Chương 189: Trả bảo kiếm lại cho tôi!
Sư thái Diệt Tình nhíu mày, mặc dù không biết lý do tại sao Lý Trạch Vũ bắt đệ tử của mình, nhưng bà vẫn bổ sung thêm một câu: "Thả đệ tử của tôi ra, sau đó lập tức rời đi!"
Thật ra bà có ý chịu thua.
Trước không nói bà còn chưa nhìn thấu thực lực của Lý Trạch Vũ, thứ hai bà cũng kiêng ky người phía sau Lý Trạch Vũ.
Dù sao có cao nhân dạy dỗ ra được một tên yêu nghiệt này, bà thật sự không dám tưởng tượng người đó sẽ mạnh như thế nào.
"Đã sớm nghe nói Trường Thiên Kiếm của phái Nga Mi chém sắt như chém bùn, thổi gãy lông, ông đây thật sự muốn thử xem là thật hay giải"
"Vào!"
Lý Trạch Vũ nói xong, lại chủ động ra tay.
Lần này Lý Trạch Vũ không dám xem thường, nhảy đến trước mặt sư thái Diệt Tình, năm ngón tay biến thành cái móc câu, túm lấy cổ tay của người kia, có vẻ như hắn muốn cướp bảo kiếm của người ta.
"Keng keng!"
Trường Thiên Kiếm phát ra âm thanh như rồng gầm, dưới động tác múa máy của sư thái Diệt Tình, nó tỏa ra khí thế đè bẹp người.
Lý Trạch Vũ chưa bắt được, bị kiếm của đối phương làm lùi bước, nhưng hắn vẫn không chết tâm, lại nhảy vụt lên.
"Muốn chết!"
Sư thái Diệt Tình đâm mũi kiếm vào ngực phải của Lý Trạch Vũ.
Thế nhưng bà ra tay vẫn có chừng mực, không nhắm vào bộ phận quan trọng của đối phương. Nếu không nhát kiếm này đâm vào tim Lý Trạch Vũ, vậy hắn sẽ chết không thể nghi ngời
Đáng tiếc đây đều là bà tưởng tượng!
"Leng keng!" Một tiếng.
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ dùng hai tay vững vàng kẹp lấy thân của Trường Thiên Kiếm.
Sư thái Diệt Tình vận khí kình, nhưng cả người không thể di chuyển được nửa phân.
"Lão sư cô, đến lượt ông đây!"
Lý Trạch Vũ cười lạnh một tiếng, cả người hắn rụt về phía sau, cả người sư thái Diệt Tình và Thiên Trường Kiếm đều bị kéo theo,
Vẫn chưa hết đâu.
Nhân lúc sư thái Diệp Tình chưa phản ứng lại, Lý Trạch Vũ dậm mạnh chân, đá khối dưới chân văng khắp nơi.
"Âm."
Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng nhảy lên, hắn đá một chân trúng giữa hai má sư thái Diệt Tình.
"A!"
Trên mặt sư thái Diệt Tình có vết dấu giày size bốn mươi hai, miệng còn không cẩn thận ăn vào một ít bùn đất.
"Vù!"
Giữa những tia lửa xẹt qua từ các viên đá, Lý Trạch Vũ kéo lấy Thiên Trường Kiếm.
Sư thái Diệt Tình không kịp đề phòng, trên tay bà không còn gì, Thiên Trường Kiếm đã bị Lý Trạch Vũ cướp mất.
"Trả bảo kiếm lại cho tôi!"
Sư thái Diệt Tình muốn cướp lại bảo kiếm, mà Lý Trạch Vũ cũng vung tay thưởng cho mặt đối phương.
Sư thái Diệt Tình lùi về phía sau, rồi ngã xuống đất.
Lý Trạch Vũ khẽ vuốt ve thân Thiên Trường Kiếm, mắt hắn sáng lên: "Bảo kiếm xứng với anh hùng, thanh kiếm này không tồi!"
"Đây là báu vật trấn môn phái Nga Mi chúng tôi, cậu trả kiếm cho tôi!"
Sư thái Diệt Tình vừa sợ vừa giận.
"Người xuất gia sao lại nhỏ nhen như vậy?"
Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn cười ha ha.
"Thanh kiếm này có duyên với tôi, cho tôi mượn chơi vài ngày..."
Thật ra bà có ý chịu thua.
Trước không nói bà còn chưa nhìn thấu thực lực của Lý Trạch Vũ, thứ hai bà cũng kiêng ky người phía sau Lý Trạch Vũ.
Dù sao có cao nhân dạy dỗ ra được một tên yêu nghiệt này, bà thật sự không dám tưởng tượng người đó sẽ mạnh như thế nào.
"Đã sớm nghe nói Trường Thiên Kiếm của phái Nga Mi chém sắt như chém bùn, thổi gãy lông, ông đây thật sự muốn thử xem là thật hay giải"
"Vào!"
Lý Trạch Vũ nói xong, lại chủ động ra tay.
Lần này Lý Trạch Vũ không dám xem thường, nhảy đến trước mặt sư thái Diệt Tình, năm ngón tay biến thành cái móc câu, túm lấy cổ tay của người kia, có vẻ như hắn muốn cướp bảo kiếm của người ta.
"Keng keng!"
Trường Thiên Kiếm phát ra âm thanh như rồng gầm, dưới động tác múa máy của sư thái Diệt Tình, nó tỏa ra khí thế đè bẹp người.
Lý Trạch Vũ chưa bắt được, bị kiếm của đối phương làm lùi bước, nhưng hắn vẫn không chết tâm, lại nhảy vụt lên.
"Muốn chết!"
Sư thái Diệt Tình đâm mũi kiếm vào ngực phải của Lý Trạch Vũ.
Thế nhưng bà ra tay vẫn có chừng mực, không nhắm vào bộ phận quan trọng của đối phương. Nếu không nhát kiếm này đâm vào tim Lý Trạch Vũ, vậy hắn sẽ chết không thể nghi ngời
Đáng tiếc đây đều là bà tưởng tượng!
"Leng keng!" Một tiếng.
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ dùng hai tay vững vàng kẹp lấy thân của Trường Thiên Kiếm.
Sư thái Diệt Tình vận khí kình, nhưng cả người không thể di chuyển được nửa phân.
"Lão sư cô, đến lượt ông đây!"
Lý Trạch Vũ cười lạnh một tiếng, cả người hắn rụt về phía sau, cả người sư thái Diệt Tình và Thiên Trường Kiếm đều bị kéo theo,
Vẫn chưa hết đâu.
Nhân lúc sư thái Diệp Tình chưa phản ứng lại, Lý Trạch Vũ dậm mạnh chân, đá khối dưới chân văng khắp nơi.
"Âm."
Lý Trạch Vũ nhẹ nhàng nhảy lên, hắn đá một chân trúng giữa hai má sư thái Diệt Tình.
"A!"
Trên mặt sư thái Diệt Tình có vết dấu giày size bốn mươi hai, miệng còn không cẩn thận ăn vào một ít bùn đất.
"Vù!"
Giữa những tia lửa xẹt qua từ các viên đá, Lý Trạch Vũ kéo lấy Thiên Trường Kiếm.
Sư thái Diệt Tình không kịp đề phòng, trên tay bà không còn gì, Thiên Trường Kiếm đã bị Lý Trạch Vũ cướp mất.
"Trả bảo kiếm lại cho tôi!"
Sư thái Diệt Tình muốn cướp lại bảo kiếm, mà Lý Trạch Vũ cũng vung tay thưởng cho mặt đối phương.
Sư thái Diệt Tình lùi về phía sau, rồi ngã xuống đất.
Lý Trạch Vũ khẽ vuốt ve thân Thiên Trường Kiếm, mắt hắn sáng lên: "Bảo kiếm xứng với anh hùng, thanh kiếm này không tồi!"
"Đây là báu vật trấn môn phái Nga Mi chúng tôi, cậu trả kiếm cho tôi!"
Sư thái Diệt Tình vừa sợ vừa giận.
"Người xuất gia sao lại nhỏ nhen như vậy?"
Lý Trạch Vũ nhún vai, hắn cười ha ha.
"Thanh kiếm này có duyên với tôi, cho tôi mượn chơi vài ngày..."