Chương 100
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng qua hiện tại nhìn sắc mặt của anh Tam, trước mắt phải qua được cửa ải này đã.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Hàn Tiểu Tam, Thiệu Cương và Ninh Vũ không dám nhìn thẳng, cúi đầu.
Hàn Tiểu Tam không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm hai người…
Mãi đến khi tháng máy kêu lên, cửa mở ra, Hàn Tiểu Tam mới mở miệng, có điều không phải nói với Thiệu Cương, Ninh Vũ mà là những người khác: “Các cậu ra ngoài trước, ba chúng ta nói chuyện một lát.”
Mấy người khác cảm nhận được hơi thở lạnh lùng trên người anh Tam, vội vàng chào hỏi rồi chạy đi. Lúc này, trong thang máy chỉ còn lại ba người Hàn Tiểu Tam, Ninh Vũ và Thiệu Cương.
Giọng nói lạnh như băng của Hàn Tiểu Tam vang lên: “Hai cậu có gì muốn nói với tôi không?”
Thủ lĩnh chiến đội đặc biệt tức giận, trong giọng nói mang theo sát khí, người bình thường như Thiệu Cương, Ninh Vũ hoàn toàn không thể chịu đựng, áp lực Hàn Tiểu Tam mang lại cho bọn họ quá lớn.
“Nói!”
Hàn Tiểu Tam bỗng thét lên.
Hai người kia run rẩy cả người.
Thiệu Cương không chịu đựng nổi trước, đau khổ nói: “Anh Tam, bọn em sai rồi, không nên lừa anh…”
“Anh Tam, lần sau bọn em không dám nữa.” Ninh Vũ cũng nói nhỏ.
Không cần hỏi nguyên nhân, Hàn Tiểu Tam đã xác nhận, là hai người bọn họ thêm mắm thêm muối, bôi đen Dương Bách Xuyên. Anh ta bị giở trò tính kế sau lưng, còn đi làm tay sai cho bọn họ.
Hôm nay, nếu không phải Dương Bách Xuyên nể tình, nói vài câu hữu ích cho anh ta trước mặt cấp trên, vị trí cảnh vệ anh ta vất vả có được đã bay mất rồi.
Nhớ tới chuyện này, lửa giận của Hàn Tiểu Tam lập tức bốc cao ngút trời, càng nghĩ càng giận. Hai tên khốn khiếp, cứ luôn miệng gọi anh Tam ngọt xớt, sau lưng lại đào một cạm bẫy lớn như thế.
Một giây sau, Hàn Tiểu Tam giơ tay trái, tay đấm chân đá hai người Thiệu Cương và Ninh Vũ. Tay phải của anh ta còn bị Dương Bách Xuyên đánh gãy đây, vẫn luôn rũ xuống một bên.
“Hai tên khốn, tôi xem các người như anh em, các cậu lại lừa gạt tôi, này thì đào hố, này thì tính kế…”
“A… Anh Tam, bọn em sai rồi, đừng đánh nữa…”
“Đừng đánh mặt… Đừng đánh mắt, sai rồi, bọn em sai rồi, anh Tam tha mạng…”
“AAA…”
“Hai tên đáng chết, dám đùa giỡn ông đây…”
“Binh binh bốp bốp…”
“A a a a a a a!”
Trong tháng máy, Hàn Tiểu Tam xả hết cơn giận lên người Thiệu Cương và Ninh Vũ.
Trong phòng theo dõi của khách sạn Bắc Kinh, bảo vệ nhìn thấy một màn này thì vội vàng nhấc bộ đàm lên, nói: “Lão Trương, Tiểu Vương, mau đi tới thang máy số một, có người đang đánh nhau…”
“Đã biết.”
Trong thang máy, Hàn Tiểu Tam đánh Thiệu Cương và Ninh Vũ một trận, cuối cùng thở ra hơi.
Chẳng qua hiện tại nhìn sắc mặt của anh Tam, trước mắt phải qua được cửa ải này đã.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Hàn Tiểu Tam, Thiệu Cương và Ninh Vũ không dám nhìn thẳng, cúi đầu.
Hàn Tiểu Tam không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm hai người…
Mãi đến khi tháng máy kêu lên, cửa mở ra, Hàn Tiểu Tam mới mở miệng, có điều không phải nói với Thiệu Cương, Ninh Vũ mà là những người khác: “Các cậu ra ngoài trước, ba chúng ta nói chuyện một lát.”
Mấy người khác cảm nhận được hơi thở lạnh lùng trên người anh Tam, vội vàng chào hỏi rồi chạy đi. Lúc này, trong thang máy chỉ còn lại ba người Hàn Tiểu Tam, Ninh Vũ và Thiệu Cương.
Giọng nói lạnh như băng của Hàn Tiểu Tam vang lên: “Hai cậu có gì muốn nói với tôi không?”
Thủ lĩnh chiến đội đặc biệt tức giận, trong giọng nói mang theo sát khí, người bình thường như Thiệu Cương, Ninh Vũ hoàn toàn không thể chịu đựng, áp lực Hàn Tiểu Tam mang lại cho bọn họ quá lớn.
“Nói!”
Hàn Tiểu Tam bỗng thét lên.
Hai người kia run rẩy cả người.
Thiệu Cương không chịu đựng nổi trước, đau khổ nói: “Anh Tam, bọn em sai rồi, không nên lừa anh…”
“Anh Tam, lần sau bọn em không dám nữa.” Ninh Vũ cũng nói nhỏ.
Không cần hỏi nguyên nhân, Hàn Tiểu Tam đã xác nhận, là hai người bọn họ thêm mắm thêm muối, bôi đen Dương Bách Xuyên. Anh ta bị giở trò tính kế sau lưng, còn đi làm tay sai cho bọn họ.
Hôm nay, nếu không phải Dương Bách Xuyên nể tình, nói vài câu hữu ích cho anh ta trước mặt cấp trên, vị trí cảnh vệ anh ta vất vả có được đã bay mất rồi.
Nhớ tới chuyện này, lửa giận của Hàn Tiểu Tam lập tức bốc cao ngút trời, càng nghĩ càng giận. Hai tên khốn khiếp, cứ luôn miệng gọi anh Tam ngọt xớt, sau lưng lại đào một cạm bẫy lớn như thế.
Một giây sau, Hàn Tiểu Tam giơ tay trái, tay đấm chân đá hai người Thiệu Cương và Ninh Vũ. Tay phải của anh ta còn bị Dương Bách Xuyên đánh gãy đây, vẫn luôn rũ xuống một bên.
“Hai tên khốn, tôi xem các người như anh em, các cậu lại lừa gạt tôi, này thì đào hố, này thì tính kế…”
“A… Anh Tam, bọn em sai rồi, đừng đánh nữa…”
“Đừng đánh mặt… Đừng đánh mắt, sai rồi, bọn em sai rồi, anh Tam tha mạng…”
“AAA…”
“Hai tên đáng chết, dám đùa giỡn ông đây…”
“Binh binh bốp bốp…”
“A a a a a a a!”
Trong tháng máy, Hàn Tiểu Tam xả hết cơn giận lên người Thiệu Cương và Ninh Vũ.
Trong phòng theo dõi của khách sạn Bắc Kinh, bảo vệ nhìn thấy một màn này thì vội vàng nhấc bộ đàm lên, nói: “Lão Trương, Tiểu Vương, mau đi tới thang máy số một, có người đang đánh nhau…”
“Đã biết.”
Trong thang máy, Hàn Tiểu Tam đánh Thiệu Cương và Ninh Vũ một trận, cuối cùng thở ra hơi.