Chương 196: Sư phụ!
Tê Tiên Nhi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Lý Trạch Vũ đã vạch trần thân phận của cô ta, đáng lẽ cô nên hận hắn mới đúng!
Nhưng cô không biết vì sao lại lựa chọn tin tưởng đối phương!
Đúng lúc này, một làn khói trắng như ẩn như hiện bay ra từ đỉnh đầu của sư thái Diệt Tình.
Vèo vèo vào!
Lý Trạch Vũ rút ngân châm ra rồi 'bốp bốp' vài cái để giải huyệt cho sư thái Diệt Tình, khiến bà lập tức mở mắt ra.
"Sư phụ!"
"Sư phụ, người không sao chứ!"
"Sư phụ..."
Tất cả đệ tử phái Nga Mi đều thở phào nhẹ nhõm.
"Hự!"
Sư thái Diệt Tình khẽ thở ra, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Lý Trạch Vũ chắp tay hành lễ: "Cảm ơn Lý thiếu hiệp đã cứu giúp!"
Lúc này, bà đã đổi cách xưng hô từ Lý thiếu gia' thành 'Lý thiếu hiệp. Vì bà đã nhìn ra Lý Trạch Vũ không hề có địch ý.
Bởi vì bà biết, với tình huống vừa rồi, nếu Lý Trạch Vũ không giúp, nhẹ thì bà sẽ tẩu hỏa nhập ma, nặng thì cả đời trở thành tàn phết
"Bà cứ xử lý chuyện của mình trước, sau đó chúng ta nói chuyện."
Lý Trạch Vũ quay đi đứng cùng đám người Cẩu Phú Quý, trở thành một quần chúng ăn dưa.
Sư thái Diệt Tình khẽ gật đầu, sau đó nhìn ni cô Tuệ Đàn bằng ánh mắt sắc bén.
"Sư phụ!"
Ni cô Tuệ Đàn có tật giật mình, không nhịn được lùi về sau mấy bước.
"Tuệ Đàn ơi Tuệ Đàn, cô đúng là một đồ đệ tốt!"
Mắt sư thái Diệt Tình đỏ lên, đau đớn nói: "Nếu hôm nay không xảy ra chuyện này, vi sư cũng không biết lương tâm của cô đều bị chó ăn rồi!"
"Sư phụ, sao người lại nói đồ nhi như vậy!"
Ni cô Tuệ Đàn còn muốn giả ngu.
"Cô không cần giả vời"
"Tất cả những gì cô vừa làm, tôi đều biết hết. Cô muốn có được vị trí chưởng môn? Ha ha..."
"Đừng có mơi"
Sư thái Diệt Tình càng tức giận: "Niệm tình chúng ta từng là sư đồ, cô đi đi, từ nay về sau cô không còn là đệ tử phái Nga Mi nữa!"
"Sư phụt"
"Bụ!I"
Ni cô Tuệ Đàn quỳ xuống, nức nở nói: "Sư phụ, người không thể làm vậy với con. Đệ tử đối với người không có hai lòng, sư phụ..."
"Cút ngay!"
Sư thái Diệt Tình tức giận ngắt lời.
Ni cô Tuệ Đàn thấy sư phụ đã quyết như vậy, cũng không giả vờ nữa mà đứng dậy, bất mãn nói: "Sư phụ, người đối xử không công bằng!"
Sư thái Diệt Tình nhìn cô ta chằm chằm nhưng không nói gì.
"Cô ta có tài đức gì mà có thể trở thành chưởng môn phái Nga Mi chúng ta?"
"Vì tư chất xuất sắc? Ha ha ha..."
"Chưa đến năm mươi tuổi mà tôi đã đột phá lên Cảnh giới Tông Sư. Trên đời này, được mấy người có tố chất hơn tôi?"
"Tất cả những điều này chỉ là cái cớ cho sự thiên vị của bài"
Ni cô Tuệ Đàn càng nói càng kích động, sau đó đột nhiên chỉ Tê Tiên Nhi, cười lạnh nói: "Chính bà cũng không ngờ, người mà tự mình chọn trở thành truyền nhân lại là gián điệp là tàn dư của Vu giáo cài vào phái Nga Mi làm nội gián!"
Bá bá bái Lời này lập tức khơi dậy ngàn cơn sóng!
Trước đó, các đệ tử phái Nga Mi không biết Tề Tiên Nhi là người của Vu giáo, nên khi biết được sự thật, họ đều không tin nhìn Tê Tiên Nhi.
