Chương 136: "Chơi con mẹ mày!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cà Lăm, bị đánh thế nào thì đánh lại thế ấy." Dương Bách Xuyên phớt lờ Hoa Đầu, thẳng thừng nói với Cà Lăm.
"Vâng." Cà Lăm cũng nghẹn một bụng lửa giận. Hôm nay mấy người này không chỉ sỉ nhục cậu ta, mà quan trọng hơn là còn sỉ nhục Tiểu Vũ, cậu ta không thể nhịn được cơn tức này.
Bây giờ Cà Lăm nhìn ra anh Xuyên rất tự tin, thế nên cậu ta không nghĩ nhiều, đáp lời Dương Bách Xuyên rồi vả miệng Tống Nguyên Hóa.
"Bốp bốp bốp bốp bốp!"
Năm cái tát liên tiếp biến khuôn mặt béo tròn của Tống Nguyên Hóa thành đầu heo.
Nhưng anh em nhà họ Tống không ai dám làm gì, coi như bọn họ đã nhìn ra Dương Bách Xuyên không chịu nể mặt Hoa Đầu thì chẳng phải người đơn giản.
Cà Lăm tát Tống Nguyên Hóa xong lại đi tới chỗ Tống Nguyên Thành, không đánh ông ta mà xách một chai rượu lên và nói: "Ông đã thưởng cho tôi... tôi tôi... một ly rượu. Bây giờ... giờ giờ... tôi trả lại cho ông."
Cà Lăm vừa nói vừa dốc ngược chai rượu sâm panh đổ lên đầu Tống Nguyên Thành.
Dương Bách Xuyên còn tưởng Tống Nguyên Thành thật sự cho Cà Lăm uống rượu, bây giờ trông thấy cách làm của Cà Lăm mới hiểu ra Tống Nguyên Thành là hắt rượu lên người Cà Lăm.
Sắc mặt Tống Nguyên Thành chẳng khác gì màu gan heo. Ông ta siết chặt hai nắm đấm, sau đó nhìn sang Hoa Đầu. Lần này ông ta xòe hai tay ý bảo trả hai mươi vạn. Hôm nay ông ta đã mất mặt lắm rồi, tuyệt đối không thể tiếp tục nữa.
Hoa Đầu thấy Tống Nguyên Thành chi hai mươi vạn thuê mình ra tay thì lập tức hạ quyết tâm. Hắn ta nhìn Dương Bách Xuyên và nói: "Dương Bách Xuyên, đừng khinh người quá đáng!"
Dứt lời hắn ta ra hiệu cho một tên đàn em ở bên cạnh đi ngăn cản Cà Lăm đổ rượu lên đầu Tống Nguyên Thành.
Nhưng tên này cũng bị Dương Bách Xuyên đá ngã ra đất. Anh nói với Cà Lăm: "Cậu tiếp tục đi!"
Sau đó anh nhìn Hoa Đầu: "Muốn đánh nhau hả?"
"Đừng tưởng mày có chút bản lĩnh thì tao sợ mày. Tao nói cho mày biết, hôm nay mày đừng hòng ra khỏi cánh cửa này." Sắc mặt Hoa Đầu tối sầm lại.
Dương Bách Xuyên cười ha hả: "Viện binh của Hoa Đầu đến rồi à? Được thôi, hôm nay tao chờ, chúng mày thì sao?"
Nhưng trong lòng lại nói: "Anh mày ở cùng một đám con ông cháu cha mà còn sợ một thằng côn đồ như mày chắc?"
Còn đánh nhau thì càng khỏi phải nói. Cho dù hôm nay Hoa Đầu gọi đến dăm ba chục người thì Dương Bách Xuyên cũng có cách đối phó, chứ đừng nói chi đến mười mấy người này.
Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, phía cửa bỗng xôn xao, đám đàn em của Hoa Đầu rối rít nhường đường.
"Cà Lăm, bị đánh thế nào thì đánh lại thế ấy." Dương Bách Xuyên phớt lờ Hoa Đầu, thẳng thừng nói với Cà Lăm.
"Vâng." Cà Lăm cũng nghẹn một bụng lửa giận. Hôm nay mấy người này không chỉ sỉ nhục cậu ta, mà quan trọng hơn là còn sỉ nhục Tiểu Vũ, cậu ta không thể nhịn được cơn tức này.
Bây giờ Cà Lăm nhìn ra anh Xuyên rất tự tin, thế nên cậu ta không nghĩ nhiều, đáp lời Dương Bách Xuyên rồi vả miệng Tống Nguyên Hóa.
"Bốp bốp bốp bốp bốp!"
Năm cái tát liên tiếp biến khuôn mặt béo tròn của Tống Nguyên Hóa thành đầu heo.
Nhưng anh em nhà họ Tống không ai dám làm gì, coi như bọn họ đã nhìn ra Dương Bách Xuyên không chịu nể mặt Hoa Đầu thì chẳng phải người đơn giản.
Cà Lăm tát Tống Nguyên Hóa xong lại đi tới chỗ Tống Nguyên Thành, không đánh ông ta mà xách một chai rượu lên và nói: "Ông đã thưởng cho tôi... tôi tôi... một ly rượu. Bây giờ... giờ giờ... tôi trả lại cho ông."
Cà Lăm vừa nói vừa dốc ngược chai rượu sâm panh đổ lên đầu Tống Nguyên Thành.
Dương Bách Xuyên còn tưởng Tống Nguyên Thành thật sự cho Cà Lăm uống rượu, bây giờ trông thấy cách làm của Cà Lăm mới hiểu ra Tống Nguyên Thành là hắt rượu lên người Cà Lăm.
Sắc mặt Tống Nguyên Thành chẳng khác gì màu gan heo. Ông ta siết chặt hai nắm đấm, sau đó nhìn sang Hoa Đầu. Lần này ông ta xòe hai tay ý bảo trả hai mươi vạn. Hôm nay ông ta đã mất mặt lắm rồi, tuyệt đối không thể tiếp tục nữa.
Hoa Đầu thấy Tống Nguyên Thành chi hai mươi vạn thuê mình ra tay thì lập tức hạ quyết tâm. Hắn ta nhìn Dương Bách Xuyên và nói: "Dương Bách Xuyên, đừng khinh người quá đáng!"
Dứt lời hắn ta ra hiệu cho một tên đàn em ở bên cạnh đi ngăn cản Cà Lăm đổ rượu lên đầu Tống Nguyên Thành.
Nhưng tên này cũng bị Dương Bách Xuyên đá ngã ra đất. Anh nói với Cà Lăm: "Cậu tiếp tục đi!"
Sau đó anh nhìn Hoa Đầu: "Muốn đánh nhau hả?"
"Đừng tưởng mày có chút bản lĩnh thì tao sợ mày. Tao nói cho mày biết, hôm nay mày đừng hòng ra khỏi cánh cửa này." Sắc mặt Hoa Đầu tối sầm lại.
Dương Bách Xuyên cười ha hả: "Viện binh của Hoa Đầu đến rồi à? Được thôi, hôm nay tao chờ, chúng mày thì sao?"
Nhưng trong lòng lại nói: "Anh mày ở cùng một đám con ông cháu cha mà còn sợ một thằng côn đồ như mày chắc?"
Còn đánh nhau thì càng khỏi phải nói. Cho dù hôm nay Hoa Đầu gọi đến dăm ba chục người thì Dương Bách Xuyên cũng có cách đối phó, chứ đừng nói chi đến mười mấy người này.
Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, phía cửa bỗng xôn xao, đám đàn em của Hoa Đầu rối rít nhường đường.