Chương 134
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Cà Lăm đi ra ngoài đã trở lại, trong tay còn cầm một cái túi thể thao màu đen, vẻ mặt kỳ lạ giao lại cho Dương Bách Xuyên, vừa rồi lúc cậu ta xuống lầu ở khu đỗ xe, ấn chìa khóa điều khiển từ xa, vốn dĩ cậu chỉ tưởng rằng chìa khóa mà Dương Bách Xuyên đưa cho chính là chìa khóa của xe BMW bình thường.
Lại không nghĩ tới thế mà là một chiếc xe BMW 7 series mới nhất, đêm hôm qua cậu ta còn nhìn thấy chiếc xe này ở trên mạng, vừa mới đưa ra thị trường, một chiếc xe có trị giá gần ba trăm vạn ~
Thật sự là khiến cho cậu ta chấn động lắp bắp một hồi, cậu ta không cho rằng Dương Bách Xuyên sẽ lái xe cho người khác, loại xe tốt này cũng không phải người bình thường có thể chơi được...
Dương Bách Xuyên ý bảo cho hắn ta tiến lên, sau đó hỏi Hoa Đầu: “Cậu đã hỏi cho rõ ràng chưa?”
Hoa Đầu lúng túng quay đầu lại: “Em đã hỏi rõ ràng, ông nội Xuyên, anh em nhà họ Tống nói là, vì bạn của anh làm vỡ một một chai rượu vang đỏ trị giá mười ba vạn của bọn họ, cô ấy không bồi thường nổi cho nên là cô gái ấy chủ động tới bồi rượu...”
“Được rồi, ông ta không nói sự thật với cậu, nhưng cũng không sao, tôi nói tôi là người nói đạo lý, nếu như đã nói đến bồi thường, chúng tôi liền quay trở lại vạch xuất phát nói chuyện.”
Dương Bách Xuyên nói xong, anh dừng một chút nhìn Hoa Đầu và Tống Nguyên Thành nói: “Có phải là bạn của tôi trong lúc đưa rượu vô ý làm vỡ một chai rượu vang đỏ trị giá mười ba vạn của mấy người hông, nguyên nhân trong đó như thế nào tôi cũng sẽ không truy cứu coi như là lỗi của cô ấy, cái chai rượu mười ba vạn chúng tôi sẽ bồi thường.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên mở miệng nói: “Cà Lăm, đưa túi cho tôi.”
Lúc này tất cả mọi người đều có chút choáng ngợp, không biết Dương Bách Xuyên muốn làm gì?
Hoa Đầu lại vội vàng nói: “Không không không, ông nội Xuyên, chỉ là một chai rượu vang đỏ mà thôi, không cần bồi thường.” Tuy rằng hắn ta nghe xong lời giải thích của Tống Nguyên Thành, trong lòng đã hiểu được rõ ràng là Tống Nguyên Thành đang hoảng hốt.
Từ tầng dưới chót có thể lăn lộn lên trên thì làm sao lại không rõ, tất nhiên là anh em nhà họ Tống, vì muốn lấy lòng Từ Kiện mà cố ý tạo ra một màn hãm hại nữ nhân viên phục vụ.
Trong lòng rõ ràng thì rõ ràng, nhưng lúc này Hoa Đầu cũng sẽ không nói rõ, bởi vì hắn ta muốn thông qua chuyện không cần bồi thường để ghi điểm với Dương Bách Xuyên, như vậy thì không cần lo lắng anh sẽ ghi hận trong lòng, cũng không bị nói là tham lam, chứ không đầu cũng sẽ rơi xuống cùng với hai anh em nhà họ Tống.
Nhưng ngay sau đó Hoa Đầu lại mở to hai mắt.
Chỉ thấy Dương Bách Xuyên mở túi ra, bên trong toàn bộ lộ ra một mảng đỏ rực, toàn bộ đều là một gói tiền.
Dương Bách Xuyên tiện tay lấy ra ba xấp tiền nói về phía Tống Nguyên Thành nói: “Một chai rượu vang đỏ mười ba vạn, bây giờ tôi bồi thường gấp đôi cho ông hai mươi sáu vạn.”
Trong lúc nói chuyện anh trực tiếp đánh lên người Tống Nguyên Thành.
“Có đủ không?” Anh hỏi.
Thấy vậy, trong lòng Tống Nguyên Thành chua xót không thôi, hôm nay ông ta xem như đã nhìn ra, thanh niên tên Dương Bách Xuyên này và nhân viên phục vụ tên Cà Lăm kia là bạn bè, hơn nữa lại còn là người mà ngay cả Hoa Đầu cũng không dám đắc tội.
