Chương 222: Cậu nói gì?
“Chị Thanh Phượng, chị và Hoả Phượng cùng dẫn hắn đến chờ ở Tiêu Dao Điện, tôi đi báo cho sư phụ!”
Bạch Tố Y sắp xếp.
Thanh Phượng và Hoả Phượng gật đầu, cùng ra hiệu mời Lý Trạch Vũ: “Lý thiếu hiệp, mời anh đi theo tôi.”
Trong giới võ lâm hỗn tạp này, chỉ có cường giả mới nhận được sự tôn trọng từ kẻ khác.
Đứng trước sức mạnh của Lý Trạch Vũ, Thanh Phượng và Hoả Phượng đều cảm thấy kinh hãi trong lòng.
Hai cô gái này đều đã đạt tới cảnh giới tông sư từ vài năm trước, có thể nói là cường giả hàng đầu trong Tiêu Dao Cung, thật không ngờ dù hai người cùng liên thủ lại cũng không thể địch nổi một đòn của Lý Trạch Vũ!
Các cô rất khó tin rằng một người trẻ tuổi lại có thực lực mạnh đến nhường này.
Đêm nay chắc chẳn sẽ là đêm khó quên nhất trong cuộc đời hai cô.
Khi đến Tiêu Dao điện, Lý Trạch Vũ hết ngắm chỗ này lại nghía chỗ kia, cứ như thể một đứa trẻ tò mò.
“Lý thiếu gia, nơi đó là bảo tọa của cung chủ chúng tôi, xin anh đừng tới gần.”
Thấy Lý Trạch Vũ bước lên trên đại điện, Hỏa Phượng vội vàng nhắc nhở.
“Chẳng phải chỉ là cái ghế thôi à, ngồi một chút cũng có sao đâu.”
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ hờ hững.
Hỏa Phượng nổi giận, thoáng cái đã chặn trước mặt Lý Trạch Vũ, nhắc khéo: “Lý thiếu hiệp, xin anh đừng làm khó chúng tôi."
“Được thôi.”
Lý Trạch Vũ cũng không ham hố gì, xoay người đi xuống dưới.
Đúng lúc này, năm giác quan nhạy bén của hẳn rõ ràng đã cảm nhận được có kẻ đang đến gần.
“Vù.."
Ngọc Phượng Hoàng mặc đồ đỏ tươi xuất hiện trên đại điện như một bóng ma, tốc độ nhanh như bóng câu vụt qua khe cửa.
Lý Trạch Vũ có phần hứng thú, đánh giá Ngọc Phượng Hoàng: “Thực lực cũng được, thảo nào có thể lên làm cung chủ Tiêu Dao Cung.”
“Ha ha...”
Ngọc Phượng Hoàng đứng trên cao nhìn xuống hẳn.
Đúng lúc này, Bạch Tố Y cũng sải bước tiến vào từ ngoài cửa, lên tiếng giới thiệu: “Sư tôn, hắn là Lý Trạch Vũ!”
Lý Trạch Vũ khoanh hai tay trước ngực, liếc xéo Ngọc Phượng Hoàng, nghiền ngẫm nói: “Nói đi, các người năm lần bảy lượt tìm tiểu gia là để nói chuyện gì.”
“Cậu thật can đảm, thảo nào ngay cả bậc kỳ tài như Khương Mộ Bạch cũng bại dưới tay cậu, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!”
Ngọc Phượng Hoàng ôn tồn khen một câu.
Lý Trạch Vũ nhún vai, đáp: “Tôi nghe mấy lời nịnh bợ nhiều lắm rồi, bà bớt nói nhảm đi.”
Câu nói này lập tức khiến Ngọc Phượng Hoàng thay đổi sắc mặt.
Hản nói bà đang “ninh bợ”! Chưa từng có ai dám tỏ thái độ ngông cuồng như thế khi ở trước mặt bài
“Người trẻ tuổi, bổn tọa quả thực rất đánh giá cao cậu, nhưng...”
Ngọc Phượng Hoàng lạnh lùng nhắc nhở: “Điều đó không có nghĩa là cậu có thể tỏ vẻ láo xược trước mặt bổn tọa!”
“Kẻ phách lối thường phải có tư chất hơn người!”
Lý Trạch Vũ không giận, trái lại còn cười n lêu Dao. Cung các người có thực lực mạnh mẽ, có thể tỏ vẻ huệênh hoang trước mặt người khác. Nhưng tiểu gia cũng phải nhắc nhở bà, nếu dám lên mặt với tôi, ông đây sẽ tát chết bà, bà tin không?”
“Cậu nói gì?”
Khóe miệng Ngọc Phượng Hoàng giật giật, trừng mắt phẫn nộ.
Bạch Tố Y, Thanh Phượng và Hoả Phượng cùng hít sâu một hơn, hoàn toàn không ngờ Lý Trạch Vũ dám nói ra những lời khiến người người khiếp đảm giống như câu “tát chết Ngọc. Phượng Hoàng” này.
“Tôi nói, nếu bà còn tỏ vẻ đắc chí nữa thì tôi sẽ tát chết bà!”
Lý Trạch Vũ vừa nói vừa giơ cao tay, làm bộ “tôi không hề nói đùa.
“Lý Trạch Vũ, đồ láo xược!”
Bạch Tố Y lập tức lớn tiếng quở trách, nhưng ngay sau đó lại quay sang chắp tay với Ngọc Phượng Hoàng, nói: “Tích cách người này vốn là như vậy, ăn nói bộc tuệch, xin sư phụ đừng so đo với hắn!”
“Bạch Thánh Nữ, tôi xin ghi nhận ý tốt của cô, nhưng cô thật sự không cần cầu xin thay tôi đâu.”
