Chương 204: Quả nhiên là người của Vu giáo!
Một gã đàn ông có quả đầu địa trung hải giận giữ nói, ông †a chính là Chu Vạn Kiệt, thành chủ thành phố Kim Lăng.
"Tôi là Lý Trạch VũI"
Lý Trạch Vũ lại làm rõ thân phận.
Lần này không giống trước đó, những tên bảo vệ có thân phận thấp kém không biết hắn là rất bình thường, nhưng Chu Vạn Kiệt không giống vậy!
"Cậu là Lý thiếu?
Chu Vạn Kiệt nuốt nước miếng.
Lý Trạch Vũ liếc người phụ nữ trên giường: "Nơi này không có chuyện của cô, cút mau."
Người phụ nữ dùng ánh mắt hỏi Chu Vạn Kiệt, người nọ lập tức nói: "Cô điếc sao? Lý thiếu bảo cô cút, cô không nghe thấy sao?"
"À... Vâng!"
Người phụ nữ cuống quít khoác thêm áo khoác rời đi.
Lý Trạch Vũ liếc người phụ nữ đó vài cái, đó hoàn toàn là bản năng của đàn ông.
Nhưng cảnh này lọt vào mắt của Tề Tiên Nhi... Hừi Đồ quỷ háo sắc!
"Lý thiếu, sao ngài đột nhiên đại giá quang lâm đến đây vậy?"
Chu Vạn Kiệt đã mặc quần áo, thái độ của ông ta vô cùng cung kính.
Bịch!
Lý Trạch Vũ ngồi xuống sô pha, giọng khách át giọng chủ, hắn cười nghiền ngẫm nói: "Không biết tôi nên gọi ông là thành chủ Chu, hay là đường chủ Chu?"
Đường chủ?
Trong nháy mắt, con ngươi của Chu Vạn Kiệt co rút mạnh, trong mắt hiện lên sự bối rối.
Ông ta thoáng thấy sợ hãi!
"Lý thiếu, tôi không biết ngài đang nói gì?" Chu Vạn Kiệt che giấu rất khá.
"Ông lại đây!"
Lý Trạch Vũ vẫy vẫy tay.
Chu Vạn Kiệt rất không yên lòng, nhưng ông ta vẫn kiên trì đi đến bên cạnh Lý Trạch Vũ.
"Xoẹt!"
Lý Trạch Vũ bỗng động thủ, hắn dùng một tay xé rách áo đối phương.
"A, Lý thiếu làm gì vậy?"
Chu Vạn Kiệt sợ ngây người, ông ta không biết đang êm đẹp Lý Trạch Vũ xé quần áo của mình làm gì.
Lý Trạch Vũ không quan tâm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm dấu hoa mai trên vai trái của ông ta.
Quả nhiên là người của Vu giáo!
Chu Vạn Kiệt chột dạ vội vàng kéo áo lên, ông ta đứng dậy ngồi xuống đối diện Lý Trạch Vũ.
"Đường chủ Chu, chúng ta là người thông minh không nói vòng veo, ông nói cho tôi biết đại hộ pháp ở đâu, tôi có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với ông ta.".
||||| Truyện đề cử: |||||
Lý Trạch Vũ lấy ra một điếu thuốc, vẻ mặt nghiêm túc, hắn nói: "Chỉ cần ông nói thật, chắc chắn tôi sẽ không làm khó dễ ông, nếu ông không thành thật, thì tôi sẽ khiến ông phải thành thật!"
Chu Vạn Kiệt nuốt nước miếng, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Không cần do dự, thời gian của tôi có hạn."
Lý Trạch Vũ thúc giục nói: "Cho ông một phút suy nghĩ!"
"Lý thiếu, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?"
Chu Vạn Kiệt vẫn muốn giả ngu.
"Dm!"
Lý Trạch Vũ đột nhiên đứng dậy, hắn cầm tách trà trên bàn hung hăng đập mạnh.
