Chương 92: Sao có thể?
Nhưng, một giây sau...
"Bụp!"
Lý Trạch Vũ ra tay nhanh như sấm sét, năm ngón tay tay hắn bao lên nắm đấm của Diệp Khinh Nhu một cách chuẩn xác.
Diệp Khinh Nhu điếng người, hoàn toàn không ngờ người đối diện lại có thể tiếp được cú đấm của mình!
"Chậc chậc! Cô nhỏ, không ngờ cô lăn lộn trong quân ngũ quanh năm nhưng vẫn có thể chăm sóc cho bàn tay nhỏ bé này mềm mại đến vậy..."
Lý Trạch Vũ buông lời chòng ghẹo.
Diệp Khinh Nhu bất ngờ thu nắm đấm, nhưng ngay sau đó lại vung dao về phía phần vai cổ Lý Trạch Vũ.
"Cạch..."
Kết quả không hề bất ngờ, con dao trên tay Diệp Khinh Nhu chưa kịp nhích đến gần ống tay áo Lý Trạch Vũ thì cổ tay đã bị tóm chặt.
Lần này Diệp Khinh Nhu không thể rút tay về nữa, cô ấy cảm thấy cổ tay mình như đang bị một gọng kìm siết chặt, không thể nhúc nhích chút nào!
"Cậu... Sao có thể??"
Diệp Khinh Nhu biến sắc, gương mặt tỏ rõ vẻ khó tin đây là sự thật.
Kẻ trước mặt chỉ là một tên công tử bột chỉ biết ăn chơi đàng điếm, ăn diện bảnh chọe, làm sao có thể chịu được
một đòn toàn lực của mình.
"Một vừa hai phải thôi, bằng không đừng trách tôi ra tay độc địa."
Lý Trạch Vũ cảnh cáo bằng giọng điệu lạnh như băng.
Nhưng...
Diệp Khinh Nhu vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Soạt" một tiếng.
Nhân lúc Lý Trạch Vũ gảy tàn thuốc, cô ấy lại tung cú đấm về phía mặt hắn, đồng thời thúc chân lên bụng đối phương.
Trên dưới cùng tấn công!
"Mẹ kiếp!"
Lý Trạch Vũ nghiêng người qua một bên, dễ dàng tránh khỏi cú đấm, tiếp đó dùng khuỷu tay bên còn lại đè lên bắp
đùi đối phương.
Diệp Khinh Nhu muốn đổi sang chiêu khác, tiếc là đã chậm!
Năm ngón tay của Lý Trạch Vũ đã túm vào cổ họng cô ấy.
Tốc độ cực kì nhanh!
Diệp Khinh Nhu hoàn toàn không kịp trốn tránh, thoáng chốc không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Soạt!
"Bụp!"
Lý Trạch Vũ ra tay nhanh như sấm sét, năm ngón tay tay hắn bao lên nắm đấm của Diệp Khinh Nhu một cách chuẩn xác.
Diệp Khinh Nhu điếng người, hoàn toàn không ngờ người đối diện lại có thể tiếp được cú đấm của mình!
"Chậc chậc! Cô nhỏ, không ngờ cô lăn lộn trong quân ngũ quanh năm nhưng vẫn có thể chăm sóc cho bàn tay nhỏ bé này mềm mại đến vậy..."
Lý Trạch Vũ buông lời chòng ghẹo.
Diệp Khinh Nhu bất ngờ thu nắm đấm, nhưng ngay sau đó lại vung dao về phía phần vai cổ Lý Trạch Vũ.
"Cạch..."
Kết quả không hề bất ngờ, con dao trên tay Diệp Khinh Nhu chưa kịp nhích đến gần ống tay áo Lý Trạch Vũ thì cổ tay đã bị tóm chặt.
Lần này Diệp Khinh Nhu không thể rút tay về nữa, cô ấy cảm thấy cổ tay mình như đang bị một gọng kìm siết chặt, không thể nhúc nhích chút nào!
"Cậu... Sao có thể??"
Diệp Khinh Nhu biến sắc, gương mặt tỏ rõ vẻ khó tin đây là sự thật.
Kẻ trước mặt chỉ là một tên công tử bột chỉ biết ăn chơi đàng điếm, ăn diện bảnh chọe, làm sao có thể chịu được
một đòn toàn lực của mình.
"Một vừa hai phải thôi, bằng không đừng trách tôi ra tay độc địa."
Lý Trạch Vũ cảnh cáo bằng giọng điệu lạnh như băng.
Nhưng...
Diệp Khinh Nhu vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Soạt" một tiếng.
Nhân lúc Lý Trạch Vũ gảy tàn thuốc, cô ấy lại tung cú đấm về phía mặt hắn, đồng thời thúc chân lên bụng đối phương.
Trên dưới cùng tấn công!
"Mẹ kiếp!"
Lý Trạch Vũ nghiêng người qua một bên, dễ dàng tránh khỏi cú đấm, tiếp đó dùng khuỷu tay bên còn lại đè lên bắp
đùi đối phương.
Diệp Khinh Nhu muốn đổi sang chiêu khác, tiếc là đã chậm!
Năm ngón tay của Lý Trạch Vũ đã túm vào cổ họng cô ấy.
Tốc độ cực kì nhanh!
Diệp Khinh Nhu hoàn toàn không kịp trốn tránh, thoáng chốc không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Soạt!