Chương 225: Lúc nãy là lỗi của sư tỷ
Lúc trước, từ miệng Bạch Tố Y, Ngọc Phượng Hoàng biết được, Lý Trạch Vũ và Khương Mộ Bạch đã từng đánh một trận ở núi Thương Nam, hắn dùng máu huyết của mình đánh nát binh khí của đối phương, khi đó bà ấy vẫn cảm thấy nghi ngờ với công pháp của hắn.
Trong thiên hạ, chỉ có thần công biến mất đã lâu kia mới có thể làm được điều này.
Khi đó, Ngọc Linh Lung, sư phụ của Ngọc Phượng Hoàng phải ra đi tìm tung tích của thần công đó, kể từ đó cũng bắt đầu bặt vô âm tín!
Bây giờ, bà ấy đã biết được sư phụ vẫn còn trên đời này, hơn nữa cũng biết mình có thêm một sư đệ mạnh đến như thế, đừng nói Ngọc Phượng Hoàng hưng phấn đến mức nào.
Trong thoáng chốc, dường như bà ấy đã thấy được cảnh tượng Tiêu Dao cung trở thành người đứng đầu trong giới võ lâm!
"Sư đệ, bây giờ sư phụ đang ở đâu trên thế giới này, bà ấy vẫn còn khỏe mạnh chứ?"
"Lúc nãy là lỗi của sư tỷ, mong cậu không để bụng nhé."
"Bây giờ thực lực của cậu đã đạt tới cảnh giới gì rồi? Ở bên ngoài có người nào bắt nạt cậu không..."
Ngọc Phượng Hoàng thân thiết kéo tay Lý Trạch Vũ, vừa nói xin lỗi, vừa ân cần hỏi han.
Vừa rồi hai người còn muốn phân thăng bại, còn quyết sống chết với nhau, thế mà bây giờ lại hệt như hai người bạn già đã lâu chưa gặp nhau.
Một bà lão cùng với một cậu thanh niên nghiêm túc.
Hai người lại còn là sư tỷ sư đệ cùng một môn phái!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Tố Y và mấy người Thanh Phượng đều trố mắt nghẹn họng.
"Sư tỷ, tôi sẽ không so đo với bà đây, thế nhưng thân là sư đệ, tôi vẫn phải nhắc nhở bà một chút."
"Khụ”
Lý Trạch Vũ hăng giọng một cái, nói: "Tính tình này của bà phải thay đổi thôi, nếu không sẽ rất dễ thua thiệt!"
Ôi... Ngọc Phượng Hoàng sững sờ.
Từ trước đến giờ, tính tình của bà ấy luôn là như vậy, trên đời này có ai lại có thể khiến bà ấy chịu thiệt đâu chứ?
Cũng chỉ có tên sư đệ yêu nghiệt đang đứng trước mặt đây mới có thể làm được điều đó!
Vừa nghĩ như thế, Ngọc Phượng Hoàng vẫn lên tiếng trả lời, nói: "Được rồi, sư tỷ đồng ý với cậu, sau này chắc chắn sẽ sửa tính sửa nết mình lại."
"Được, được, thế nhưng sư tỷ cũng không cần lo lăng, nếu ai dám bắt nạt sư tỷ, cứ nói với tôi một tiếng!"
Lý Trạch Vũ vỗ ngực một cái, dáng vẻ như thể "nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ chối", lên tiếng bảo đảm: "Sư đệ sẽ để cho người đó biết, chữ "chết" viết thế nào!"
"Được, được, sư tỷ tin tưởng cậu!"
Trong lòng Ngọc Phượng Hoàng như vừa được ăn mật: "Đúng rồi sư đệ, theo tuổi tác của cậu, chắc hẳn vẫn chưa lấy vợ đúng chứ?”
"Sao cơi"
Nghe thấy câu hỏi này, trong lòng Lý Trạch Vũ lộp bộp một tiếng, đột nhiên có cảm giác chẳng lành.
Đúng như dự đoán.
Ngọc Phượng Hoàng vẫy vẫy tay với Bạch Tố Y, lên tiếng: "Tố Y, con lại đây."
Dường như Bạch Tố Y cũng đoán được có chuyện gì, tập tễnh bước tới: "Sư tôn!"
Ngọc Phượng Hoàng đưa tay chỉ vào Bạch Tố Y, cười híp mắt nói với Lý Trạch Vũ: "Sư đệ, cậu tuấn tú lịch sự, thiên phú võ đạo lại cao như thế, đồ nhi này của Tiêu Dao cung chúng ta lại là thánh nữ, vừa thanh tú vừa thông minh, dung mạo lại xinh đẹp, nếu hai người có thể thành một đôi thì chẳng phải sẽ rất tốt sao?"
Nghe thấy thế, Bạch Tố Y như bị sét đánh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, khẩn trương tới mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lý Trạch Vũ khẽ nhếch miệng, sửng sốt một hồi lâu.
"Sư đệ, cậu cảm thấy thế nào?"
Ngọc Phượng Hoàng vô cùng mong đợi hỏi.
"A chuyện này... không thích hợp lắm!"
Lý Trạch Vũ nuốt nước bọt một cái, nói: "Sư tỷ, bà suy nghĩ kĩ lại một chút đi, tôi là sư thúc của Tố Y đấy, vai vế chúng tôi cách xa như thế, nếu như ở bên nhau chẳng phải sẽ khiến người trong giang hồ cười nhạo sao..."
"Sư đệ, cậu không cần phải lo lắng!"
Ngọc Phượng Hoàng khoát tay, ngắt lời: "Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ lập tức cắt đứt quan hệ thầy trò với Tố Y1"
Tê dại, Lý Trạch Vũ đã hoàn toàn tê dại!
