Chương 212: Cho dù làm chó
"Tách tách tách." Lý Trạch Vũ không ra tay, nhưng Cẩu Phú Quý phía sau hẳn lại cầm máy ảnh chụp bên trái một
tấm, chụp bên phải một tấm.
"Tân thiếu sao vậy? Sao giống như chết cha chết mẹ thế, nào cười một cái."
“Tạo dáng cái đi." "Tách tác." Cẩu Phú Quý vừa chụp vừa chỉ đạo.
Lúc này Tần Hạo Nhiên mới phản ứng được, điên cuồng hét lên: "Dừng tay, ai bảo anh chụp? Đưa máy ảnh cho tôi."
"Đây là máy ảnh của mày à? Dựa vào đâu cho mày?" Cẩu Phú Quý la hét.
Tân Hạo Nhiên giận tím mặt: "Người đâu, bắt bọn họ cho...
Nói tới cái này gã lập tức ngậm miệng lại.
Vốn muốn bảo vệ sĩ bắt Lý Trạch Vũ lại, nhưng sau đó gã mới phản ứng được ngay cả Khương Mộ Bạch cũng bị giết, chỉ mấy tên vệ sĩ vô dụng kia của gã vốn không xài được." Tân Hạo Nhiên cố nén giận.
Lý Trạch Vũ cười nhạt nói: "Không muốn làm gì, chỉ muốn để dân chúng biết tác phong sinh hoạt của Tần thiếu ngài thôi"
Vù!
Nghe nói lời này, Tân Hạo Nhiên lập tức đổ mồ hôi lạnh ướt cả người.
Giống như ảnh chụp vừa nãy của Cẩu Phú Quý mà lan truyền ra thì con đường làm quan cả đời này của gã lập tức tiêu đời.
"Lý Trạch Vũ, có chuyện gì nói năng đàng hoàng." Giọng điệu Tân Hạo Nhiên mềm nhữn nói: "Chỉ cần cậu
xóa những tấm hình kia, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ thế nào?".
||||| Truyện đề cử: |||||
"Cái gì?" Vẻ mặt Lý Trạch Vũ khinh bỉ nói: "Mẹ nó món nợ mày chống đối ông đây còn chưa tính đó, bây giờ còn mặt mũi nói xóa bỏ với tao? Là Lương cô nương cho mày dũng khí à"
"Mày đừng quá đáng." Tân Hạo Nhiên nhìn chằm chằm hắn: "Tao đưa Diệp Khuynh Thành cho mày rồi, mày còn xém chút hủy hoại đời tao ở Tuyên Thành, lẽ nào mày thật sự muốn cùng tao không chết không ngừng?”
"Ha ha ha.." Lý Trạch Vũ lười nói nhảm với đối phương, hẳn đi tới chỗ Cẩu Phú Quý dặn dò: "Trong vòng nửa tiếng, tôi muốn nhìn thấy Tần thiếu vinh quang đứng đầu trang nhất."
"OKI" Cẩu Phú Quý mỉm cười rời khỏi phòng vip.
Tân Hạo Nhiên sốt ruột, muốn ngăn cản lại bị Vật Tương 'Vong chặn đường.
"Lý Trạch Vũ, nếu như mày dám lan truyền những tấm hình kia, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày"
Nhưng mà Lý Trạch Vũ vốn không để ý tới gã, ánh mắt hắn nhìn về phía Lạc Trường Thanh.
"Lý... Lý thiếu?" Lạc Trường Thanh nuốt một ngụm nước bọt.
"Vừa nãy hình như tôi nghe anh nói muốn đi tìm vợ chưa cưới của tôi đúng không?"
"Lý thiếu tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi không có tạp niệm gì với Trần tiểu thư hết."
Lạc Trường Thanh thấp thỏm không yên giải thích: "Tôi chỉ muốn tìm Trần tiểu thư nói chuyện hợp tác kinh doanh thôi."
"Thật sao?" Lý Trạch Vũ nheo mắt lại, trên người tỏa ra luồng chết chóc nồng đậm.
"Bịch" Lạc Trường Thanh kinh hồn bạt vía, hai chân quỳ thẳng xuống cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi Lý thiếu, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng đi, tôi cam đoan không dám nữa."
Trong giờ phút này, suy nghĩ báo thú trong lòng anh ta biến mất không còn tăm hơi, thậm chí anh ta còn rất hối hận vì đã trêu chọc Lý Trạch Vũ.
"Cho dù làm chó, cũng phải biết dùng mắt chọn chủ nhân” Lý Trạch Vũ chỉ vào Tân Hạo Nhiên châm chọc: "Loại vô dụng này anh đi theo có lợi ích gì?"
"Đúng đúng đúng, Lý thiếu dạy phải, Tân Hạo Nhiên là một tên vô dụng, là tôi có mắt không tròng đi theo tên vô dụng như gã."
Lạc Trường Thanh cười xòa nói.
Lúc này Tân Hạo Nhiên tức giận mắng: "Mẹ nó mày muốn chết?"
Lạc Trường Thanh không dám thở mạnh.
Mặc dù anh ta làm như vậy đã hoàn toàn đắc tội Tân Hạo. Nhiên, nhưng trong lòng có giọng nói nhắc nhở anh ta nếu như không thuận theo ý của Lý Trạch Vũ, đêm nay anh ta rất có thể sẽ chết.
Kết quả cảm giác của anh ta vẫn sai.
"Anh biết không, rồng có vảy ngược, chạm vào ät sẽ chết." Lý Trạch Vũ ở trên cao nhìn xuống Lạc Trường Thanh: "Sau khi chạm phải vảy ngược của rồng, cho dù muốn sám hối cũng chỉ có thể tới địa ngục."
