một chút nhưng hôm nay đã bỏ băng gạc ra rồi.
Trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ ngày mai có nên mang cho cô ấy một bình đan Trú Nhan hay không, để xóa đi vết dao trên cổ cô ấy?
Nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi qua, Triệu Nam đưa ra một bàn tay ý bảo Dương Bách Xuyên ngồi trước.
Dương Bách Xuyên cũng không khách sáo mà ngồi xuống sô pha chờ cô ấy gọi điện thoại.
Ngải Diệp đi tới đưa cho anh một chén trà, mỉm cười rời khỏi phòng làm việc của Triệu Nam.
Văn phòng của tổng giám đốc lớn như vậy chỉ còn lại hai người Triệu Nam và Dương Bách Xuyên, len lén nhìn, Dương Bách Xuyên phát hiện hôm nay Triệu Nam không mang theo Vượng Tử đến, chắc là để ở nhà, vốn dĩ còn chuẩn bị cho Vượng Tử hai quả hồng thơm.
Bây giờ lại không có việc gì, Dương Bách Xuyên ngồi ở một bên nhìn Triệu Nam gọi điện thoại, nhưng lại không nghe được vào tai một chữ nào trong nội dung điện thoại, ngược lại, anh lén lút nhìn vào đùi ngọc dưới bàn làm việc của cô ấy.
Một giây sau Triệu Nam cúp điện thoại, vừa quay đầu lại, cô ấy phát hiện ánh mắt Dương Bách Xuyên đang nhìn chằm chằm bắp chân mình, trong lòng chép một tiếng, sắc mặt đỏ lên nói: “Đẹp không?”
“Đẹp~”
Sau khi Dương Bách Xuyên nói ra liền cảm giác không thích hợp, vội vàng ho khan một tiếng, sắc mặt đỏ bừng che giấu sự xấu hổ.
“À không... Tôi tôi...”
Lắp bắp hồi lâu muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói như nào.
Giờ phút này cậu Dương chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thật là mất mặt quá mất mặt, lén nhìn chân ngọc còn bị người ta bắt được, trên đời này còn có điều gì đáng xấu hổ hơn thế không?
“Ha ha~” Triệu Nam đỏ mặt cười, nhìn thấy bộ dáng này của Dương Bách Xuyên, cô ấy không khỏi bật cười, tuy cô ấy là tổng giám đốc công ty nhưng cô ấy cũng là con gái, mọi cô gái đều không hy vọng bản thân mình bị con trai soi mói, điều này chứng tỏ sức hấp dẫn của cô ấy vẫn còn.
“Anh... Có phải anh tìm tôi để hỏi về chuyện chức vị của anh hay không?” Triệu Nam thu hồi nụ cười hỏi Dương Bách Xuyên.
“A ~ đúng vậy, tôi đến đây là để hỏi thử, chức vị này của tôi sợ sẽ làm không tốt, tôi nghĩ là cô nên tìm thêm một người có thể dẫn dắt được bộ phận giám định này, tôi là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp lại không có kinh nghiệm gì sợ rằng sẽ gây phiền phức đến cho cô.” Nói về công việc thì cả hai đều rất là nghiêm túc.
Triệu Nam nhìn Dương Bách Xuyên mỉm cười nói: “Tôi đã xem qua tư liệu của anh rồi, sinh viên học khá giỏi ở khoa lịch sử đại học Cố Đô, bản báo cáo rất tốt, tôi đặt anh vào vị trí này, bản thân tôi đã cảm thấy đủ rồi. Còn có một lý do quan trọng hơn là tôi cần một người đáng tin cậy, về phần trách nhiệm chỉ là thứ hai, hơn nữa, anh không cần phải lo lắng về các vấn đề công việc, mỗi phân đoạn đều có một người chuyên nghiệp làm, những gì anh cần làm chỉ là chèo lái là được rồi. Tôi sẽ cho anh một quyền hạn, trong phương diện tiếp nhận bộ sưu tập của khách hàng và những bộ sưu tập mà công ty chúng ta tự nhận, chỉ cần là món dưới năm mươi vạn sẽ là do anh tự mình làm chủ còn hơn năm mươi vạn thì anh trực tiếp báo cho tôi, như vậy sẽ không sợ xảy ra vấn đề. Hơn nữa, đơn hàng lớn không phải ngày nào cũng có, ngay cả món đồ hơn một trăm vạn thì trong một tháng cũng sẽ không có mấy món nào được tung ra thị trường, cho nên anh cứ yên tâm làm đi, có cái gì không hiểu thì cứ hỏi cấp dưới là được. Trong công ty có một đội ngũ chuyên nghiệp trong việc giám định, nói cho cùng thì khi tôi đặt anh vào vị trí này cũng là do tôi không thể tin tưởng người khác, mặc dù thời gian chúng ta tiếp xúc không dài nhưng duyên phận thì có thừa, thế nên tôi coi anh như là một người bạn vậy.”