"Nếu ông dám giả bộ ngớ ngẩn nữa thì thử xem, có tin ông đây làm thịt ông không..."
"Tôi là Lý Trạch VũI"
Lý Trạch Vũ lại làm rõ thân phận.
Lần này không giống trước đó, những tên bảo vệ có thân phận thấp kém không biết hắn là rất bình thường, nhưng Chu Vạn Kiệt không giống vậy!
"Cậu là Lý thiếu?
Chu Vạn Kiệt nuốt nước miếng.
Lý Trạch Vũ liếc người phụ nữ trên giường: "Nơi này không có chuyện của cô, cút mau."
Người phụ nữ dùng ánh mắt hỏi Chu Vạn Kiệt, người nọ lập tức nói: "Cô điếc sao? Lý thiếu bảo cô cút, cô không nghe thấy sao?"
"À... Vâng!"
Người phụ nữ cuống quít khoác thêm áo khoác rời đi.
Lý Trạch Vũ liếc người phụ nữ đó vài cái, đó hoàn toàn là bản năng của đàn ông.
Nhưng cảnh này lọt vào mắt của Tề Tiên Nhi... Hừi Đồ quỷ háo sắc!
"Lý thiếu, sao ngài đột nhiên đại giá quang lâm đến đây vậy?"
Chu Vạn Kiệt đã mặc quần áo, thái độ của ông ta vô cùng cung kính.
Bịch!
Lý Trạch Vũ ngồi xuống sô pha, giọng khách át giọng chủ, hắn cười nghiền ngẫm nói: "Không biết tôi nên gọi ông là thành chủ Chu, hay là đường chủ Chu?"
Đường chủ?
Trong nháy mắt, con ngươi của Chu Vạn Kiệt co rút mạnh, trong mắt hiện lên sự bối rối.
Ông ta thoáng thấy sợ hãi!
"Lý thiếu, tôi không biết ngài đang nói gì?" Chu Vạn Kiệt che giấu rất khá.
"Ông lại đây!"
Lý Trạch Vũ vẫy vẫy tay.
Chu Vạn Kiệt rất không yên lòng, nhưng ông ta vẫn kiên trì đi đến bên cạnh Lý Trạch Vũ.
"Xoẹt!"
Lý Trạch Vũ bỗng động thủ, hắn dùng một tay xé rách áo đối phương.
"A, Lý thiếu làm gì vậy?"
Chu Vạn Kiệt sợ ngây người, ông ta không biết đang êm đẹp Lý Trạch Vũ xé quần áo của mình làm gì.
Lý Trạch Vũ không quan tâm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm dấu hoa mai trên vai trái của ông ta.
Quả nhiên là người của Vu giáo!
Chu Vạn Kiệt chột dạ vội vàng kéo áo lên, ông ta đứng dậy ngồi xuống đối diện Lý Trạch Vũ.
"Đường chủ Chu, chúng ta là người thông minh không nói vòng veo, ông nói cho tôi biết đại hộ pháp ở đâu, tôi có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với ông ta.".
||||| Truyện đề cử: |||||
Lý Trạch Vũ lấy ra một điếu thuốc, vẻ mặt nghiêm túc, hắn nói: "Chỉ cần ông nói thật, chắc chắn tôi sẽ không làm khó dễ ông, nếu ông không thành thật, thì tôi sẽ khiến ông phải thành thật!"
Chu Vạn Kiệt nuốt nước miếng, vẻ mặt nghiêm trọng.
"Không cần do dự, thời gian của tôi có hạn."
Lý Trạch Vũ thúc giục nói: "Cho ông một phút suy nghĩ!"
"Lý thiếu, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?"
Chu Vạn Kiệt vẫn muốn giả ngu.
"Dm!"
Lý Trạch Vũ đột nhiên đứng dậy, hắn cầm tách trà trên bàn hung hăng đập mạnh.
"Nếu ông dám giả bộ ngớ ngẩn nữa thì thử xem, có tin ông đây làm thịt ông không..."