Lý Trạch Vũ lắc lắc tay, chăm chú nhìn Ngọc Phượng. Hoàng bằng vẻ mặt trầm ngâm.
“Tôi nhắc lại lần nữa, nếu bà còn lên mặt ra vẻ với tôi thì tôi sẽ tát chết bà.
Từ trước đến giờ, Lý đại đương gia rất ghét người khác bày ra dáng vẻ chỉ tay năm ngón trước mặt mình, hơn nữa lại còn dám dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn.
Đối với kiểu người như thế, cho dù bạn đến từ tam đại thánh địa hay người của sáu gia tộc lớn, ông đây cũng có thể đánh chết bạn!
Còn Ngọc Phượng Hoàng, thân là một trong ba người có uy danh nhất trong giới võ lâm, lại bị một thằng nhóc con chưa đủ lông đủ cánh "miệng còn hôi sữa" chỉ vào mặt, nói: "Tôi có thể tát chết bài"
Sao có thể không giận cho được?
Một màn đối chọi gay gắt lập tức diễn ra bên trong đại điện.
"Hôm nay nếu bổn tọa không dạy dỗ được cậu, thế cậu sẽ không biết người giỏi sẽ có người giỏi hơn, trời cao sẽ có trời cao hơn."
Tiếng nói vừa dứt, bóng người Ngọc Phượng Hoàng lướt từ trên đại điện tiến thẳng xuống, gần như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Trạch Vũ.
"Sư phụ, đừng!"
Mắt thấy hai người sắp động tay động chân, vẻ mặt Bạch Tố Y nhanh chóng thay đổi.
Ngọc Phượng Hoàng là tôn sư ân trọng như núi của cô ấy, còn Lý Trạch Vũ lại là người đàn ông duy nhất từng nhìn thấy tướng mạo thật sự của cô ấy, từ tận đáy lòng, Bạch Tố Y thật sự không muốn nhìn thấy đôi bên phát sinh mâu thuẫn.
Chỉ tiếc sức mạnh của cô nhỏ bé, đừng nói đến việc ngăn cản, những đợt kình khí mạnh mẽ khiến cô ấy không cách nào tiến đến gần, chỉ có thể đứng tại chỗ sốt ruột.
"Quỳ xuống cho bổn cung!" Ngọc Phượng Hoàng hoàn toàn chẳng để ý tới lời khuyên
nhủ của đồ nhi, trong lúc nói chuyện, bà ấy chưởng một chưởng thẳng lên trời.
Cú đánh ác liệt của bà ấy đã tạo nên một trận cuồng phong mãnh liệt.
Lý Trạch Vũ trông như chẳng hề bị lay chuyển bởi cơn cuồng phong này, trên thực tế hắn đã âm thầm vận Ngự Long Thần Công từ trước, một lớp màng bảo vệ bao quanh cơ thể hắn.
"Ầm!"
"Ầm!"
Cú đánh của Ngọc Phượng Hoàng vừa nhanh vừa mạnh, chợt đập vào vai trái của Lý Trạch Vũ, khiến sàn nhà dưới chân hắn nhanh chóng lõm xuống một mảng lớn.
Bụi bặm tản ra, hai mắt Ngọc Phượng Hoàng co rút lại, trên mặt hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù cú chưởng vừa nãy của bà ấy chỉ dùng ba mươi phần trăm sức lực, thế nhưng bà ấy tin chắc rằng các cường giả thuộc võ thánh cảnh trở xuống sẽ không thể đỡ nổi.
Thế nhưng hai tay Lý Trạch Vũ vẫn đang khoanh lại trước ngực, không nhúc nhích, đừng nói bị thương, trông hoàn toàn chẳng hề hấn gì!
"Bà chưa ăn cơm sao? Dùng sức chút đi" Lý Trạch Vũ khinh thường lên tiếng. Ngọc Phượng Hoàng nghe thấy lời nói này không thể không cảm thấy nhục nhã, khiến sắc mặt của bà ấy càng trở nên khó coi hơn.
"Tên nhóc con, cậu đã thành công chọc giận bổn tọa rồi đấy!"
Ngọc Phượng Hoàng không ngờ mình lại bị mất mặt trước mặt các học trò và cấp dưới như thế, giơ tay lên lại đánh một chưởng lên trời.
"Ầm!"
Lý Trạch Vũ vẫn không hề tránh né, để mặt cho cú đánh mạnh mẽ của đối phương võ xuống vai mình, mặt đất dưới chân hắn lại lõm xuống một chút.
Ngay sau đó.
Ngọc Phượng Hoàng trải qua lần đầu thất thố sau mấy chục năm trời, cả người bà ấy hồn xiêu phách lạc, miệng lẩm bẩm: 'Không thể nào, chuyện này sao có thểit"
Tám mươi phần trăm sức lực!
Cho dù là Thiện Lâm Tự Phương Trượng hay Đạo Môn Chưởng Môn, cũng không thể bình an vô sự đón nhận một chưởng này của bà ấy được.
Lý Trạch Vũ lại tiếp được, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn dường như hoàn toàn chẳng phí nhiều sức lực.
"Tôi vẫn ổn! Hay là bà lại dùng thêm một chút sức nữa đi?"
Lời nói của Lý Trạch Vũ giống như một cái tát vô hình tát thẳng vào mặt Ngọc Phượng Hoàng, khiến lòng bà ấy chịu đả kích suýt sụp đổ.
"A!"
Ngọc Phượng Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, mặt mũi vặn vẹo, trông hung tợn dọa người.
"Sư phụt" Lúc này Bạch Tố Y muốn xông tới ngăn cản.
"Cút ngay!"