Chương 230: Anh là ai?
Kinh phí của Tiêu Dao cung không đủ, chỉ có thể dùng bánh bao để chiêu đãi khách sao?
Lừa quỷ đấy à? Có không ít nữ đệ tử sợ hãi lên tiếng.
Bọn họ cũng đều là những người chuyên nghiệp, thế nhưng thật sự không nhịn được!
Trong đó người biểu hiện rõ ràng nhất chính là thánh nữ hiện giờ, Bạch Tố Y.
Mấy tiếng cười này khi rơi vào tai Trương Bách Khâm lại biến thành nụ cười châm chọc, thân là con của chưởng giáo Đạo Môn, nào có từng bị người khác đùa giỡn như thế chứ?
"Anh là ai?"
Tuy rằng bình thường tính kiềm chế của anh ta cực cao, thế nhưng giờ phút này trên mặt lại không nén nổi vẻ tức giận.
"Câu hỏi này rất hay đó, còn bổ ích nữa!"
Lý Trạch Vũ chắp hai tay, nói: "Tại hạ chính là đại thiếu gia nhà họ Lý, Lý Trạch Vũ ở Hoàng Thành.
Nhà họ Lý ở Hoàng Thành. Đương nhiên Trương Bách Khâm cũng từng nói nói tới gia đình giàu có nhất ở nước Hạ này, thế nhưng với thân phận của
anh ta cũng không cần sợ hãi đối phương.
"Bỏ qua thân phận này, tôi còn là sư đệ của cung chủ Tiêu Dao cung."
Lý Trạch Vũ dùng giọng điệu trưởng bối khuyên bảo: "Xét về thân phân, tên nhóc con cậu còn phải gọi tôi một tiếng chú đấy!"
Chú...
Khóe miệng Trương Bách Khâm co rút mấy cái.
Anh nhìn anh còn nhỏ hơn của tôi, thế mà còn không biết xấu hổ bảo tôi gọi một tiếng chú sao?
"Rất khó sao?"
Lý Trạch Vũ cố tình bày ra vẻ kinh ngạc, đưa tay chỉ về phía Tiểu Thủy: "Tới đây, nói cho Trương thiếu hiệp biết các cô phải gọi tôi là gì?"
"Sư thúc tổ!"
Tiểu Thủy che miệng, cố gắng không để bản thân cười thành tiếng.
"Nghe rồi chứ?"
Lý Trạch Vũ xụ mặt nói: "Bọn họ gọi tôi một tiếng sư thúc tổ, anh gọi tôi một tiếng chú thì có là gì đâu chứ?"
"Còn không mau gọi đi!"
Câu cuối cùng hắn còn nghiêm túc hô lên. Trần Bách Khâm sợ hết hồn, gần như theo bản năng gọi một tiếng: "Chú!"
"Ngoan!" Lý Trạch Vũ cười ha ha.
Lúc này một đệ tử cầm một túi bánh bao trắng tinh tới, hắn thuận tay đặt bánh bao vào tay Trần Bách Khâm, thành khẩn nói: "Nhớ lấy, không được lãng phí lương thực, nếu cậu dám bỏ dù chỉ một cái bánh bao trong đây, tôi sẽ bẻ một cái răng của cậu, có nghe rõ chưa?"
Cậu Trương đã giận không thể kìm nổi, thế nhưng vì phải giữ vững phong độ trước mặt người phụ nữ mình yêu, thế nên chỉ có thể nén giận, nhìn về phía Ngọc Phượng Hoàng: "Ngọc cung chủ, chẳng lẽ đây chính là kiểu đãi khách của Tiêu Dao cũng các người sao?”
"Vô liêm sỉ!"
Ngọc Phượng Hoàng giận dữ quát lên: "Cha của cậu gặp tôi còn phải nể mặt, cậu là cái thá gì mà lại muốn chất vấn bổn tọa?"
Lừa quỷ đấy à? Có không ít nữ đệ tử sợ hãi lên tiếng.
Bọn họ cũng đều là những người chuyên nghiệp, thế nhưng thật sự không nhịn được!
Trong đó người biểu hiện rõ ràng nhất chính là thánh nữ hiện giờ, Bạch Tố Y.
Mấy tiếng cười này khi rơi vào tai Trương Bách Khâm lại biến thành nụ cười châm chọc, thân là con của chưởng giáo Đạo Môn, nào có từng bị người khác đùa giỡn như thế chứ?
"Anh là ai?"
Tuy rằng bình thường tính kiềm chế của anh ta cực cao, thế nhưng giờ phút này trên mặt lại không nén nổi vẻ tức giận.
"Câu hỏi này rất hay đó, còn bổ ích nữa!"
Lý Trạch Vũ chắp hai tay, nói: "Tại hạ chính là đại thiếu gia nhà họ Lý, Lý Trạch Vũ ở Hoàng Thành.
Nhà họ Lý ở Hoàng Thành. Đương nhiên Trương Bách Khâm cũng từng nói nói tới gia đình giàu có nhất ở nước Hạ này, thế nhưng với thân phận của
anh ta cũng không cần sợ hãi đối phương.
"Bỏ qua thân phận này, tôi còn là sư đệ của cung chủ Tiêu Dao cung."
Lý Trạch Vũ dùng giọng điệu trưởng bối khuyên bảo: "Xét về thân phân, tên nhóc con cậu còn phải gọi tôi một tiếng chú đấy!"
Chú...
Khóe miệng Trương Bách Khâm co rút mấy cái.
Anh nhìn anh còn nhỏ hơn của tôi, thế mà còn không biết xấu hổ bảo tôi gọi một tiếng chú sao?
"Rất khó sao?"
Lý Trạch Vũ cố tình bày ra vẻ kinh ngạc, đưa tay chỉ về phía Tiểu Thủy: "Tới đây, nói cho Trương thiếu hiệp biết các cô phải gọi tôi là gì?"
"Sư thúc tổ!"
Tiểu Thủy che miệng, cố gắng không để bản thân cười thành tiếng.
"Nghe rồi chứ?"
Lý Trạch Vũ xụ mặt nói: "Bọn họ gọi tôi một tiếng sư thúc tổ, anh gọi tôi một tiếng chú thì có là gì đâu chứ?"
"Còn không mau gọi đi!"
Câu cuối cùng hắn còn nghiêm túc hô lên. Trần Bách Khâm sợ hết hồn, gần như theo bản năng gọi một tiếng: "Chú!"
"Ngoan!" Lý Trạch Vũ cười ha ha.
Lúc này một đệ tử cầm một túi bánh bao trắng tinh tới, hắn thuận tay đặt bánh bao vào tay Trần Bách Khâm, thành khẩn nói: "Nhớ lấy, không được lãng phí lương thực, nếu cậu dám bỏ dù chỉ một cái bánh bao trong đây, tôi sẽ bẻ một cái răng của cậu, có nghe rõ chưa?"
Cậu Trương đã giận không thể kìm nổi, thế nhưng vì phải giữ vững phong độ trước mặt người phụ nữ mình yêu, thế nên chỉ có thể nén giận, nhìn về phía Ngọc Phượng Hoàng: "Ngọc cung chủ, chẳng lẽ đây chính là kiểu đãi khách của Tiêu Dao cũng các người sao?”
"Vô liêm sỉ!"
Ngọc Phượng Hoàng giận dữ quát lên: "Cha của cậu gặp tôi còn phải nể mặt, cậu là cái thá gì mà lại muốn chất vấn bổn tọa?"