Lúc này Cà Lăm đi ra ngoài đã trở lại, trong tay còn cầm một cái túi thể thao màu đen, vẻ mặt kỳ lạ giao lại cho Dương Bách Xuyên, vừa rồi lúc cậu ta xuống lầu ở khu đỗ xe, ấn chìa khóa điều khiển từ xa, vốn dĩ cậu chỉ tưởng rằng chìa khóa mà Dương Bách Xuyên đưa cho chính là chìa khóa của xe BMW bình thường.
Lại không nghĩ tới thế mà là một chiếc xe BMW 7 series mới nhất, đêm hôm qua cậu ta còn nhìn thấy chiếc xe này ở trên mạng, vừa mới đưa ra thị trường, một chiếc xe có trị giá gần ba trăm vạn ~
Thật sự là khiến cho cậu ta chấn động lắp bắp một hồi, cậu ta không cho rằng Dương Bách Xuyên sẽ lái xe cho người khác, loại xe tốt này cũng không phải người bình thường có thể chơi được...
Dương Bách Xuyên ý bảo cho hắn ta tiến lên, sau đó hỏi Hoa Đầu: “Cậu đã hỏi cho rõ ràng chưa?”
Hoa Đầu lúng túng quay đầu lại: “Em đã hỏi rõ ràng, ông nội Xuyên, anh em nhà họ Tống nói là, vì bạn của anh làm vỡ một một chai rượu vang đỏ trị giá mười ba vạn của bọn họ, cô ấy không bồi thường nổi cho nên là cô gái ấy chủ động tới bồi rượu...”
“Được rồi, ông ta không nói sự thật với cậu, nhưng cũng không sao, tôi nói tôi là người nói đạo lý, nếu như đã nói đến bồi thường, chúng tôi liền quay trở lại vạch xuất phát nói chuyện.”
Dương Bách Xuyên nói xong, anh dừng một chút nhìn Hoa Đầu và Tống Nguyên Thành nói: “Có phải là bạn của tôi trong lúc đưa rượu vô ý làm vỡ một chai rượu vang đỏ trị giá mười ba vạn của mấy người hông, nguyên nhân trong đó như thế nào tôi cũng sẽ không truy cứu coi như là lỗi của cô ấy, cái chai rượu mười ba vạn chúng tôi sẽ bồi thường.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên mở miệng nói: “Cà Lăm, đưa túi cho tôi.”
Lúc này tất cả mọi người đều có chút choáng ngợp, không biết Dương Bách Xuyên muốn làm gì?
Hoa Đầu lại vội vàng nói: “Không không không, ông nội Xuyên, chỉ là một chai rượu vang đỏ mà thôi, không cần bồi thường.” Tuy rằng hắn ta nghe xong lời giải thích của Tống Nguyên Thành, trong lòng đã hiểu được rõ ràng là Tống Nguyên Thành đang hoảng hốt.
Từ tầng dưới chót có thể lăn lộn lên trên thì làm sao lại không rõ, tất nhiên là anh em nhà họ Tống, vì muốn lấy lòng Từ Kiện mà cố ý tạo ra một màn hãm hại nữ nhân viên phục vụ.
Trong lòng rõ ràng thì rõ ràng, nhưng lúc này Hoa Đầu cũng sẽ không nói rõ, bởi vì hắn ta muốn thông qua chuyện không cần bồi thường để ghi điểm với Dương Bách Xuyên, như vậy thì không cần lo lắng anh sẽ ghi hận trong lòng, cũng không bị nói là tham lam, chứ không đầu cũng sẽ rơi xuống cùng với hai anh em nhà họ Tống.
Nhưng ngay sau đó Hoa Đầu lại mở to hai mắt.
Chỉ thấy Dương Bách Xuyên mở túi ra, bên trong toàn bộ lộ ra một mảng đỏ rực, toàn bộ đều là một gói tiền.
Dương Bách Xuyên tiện tay lấy ra ba xấp tiền nói về phía Tống Nguyên Thành nói: “Một chai rượu vang đỏ mười ba vạn, bây giờ tôi bồi thường gấp đôi cho ông hai mươi sáu vạn.”
Trong lúc nói chuyện anh trực tiếp đánh lên người Tống Nguyên Thành.
“Có đủ không?” Anh hỏi.
Thấy vậy, trong lòng Tống Nguyên Thành chua xót không thôi, hôm nay ông ta xem như đã nhìn ra, thanh niên tên Dương Bách Xuyên này và nhân viên phục vụ tên Cà Lăm kia là bạn bè, hơn nữa lại còn là người mà ngay cả Hoa Đầu cũng không dám đắc tội.