Hắn nhìn trận thế này của Ngọc Phượng Hoàng, hệt như đã nhặt được bảo bối, đánh chết cũng không chịu buông tay!
Trong thiên hạ, chỉ có thần công biến mất đã lâu kia mới có thể làm được điều này.
Khi đó, Ngọc Linh Lung, sư phụ của Ngọc Phượng Hoàng phải ra đi tìm tung tích của thần công đó, kể từ đó cũng bắt đầu bặt vô âm tín!
Bây giờ, bà ấy đã biết được sư phụ vẫn còn trên đời này, hơn nữa cũng biết mình có thêm một sư đệ mạnh đến như thế, đừng nói Ngọc Phượng Hoàng hưng phấn đến mức nào.
Trong thoáng chốc, dường như bà ấy đã thấy được cảnh tượng Tiêu Dao cung trở thành người đứng đầu trong giới võ lâm!
"Sư đệ, bây giờ sư phụ đang ở đâu trên thế giới này, bà ấy vẫn còn khỏe mạnh chứ?"
"Lúc nãy là lỗi của sư tỷ, mong cậu không để bụng nhé."
"Bây giờ thực lực của cậu đã đạt tới cảnh giới gì rồi? Ở bên ngoài có người nào bắt nạt cậu không..."
Ngọc Phượng Hoàng thân thiết kéo tay Lý Trạch Vũ, vừa nói xin lỗi, vừa ân cần hỏi han.
Vừa rồi hai người còn muốn phân thăng bại, còn quyết sống chết với nhau, thế mà bây giờ lại hệt như hai người bạn già đã lâu chưa gặp nhau.
Một bà lão cùng với một cậu thanh niên nghiêm túc.
Hai người lại còn là sư tỷ sư đệ cùng một môn phái!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Bạch Tố Y và mấy người Thanh Phượng đều trố mắt nghẹn họng.
"Sư tỷ, tôi sẽ không so đo với bà đây, thế nhưng thân là sư đệ, tôi vẫn phải nhắc nhở bà một chút."
"Khụ”
Lý Trạch Vũ hăng giọng một cái, nói: "Tính tình này của bà phải thay đổi thôi, nếu không sẽ rất dễ thua thiệt!"
Ôi... Ngọc Phượng Hoàng sững sờ.
Từ trước đến giờ, tính tình của bà ấy luôn là như vậy, trên đời này có ai lại có thể khiến bà ấy chịu thiệt đâu chứ?
Cũng chỉ có tên sư đệ yêu nghiệt đang đứng trước mặt đây mới có thể làm được điều đó!
Vừa nghĩ như thế, Ngọc Phượng Hoàng vẫn lên tiếng trả lời, nói: "Được rồi, sư tỷ đồng ý với cậu, sau này chắc chắn sẽ sửa tính sửa nết mình lại."
"Được, được, thế nhưng sư tỷ cũng không cần lo lăng, nếu ai dám bắt nạt sư tỷ, cứ nói với tôi một tiếng!"
Lý Trạch Vũ vỗ ngực một cái, dáng vẻ như thể "nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ chối", lên tiếng bảo đảm: "Sư đệ sẽ để cho người đó biết, chữ "chết" viết thế nào!"
"Được, được, sư tỷ tin tưởng cậu!"
Trong lòng Ngọc Phượng Hoàng như vừa được ăn mật: "Đúng rồi sư đệ, theo tuổi tác của cậu, chắc hẳn vẫn chưa lấy vợ đúng chứ?”
"Sao cơi"
Nghe thấy câu hỏi này, trong lòng Lý Trạch Vũ lộp bộp một tiếng, đột nhiên có cảm giác chẳng lành.
Đúng như dự đoán.
Ngọc Phượng Hoàng vẫy vẫy tay với Bạch Tố Y, lên tiếng: "Tố Y, con lại đây."
Dường như Bạch Tố Y cũng đoán được có chuyện gì, tập tễnh bước tới: "Sư tôn!"
Ngọc Phượng Hoàng đưa tay chỉ vào Bạch Tố Y, cười híp mắt nói với Lý Trạch Vũ: "Sư đệ, cậu tuấn tú lịch sự, thiên phú võ đạo lại cao như thế, đồ nhi này của Tiêu Dao cung chúng ta lại là thánh nữ, vừa thanh tú vừa thông minh, dung mạo lại xinh đẹp, nếu hai người có thể thành một đôi thì chẳng phải sẽ rất tốt sao?"
Nghe thấy thế, Bạch Tố Y như bị sét đánh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì xấu hổ, khẩn trương tới mức ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lý Trạch Vũ khẽ nhếch miệng, sửng sốt một hồi lâu.
"Sư đệ, cậu cảm thấy thế nào?"
Ngọc Phượng Hoàng vô cùng mong đợi hỏi.
"A chuyện này... không thích hợp lắm!"
Lý Trạch Vũ nuốt nước bọt một cái, nói: "Sư tỷ, bà suy nghĩ kĩ lại một chút đi, tôi là sư thúc của Tố Y đấy, vai vế chúng tôi cách xa như thế, nếu như ở bên nhau chẳng phải sẽ khiến người trong giang hồ cười nhạo sao..."
"Sư đệ, cậu không cần phải lo lắng!"
Ngọc Phượng Hoàng khoát tay, ngắt lời: "Chỉ cần cậu đồng ý, tôi sẽ lập tức cắt đứt quan hệ thầy trò với Tố Y1"
Tê dại, Lý Trạch Vũ đã hoàn toàn tê dại!
Hắn nhìn trận thế này của Ngọc Phượng Hoàng, hệt như đã nhặt được bảo bối, đánh chết cũng không chịu buông tay!