Lý Trạch Vũ đã vạch trần thân phận của cô ta, đáng lẽ cô nên hận hắn mới đúng!
Nhưng cô không biết vì sao lại lựa chọn tin tưởng đối phương!
Đúng lúc này, một làn khói trắng như ẩn như hiện bay ra từ đỉnh đầu của sư thái Diệt Tình.
Vèo vèo vào!
Lý Trạch Vũ rút ngân châm ra rồi 'bốp bốp' vài cái để giải huyệt cho sư thái Diệt Tình, khiến bà lập tức mở mắt ra.
"Sư phụ!"
"Sư phụ, người không sao chứ!"
"Sư phụ..."
Tất cả đệ tử phái Nga Mi đều thở phào nhẹ nhõm.
"Hự!"
Sư thái Diệt Tình khẽ thở ra, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Lý Trạch Vũ chắp tay hành lễ: "Cảm ơn Lý thiếu hiệp đã cứu giúp!"
Lúc này, bà đã đổi cách xưng hô từ Lý thiếu gia' thành 'Lý thiếu hiệp. Vì bà đã nhìn ra Lý Trạch Vũ không hề có địch ý.
Bởi vì bà biết, với tình huống vừa rồi, nếu Lý Trạch Vũ không giúp, nhẹ thì bà sẽ tẩu hỏa nhập ma, nặng thì cả đời trở thành tàn phết
"Bà cứ xử lý chuyện của mình trước, sau đó chúng ta nói chuyện."
Lý Trạch Vũ quay đi đứng cùng đám người Cẩu Phú Quý, trở thành một quần chúng ăn dưa.
Sư thái Diệt Tình khẽ gật đầu, sau đó nhìn ni cô Tuệ Đàn bằng ánh mắt sắc bén.
"Sư phụ!"
Ni cô Tuệ Đàn có tật giật mình, không nhịn được lùi về sau mấy bước.
"Tuệ Đàn ơi Tuệ Đàn, cô đúng là một đồ đệ tốt!"
Mắt sư thái Diệt Tình đỏ lên, đau đớn nói: "Nếu hôm nay không xảy ra chuyện này, vi sư cũng không biết lương tâm của cô đều bị chó ăn rồi!"
"Sư phụ, sao người lại nói đồ nhi như vậy!"
Ni cô Tuệ Đàn còn muốn giả ngu.
"Cô không cần giả vời"
"Tất cả những gì cô vừa làm, tôi đều biết hết. Cô muốn có được vị trí chưởng môn? Ha ha..."
"Đừng có mơi"
Sư thái Diệt Tình càng tức giận: "Niệm tình chúng ta từng là sư đồ, cô đi đi, từ nay về sau cô không còn là đệ tử phái Nga Mi nữa!"
"Sư phụt"
"Bụ!I"
Ni cô Tuệ Đàn quỳ xuống, nức nở nói: "Sư phụ, người không thể làm vậy với con. Đệ tử đối với người không có hai lòng, sư phụ..."
"Cút ngay!"
Sư thái Diệt Tình tức giận ngắt lời.
Ni cô Tuệ Đàn thấy sư phụ đã quyết như vậy, cũng không giả vờ nữa mà đứng dậy, bất mãn nói: "Sư phụ, người đối xử không công bằng!"
Sư thái Diệt Tình nhìn cô ta chằm chằm nhưng không nói gì.
"Cô ta có tài đức gì mà có thể trở thành chưởng môn phái Nga Mi chúng ta?"
"Vì tư chất xuất sắc? Ha ha ha..."
"Chưa đến năm mươi tuổi mà tôi đã đột phá lên Cảnh giới Tông Sư. Trên đời này, được mấy người có tố chất hơn tôi?"
"Tất cả những điều này chỉ là cái cớ cho sự thiên vị của bài"
Ni cô Tuệ Đàn càng nói càng kích động, sau đó đột nhiên chỉ Tê Tiên Nhi, cười lạnh nói: "Chính bà cũng không ngờ, người mà tự mình chọn trở thành truyền nhân lại là gián điệp là tàn dư của Vu giáo cài vào phái Nga Mi làm nội gián!"
Bá bá bái Lời này lập tức khơi dậy ngàn cơn sóng!
Trước đó, các đệ tử phái Nga Mi không biết Tề Tiên Nhi là người của Vu giáo, nên khi biết được sự thật, họ đều không tin nhìn Tê Tiên Nhi.