Chương 132: Thì ra là anh Xuyên
Thủ đoạn Dương Bách Xuyên rất tàn nhẫn, so với cái cách sống lăn lộn từ tầng chót đi lên của Hoa Đầu mà nói thì chính là tương đối khủng bố, nhân vật nóng tính này một là thoáng cái giết chết người, hai là nên xoay người rời đi vĩnh viễn đừng bao giờ trêu chọc anh, đây là kinh nghiệm sống hơn hai mươi năm của Hoa Đầu.
Mặc dù hôm nay hắn ta có dẫn theo mười lăm mười sáu anh em ở phía sau nhưng mà... Dù chỉ một chút tia hy vọng hắn ta cũng không có nắm chắc liệu có bắt được Dương Bách Xuyên hay không, trong nháy mắt Hoa Đầu nhìn thấy khóe miệng Dương Bách Xuyên cố ý vô tình mỉm cười, ngay lập tức trong lòng cảm thấy vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Lần trước sát thần cũng nở nụ cười này mà đánh hắn ta cùng với mấy anh em đến mức gãy xương.
Trong lòng run lên, trong nháy mắt Hoa Đầu đưa ra quyết định hắn ta không muốn đối địch với Dương Bách Xuyên, lần trước bị dạy dỗ cho đến nay hắn ta vẫn nhớ như in, chịu thiệt thì chịu thiệt dù sao thì không nên mạo hiểm làm rõ chuyện đúng sai với Dương Bách Xuyên.
Nghĩ tới đây Hoa Đầu nhìn Dương Bách Xuyên bật cười, vẻ mặt vô cùng cung kính với đối phương nói: “Thì ra là anh Xuyên ~ chào anh Xuyên ~”
Giờ phút này Hoa Đầu bày ra tư thế của kẻ tiểu nhân, vội vàng chào hỏi Dương Bách Xuyên thậm chí còn có chút ti tiện, nhưng mà hắn ta cũng không còn cách nào khác, hắn ta thật sự rất sợ Dương Bách Xuyên.
Mà Dương Bách Xuyên cũng cười ra tiếng: “Là Hoa Đầu à, sao thế, lại muốn tới đây để xử lý tôi nữa ư?” Lúc hỏi, vẻ mặt Dương Bách Xuyên lộ ra sự trêu chọc.
Hoa Đầu nghe Dương Bách Xuyên nói, cả người đều run lên, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng nói: “Anh Xuyên... À không, ông nội Xuyên đây đều là hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm, Tống Nguyên Thành và Tống Nguyên Hóa này là hàng xóm cũ của đường phố chúng em, mọi chuyện chắc chắn là hiểu lầm, ông nội Dương mong anh đừng tức giận, em tới đây chỉ muốn xem thử, tuyệt đối sẽ không dám gây phiền phức cho anh.”
Dương Bách Xuyên gật đầu cười cười, từ lúc tên này bước vào anh luôn quan sát vẻ mặt của tên Hoa Đầu này, bây giờ có thể chắc chắn được cái tên này bị lần trước anh đánh đến sợ hãi, anh cũng cảm giác được hắn ta không có nói dối.
Anh lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Cà Lăm, nhỏ giọng nói vào bên tai cậu ta: “Dưới tầng là khu đỗ xe, trên xe tôi có treo một cái túi nhỏ màu đen, ấn điều khiển từ xa là có thể tìm được xe.”
Cà Lăm nhìn chìa khóa trong tay Dương Bách Xuyên vậy mà là chìa khóa xe BMW, cậu ta ngẩn người một chút nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu đi ra ngoài.
Mà mấy thanh niên đứng ở một bên cùng Lâm Hoan cũng nhìn thấy chìa khóa xe trong tay Dương Bách Xuyên, ánh mắt cả đám lóe lên, bọn họ đều rất vui vẻ vì hành động chắn người lên trước của Dương Bách Xuyên, trong lòng đều rất hài lòng về anh.
Tuy rằng bối cảnh của mỗi người trong số bọn họ đều vô cùng giàu có hơn cái tên côn đồ này, nhưng đối mặt với mười mấy tên côn đồ này thật sự là có hơi sợ hãi, nhỡ đâu đối phương không nói câu nào mà nhảy vào liền đánh, chịu thiệt là điều đương nhiên.
Cũng may là Dương Bách Xuyên chắn ở trước mặt bọn họ, đảo mắt lại phát hiện, cái tên lão đại của bọn côn đồ vậy mà có quen biết với Dương Bách Xuyên, hơn nữa vẻ mặt của đối phương lúc nhìn Dương Bách Xuyên rất cung kính, thậm chí là còn có hơi sợ hãi, điều này làm cho trong lòng mấy người bạn của Lâm Hoan đều rất tò mò suy đoán Dương Bách Xuyên rốt cuộc là ai.
Về phần Tống Nguyên Thành và ông già Từ Kiện kia lúc đầu nhìn thấy Hoa Đầu bước vào, trong lòng ngay lập tức không còn lo lắng nữa, trên mặt cũng có nụ cười kiêu ngạo, nhưng trong chớp mắt Hoa Đầu lại cúi đầu với Dương Bách Xuyên Kỳ, điều này làm cho Tống Nguyên Thành rất kinh ngạc.
