Chương 209: Ông yên tâm
Lý Trạch Vũ đi theo sau Lý Định Quốc.
"Thăng nhóc cháu khiêm tốn cho ông, nơi này là phủ Long chủ!"
Lý Định Quốc thấy dáng vẻ bất cần đời của cháu trai, ông ấy không khỏi nhắc nhở.
"Ông yên tâm, cháu có chừng mực."
Lý Trạch Vũ ra vẻ 'cháu hiểu'.
Hai người đi theo cảnh vệ viên đến chủ đường, Tô Cẩn Hoa đã sớm chờ ở đó.
Lý Trạch Vũ vừa vào cửa, ánh mắt của Tô Cẩn Hoa không rời khỏi người hän, lão quan sát hẳn nửa ngày, cuối cùng mới nặn ra năm chữ: "Trụ cột của đất nước!"
"Cảm ơn đã khích lệ."
Lý Trạch Vũ vui vẻ nhận lời tâng bốc, hän không có chút khiêm tốn nào.
Điều này khiến Lý Định Quốc dở khóc dở cười.
Thế nhưng cháu trai có thể nhận được lời khen của Tô Cẩn Hoa, trong lòng ông ấy cũng rất vui.
"Lão Lý, ngồi đi."
Tô Cẩn Hoa cũng làm động tác 'mời "Trạch Vũ cũng ngồi đi."
Ba người lần lượt ngồi xuống.
Lý Định Quốc mở miệng nói: "Lão Tô, vừa rồi tôi có nói qua với ông trong điện thoại, hôm nay thằng nhóc thối nhà tôi có việc cần báo cáo với ông."
Ông ấy nói xong thì cho Lý Trạch Vũ một ánh mắt.
Không ngờ Tô Cẩn Hoa lại khoát tay áo, lão giành nói trước: "Chắc là liên quan đến Vu giáo đúng không?"
"Long chủ anh minh." Lý Trạch Vũ cười khen một câu.
"Không phải năm đó Vu giáo đã bị san bằng, tại sao còn có thể ngóc đầu trở lại?"
Tô Cẩn Hoa hơi nheo mắt lại.
Mười mấy năm trước, khi đó lão còn đang ở vị trí phó Long chủ, mặc dù lão không toàn quyền xử lý chuyện của Vu giáo, nhưng ít nhiều cũng tham gia, cho nên cũng không thấy xa lạ.
"Chuyện này kể ra cũng dài, tôi sẽ nói ngắn gọn."
Lý Trạch Vũ cũng không dài dòng, hän lời ít ý nhiều nói những tin tức mình tìm hiểu được ra.
Lý Định Quốc nghe xong thì hoảng sợ nói: "Thằng nhóc thối, chuyện này không thể nói giỡn, cháu có chứng cứ. không?"
Tô Cẩn Hoa cũng nhíu mày.
"Cháu ăn no không có gì làm, hay là cháu chán sống mà dám nói giỡn trước mặt Long chủ?"
Lý Trạch Vũ khinh thường, hắn tức giận nói: "Trước mắt cháu không có bằng chứng, nhưng hai người cho cháu một
chút thời gian, chäc chẳn cháu sẽ tìm được bằng chứng."
Tô Cẩn Hoa và Lý Định Quốc nhìn nhau, trên mặt hai người đều có vẻ nghiêm trọng.
Rõ ràng hai người đều cảm thấy Lý Trạch Vũ nói ngoa.
Nếu Vu giáo thật sự phát triên thành một thế lực lớn mạnh như vậy, một khi không xử lý tốt, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nền móng đất nước.
Bọn họ không thể chấp nhận qua loa được!
"Mục đích hôm nay cậu tới gặp tôi, chắc không chỉ nói chuyện đó cho tôi biết đúng không?”
Tô Cẩn Hoa ý tứ hỏi. "Ha ha."
"Thăng nhóc cháu khiêm tốn cho ông, nơi này là phủ Long chủ!"
Lý Định Quốc thấy dáng vẻ bất cần đời của cháu trai, ông ấy không khỏi nhắc nhở.
"Ông yên tâm, cháu có chừng mực."
Lý Trạch Vũ ra vẻ 'cháu hiểu'.
Hai người đi theo cảnh vệ viên đến chủ đường, Tô Cẩn Hoa đã sớm chờ ở đó.
Lý Trạch Vũ vừa vào cửa, ánh mắt của Tô Cẩn Hoa không rời khỏi người hän, lão quan sát hẳn nửa ngày, cuối cùng mới nặn ra năm chữ: "Trụ cột của đất nước!"
"Cảm ơn đã khích lệ."
Lý Trạch Vũ vui vẻ nhận lời tâng bốc, hän không có chút khiêm tốn nào.
Điều này khiến Lý Định Quốc dở khóc dở cười.
Thế nhưng cháu trai có thể nhận được lời khen của Tô Cẩn Hoa, trong lòng ông ấy cũng rất vui.
"Lão Lý, ngồi đi."
Tô Cẩn Hoa cũng làm động tác 'mời "Trạch Vũ cũng ngồi đi."
Ba người lần lượt ngồi xuống.
Lý Định Quốc mở miệng nói: "Lão Tô, vừa rồi tôi có nói qua với ông trong điện thoại, hôm nay thằng nhóc thối nhà tôi có việc cần báo cáo với ông."
Ông ấy nói xong thì cho Lý Trạch Vũ một ánh mắt.
Không ngờ Tô Cẩn Hoa lại khoát tay áo, lão giành nói trước: "Chắc là liên quan đến Vu giáo đúng không?"
"Long chủ anh minh." Lý Trạch Vũ cười khen một câu.
"Không phải năm đó Vu giáo đã bị san bằng, tại sao còn có thể ngóc đầu trở lại?"
Tô Cẩn Hoa hơi nheo mắt lại.
Mười mấy năm trước, khi đó lão còn đang ở vị trí phó Long chủ, mặc dù lão không toàn quyền xử lý chuyện của Vu giáo, nhưng ít nhiều cũng tham gia, cho nên cũng không thấy xa lạ.
"Chuyện này kể ra cũng dài, tôi sẽ nói ngắn gọn."
Lý Trạch Vũ cũng không dài dòng, hän lời ít ý nhiều nói những tin tức mình tìm hiểu được ra.
Lý Định Quốc nghe xong thì hoảng sợ nói: "Thằng nhóc thối, chuyện này không thể nói giỡn, cháu có chứng cứ. không?"
Tô Cẩn Hoa cũng nhíu mày.
"Cháu ăn no không có gì làm, hay là cháu chán sống mà dám nói giỡn trước mặt Long chủ?"
Lý Trạch Vũ khinh thường, hắn tức giận nói: "Trước mắt cháu không có bằng chứng, nhưng hai người cho cháu một
chút thời gian, chäc chẳn cháu sẽ tìm được bằng chứng."
Tô Cẩn Hoa và Lý Định Quốc nhìn nhau, trên mặt hai người đều có vẻ nghiêm trọng.
Rõ ràng hai người đều cảm thấy Lý Trạch Vũ nói ngoa.
Nếu Vu giáo thật sự phát triên thành một thế lực lớn mạnh như vậy, một khi không xử lý tốt, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến nền móng đất nước.
Bọn họ không thể chấp nhận qua loa được!
"Mục đích hôm nay cậu tới gặp tôi, chắc không chỉ nói chuyện đó cho tôi biết đúng không?”
Tô Cẩn Hoa ý tứ hỏi. "Ha ha."