Vừa nói xong, bỗng nhiên hắn ra tay bóp nát cổ của người kia...
tấm, chụp bên phải một tấm.
"Tân thiếu sao vậy? Sao giống như chết cha chết mẹ thế, nào cười một cái."
“Tạo dáng cái đi." "Tách tác." Cẩu Phú Quý vừa chụp vừa chỉ đạo.
Lúc này Tần Hạo Nhiên mới phản ứng được, điên cuồng hét lên: "Dừng tay, ai bảo anh chụp? Đưa máy ảnh cho tôi."
"Đây là máy ảnh của mày à? Dựa vào đâu cho mày?" Cẩu Phú Quý la hét.
Tân Hạo Nhiên giận tím mặt: "Người đâu, bắt bọn họ cho...
Nói tới cái này gã lập tức ngậm miệng lại.
Vốn muốn bảo vệ sĩ bắt Lý Trạch Vũ lại, nhưng sau đó gã mới phản ứng được ngay cả Khương Mộ Bạch cũng bị giết, chỉ mấy tên vệ sĩ vô dụng kia của gã vốn không xài được." Tân Hạo Nhiên cố nén giận.
Lý Trạch Vũ cười nhạt nói: "Không muốn làm gì, chỉ muốn để dân chúng biết tác phong sinh hoạt của Tần thiếu ngài thôi"
Vù!
Nghe nói lời này, Tân Hạo Nhiên lập tức đổ mồ hôi lạnh ướt cả người.
Giống như ảnh chụp vừa nãy của Cẩu Phú Quý mà lan truyền ra thì con đường làm quan cả đời này của gã lập tức tiêu đời.
"Lý Trạch Vũ, có chuyện gì nói năng đàng hoàng." Giọng điệu Tân Hạo Nhiên mềm nhữn nói: "Chỉ cần cậu
xóa những tấm hình kia, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ thế nào?".
||||| Truyện đề cử: |||||
"Cái gì?" Vẻ mặt Lý Trạch Vũ khinh bỉ nói: "Mẹ nó món nợ mày chống đối ông đây còn chưa tính đó, bây giờ còn mặt mũi nói xóa bỏ với tao? Là Lương cô nương cho mày dũng khí à"
"Mày đừng quá đáng." Tân Hạo Nhiên nhìn chằm chằm hắn: "Tao đưa Diệp Khuynh Thành cho mày rồi, mày còn xém chút hủy hoại đời tao ở Tuyên Thành, lẽ nào mày thật sự muốn cùng tao không chết không ngừng?”
"Ha ha ha.." Lý Trạch Vũ lười nói nhảm với đối phương, hẳn đi tới chỗ Cẩu Phú Quý dặn dò: "Trong vòng nửa tiếng, tôi muốn nhìn thấy Tần thiếu vinh quang đứng đầu trang nhất."
"OKI" Cẩu Phú Quý mỉm cười rời khỏi phòng vip.
Tân Hạo Nhiên sốt ruột, muốn ngăn cản lại bị Vật Tương 'Vong chặn đường.
"Lý Trạch Vũ, nếu như mày dám lan truyền những tấm hình kia, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày"
Nhưng mà Lý Trạch Vũ vốn không để ý tới gã, ánh mắt hắn nhìn về phía Lạc Trường Thanh.
"Lý... Lý thiếu?" Lạc Trường Thanh nuốt một ngụm nước bọt.
"Vừa nãy hình như tôi nghe anh nói muốn đi tìm vợ chưa cưới của tôi đúng không?"
"Lý thiếu tuyệt đối đừng hiểu lầm, tôi không có tạp niệm gì với Trần tiểu thư hết."
Lạc Trường Thanh thấp thỏm không yên giải thích: "Tôi chỉ muốn tìm Trần tiểu thư nói chuyện hợp tác kinh doanh thôi."
"Thật sao?" Lý Trạch Vũ nheo mắt lại, trên người tỏa ra luồng chết chóc nồng đậm.
"Bịch" Lạc Trường Thanh kinh hồn bạt vía, hai chân quỳ thẳng xuống cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi Lý thiếu, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng đi, tôi cam đoan không dám nữa."
Trong giờ phút này, suy nghĩ báo thú trong lòng anh ta biến mất không còn tăm hơi, thậm chí anh ta còn rất hối hận vì đã trêu chọc Lý Trạch Vũ.
"Cho dù làm chó, cũng phải biết dùng mắt chọn chủ nhân” Lý Trạch Vũ chỉ vào Tân Hạo Nhiên châm chọc: "Loại vô dụng này anh đi theo có lợi ích gì?"
"Đúng đúng đúng, Lý thiếu dạy phải, Tân Hạo Nhiên là một tên vô dụng, là tôi có mắt không tròng đi theo tên vô dụng như gã."
Lạc Trường Thanh cười xòa nói.
Lúc này Tân Hạo Nhiên tức giận mắng: "Mẹ nó mày muốn chết?"
Lạc Trường Thanh không dám thở mạnh.
Mặc dù anh ta làm như vậy đã hoàn toàn đắc tội Tân Hạo. Nhiên, nhưng trong lòng có giọng nói nhắc nhở anh ta nếu như không thuận theo ý của Lý Trạch Vũ, đêm nay anh ta rất có thể sẽ chết.
Kết quả cảm giác của anh ta vẫn sai.
"Anh biết không, rồng có vảy ngược, chạm vào ät sẽ chết." Lý Trạch Vũ ở trên cao nhìn xuống Lạc Trường Thanh: "Sau khi chạm phải vảy ngược của rồng, cho dù muốn sám hối cũng chỉ có thể tới địa ngục."
Vừa nói xong, bỗng nhiên hắn ra tay bóp nát cổ của người kia...