Mặc dù hôm nay hắn ta có dẫn theo mười lăm mười sáu anh em ở phía sau nhưng mà... Dù chỉ một chút tia hy vọng hắn ta cũng không có nắm chắc liệu có bắt được Dương Bách Xuyên hay không, trong nháy mắt Hoa Đầu nhìn thấy khóe miệng Dương Bách Xuyên cố ý vô tình mỉm cười, ngay lập tức trong lòng cảm thấy vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Lần trước sát thần cũng nở nụ cười này mà đánh hắn ta cùng với mấy anh em đến mức gãy xương.
Trong lòng run lên, trong nháy mắt Hoa Đầu đưa ra quyết định hắn ta không muốn đối địch với Dương Bách Xuyên, lần trước bị dạy dỗ cho đến nay hắn ta vẫn nhớ như in, chịu thiệt thì chịu thiệt dù sao thì không nên mạo hiểm làm rõ chuyện đúng sai với Dương Bách Xuyên.
Nghĩ tới đây Hoa Đầu nhìn Dương Bách Xuyên bật cười, vẻ mặt vô cùng cung kính với đối phương nói: “Thì ra là anh Xuyên ~ chào anh Xuyên ~”
Giờ phút này Hoa Đầu bày ra tư thế của kẻ tiểu nhân, vội vàng chào hỏi Dương Bách Xuyên thậm chí còn có chút ti tiện, nhưng mà hắn ta cũng không còn cách nào khác, hắn ta thật sự rất sợ Dương Bách Xuyên.
Mà Dương Bách Xuyên cũng cười ra tiếng: “Là Hoa Đầu à, sao thế, lại muốn tới đây để xử lý tôi nữa ư?” Lúc hỏi, vẻ mặt Dương Bách Xuyên lộ ra sự trêu chọc.
Hoa Đầu nghe Dương Bách Xuyên nói, cả người đều run lên, trên mặt nặn ra một nụ cười gượng nói: “Anh Xuyên... À không, ông nội Xuyên đây đều là hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm, Tống Nguyên Thành và Tống Nguyên Hóa này là hàng xóm cũ của đường phố chúng em, mọi chuyện chắc chắn là hiểu lầm, ông nội Dương mong anh đừng tức giận, em tới đây chỉ muốn xem thử, tuyệt đối sẽ không dám gây phiền phức cho anh.”
Dương Bách Xuyên gật đầu cười cười, từ lúc tên này bước vào anh luôn quan sát vẻ mặt của tên Hoa Đầu này, bây giờ có thể chắc chắn được cái tên này bị lần trước anh đánh đến sợ hãi, anh cũng cảm giác được hắn ta không có nói dối.
Anh lấy chìa khóa từ trong túi ra đưa cho Cà Lăm, nhỏ giọng nói vào bên tai cậu ta: “Dưới tầng là khu đỗ xe, trên xe tôi có treo một cái túi nhỏ màu đen, ấn điều khiển từ xa là có thể tìm được xe.”
Cà Lăm nhìn chìa khóa trong tay Dương Bách Xuyên vậy mà là chìa khóa xe BMW, cậu ta ngẩn người một chút nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu đi ra ngoài.
Mà mấy thanh niên đứng ở một bên cùng Lâm Hoan cũng nhìn thấy chìa khóa xe trong tay Dương Bách Xuyên, ánh mắt cả đám lóe lên, bọn họ đều rất vui vẻ vì hành động chắn người lên trước của Dương Bách Xuyên, trong lòng đều rất hài lòng về anh.
Tuy rằng bối cảnh của mỗi người trong số bọn họ đều vô cùng giàu có hơn cái tên côn đồ này, nhưng đối mặt với mười mấy tên côn đồ này thật sự là có hơi sợ hãi, nhỡ đâu đối phương không nói câu nào mà nhảy vào liền đánh, chịu thiệt là điều đương nhiên.
Cũng may là Dương Bách Xuyên chắn ở trước mặt bọn họ, đảo mắt lại phát hiện, cái tên lão đại của bọn côn đồ vậy mà có quen biết với Dương Bách Xuyên, hơn nữa vẻ mặt của đối phương lúc nhìn Dương Bách Xuyên rất cung kính, thậm chí là còn có hơi sợ hãi, điều này làm cho trong lòng mấy người bạn của Lâm Hoan đều rất tò mò suy đoán Dương Bách Xuyên rốt cuộc là ai.
Về phần Tống Nguyên Thành và ông già Từ Kiện kia lúc đầu nhìn thấy Hoa Đầu bước vào, trong lòng ngay lập tức không còn lo lắng nữa, trên mặt cũng có nụ cười kiêu ngạo, nhưng trong chớp mắt Hoa Đầu lại cúi đầu với Dương Bách Xuyên Kỳ, điều này làm cho Tống Nguyên Thành rất kinh ngạc.