Chương 180: Đúng như mong đợi
Lý Trạch Vũ thu lại nụ cười sâu xa, chuyển chủ đề: “Lần này tôi tới là để nói cho các người biết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Nhìn đối phương ra vẻ nghiêm túc, Long Thanh Phong cũng không dám cợt nhả nữa.
“Tôi biết tàn dư Vu giáo ở đâu.”
Lý Trạch Vũ găn từng chữ một.
“Thật hay giả thế?”
Long Thiên Quân có phần hoài nghỉ: “Tôi dẫn người đi tra xét mấy ngày trời, gần như xới tung khắp cả nước nhưng vẫn
không tìm ra chút manh mối nào!”
“Cái kiểu làm ăn mèo mửa của các người có thể sánh với †in tức tình báo của tôi à?”
Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, ra vẻ đắc chí. Đây là lần đầu tiên Long Thiên Quân bị người ta chỉ mặt măng là “làm ăn mèo mửa”, dù giận điên nhưng vẫn chẳng
dám ho he gì.
Đành chịu thôi, thực lực của người ta lù lù ra đó, có tư cách “xỉa xói” hắn ta mài
“Đám dư nghiệt kia hiện đang ở đâu?” Long Thanh Phong ra vẻ nghiêm trọng. “Thập Vạn Đại Sơn ở Bát Quế!”
Lý Trạch Vũ thẳng thắn trả lời.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Long Thanh Phong xua tay phủ nhận.
Long Thiên Quân cũng nói hùa theo: “Thập Vạn Đại Sơn ở Bát Quế là hang ổ của Vu giáo, sao bọn chúng còn dám..."
Nói xong, hai người cũng hiểu ra.
Long Thiên Quân và Long Thanh Phong nhìn nhau, “Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất”!
Thầy trò hai người cũng nghĩ tới một nơi.
“Sư phụ, nếu tàn dư của Vu giáo thật sự còn tồn tại, rất có khả năng chúng trốn ở hang ổ ban đầu!”
Long Thiên Quân ngượng ngùng nói: “Bởi vì ngoài Bát Quế Thập Vạn Đại Sơn ra thì chúng ta cơ bản đã tra soát khắp cả nước rồi.”
“Vâng!”
Long Thanh Phong gật đầu đồng tình, nhưng ngay sau đó lại quay sang hỏi Lý Trạch Vũ: “Cậu nghe từ đâu mà biết tin tức kia?”
“Vấn đề này thì các ông đừng hỏi nhiều!”
Lý Trạch Vũ cười hả hê, nói: “Tóm lại là tôi tới Long Tổ do có mục đích. Một là báo cho các ông, hai là yêu cầu các ông phối hợp với tôi!”
“Phối hợp với cậu làm gì?”
Long Thiên Quân mở miệng hỏi.
Lý Trạch Vũ liếc nhìn hắn như nhìn một con lợn: “Ngoài việc hợp tác với tôi để đuổi bắt tàn dư Vu giáo thì còn có thể phối hợp cái gì nữa?”
“À~”
Long Thiên Quân được khai sáng, bỗng thấy hơi ngượng ngùng.
“Lão Lý, có chuyện này cháu muốn hỏi ông một chút.”
Sau đó, Lý Trạch Vũ nhìn thầy trò Long Thanh Phong một lượt, nói: “Chúng tôi cần bàn bạc chút chuyện gia đình, phiền hai người tránh đi một lát.”
Nghe xong, khoé miệng Long Thanh Phong co giật mấy cái.
Chuyện gia đình các người thì sao không đi về nhà mà nói?
Chỗ này là Long Tổ, là địa bàn của tôi!
Vậy mà cậu còn dám nói tôi phải tránh đi?
“Lão Long, dựa vào mối quan hệ giữa chúng ta, tôi cũng có thể cho ông mượn văn phòng mà, như vậy cũng được rồi nhỉ?”
Cũng may Lý Định Quốc là người biết đối nhân xử thế, ông thuận theo lời Lý Trạch Vũ để nhường Long Thanh Phong một bước.
Đúng như mong đợi.
Sắc mặt Long Thanh Phong lập tức trở nên dễ chịu hơn, bình tĩnh nói: “Thiên Quân, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, ông phất tay lên, hai thầy trò lần lượt rời khỏi phòng.
“Cạch!”
Sau khi cánh cửa đóng lại, Lý Trạch Vũ ngồi xuống cạnh Lý Định Quốc, cất giọng hỏi: “Lão Lý, cháu muốn biết năm ấy cha cháu đã biết như thế nào?”
Hử?
Nghe xong, vẻ mặt Lý Định Quốc thoáng trở nên nghiêm trọng.
“Cha cháu... Chết trận!” “Không phải thết”
Lý Trạch Vũ lắc đầu, giọng điệu quả quyết đến lạ.
“Cha cháu là chiến thần số một của nước Đại Hạ, thực lực cao cường. Ông cho răng có kẻ nào có thể âm thầm hạ sát ông ấy trên chiến trường...”
“Chuyện gì?”
Nhìn đối phương ra vẻ nghiêm túc, Long Thanh Phong cũng không dám cợt nhả nữa.
“Tôi biết tàn dư Vu giáo ở đâu.”
Lý Trạch Vũ găn từng chữ một.
“Thật hay giả thế?”
Long Thiên Quân có phần hoài nghỉ: “Tôi dẫn người đi tra xét mấy ngày trời, gần như xới tung khắp cả nước nhưng vẫn
không tìm ra chút manh mối nào!”
“Cái kiểu làm ăn mèo mửa của các người có thể sánh với †in tức tình báo của tôi à?”
Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, ra vẻ đắc chí. Đây là lần đầu tiên Long Thiên Quân bị người ta chỉ mặt măng là “làm ăn mèo mửa”, dù giận điên nhưng vẫn chẳng
dám ho he gì.
Đành chịu thôi, thực lực của người ta lù lù ra đó, có tư cách “xỉa xói” hắn ta mài
“Đám dư nghiệt kia hiện đang ở đâu?” Long Thanh Phong ra vẻ nghiêm trọng. “Thập Vạn Đại Sơn ở Bát Quế!”
Lý Trạch Vũ thẳng thắn trả lời.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Long Thanh Phong xua tay phủ nhận.
Long Thiên Quân cũng nói hùa theo: “Thập Vạn Đại Sơn ở Bát Quế là hang ổ của Vu giáo, sao bọn chúng còn dám..."
Nói xong, hai người cũng hiểu ra.
Long Thiên Quân và Long Thanh Phong nhìn nhau, “Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất”!
Thầy trò hai người cũng nghĩ tới một nơi.
“Sư phụ, nếu tàn dư của Vu giáo thật sự còn tồn tại, rất có khả năng chúng trốn ở hang ổ ban đầu!”
Long Thiên Quân ngượng ngùng nói: “Bởi vì ngoài Bát Quế Thập Vạn Đại Sơn ra thì chúng ta cơ bản đã tra soát khắp cả nước rồi.”
“Vâng!”
Long Thanh Phong gật đầu đồng tình, nhưng ngay sau đó lại quay sang hỏi Lý Trạch Vũ: “Cậu nghe từ đâu mà biết tin tức kia?”
“Vấn đề này thì các ông đừng hỏi nhiều!”
Lý Trạch Vũ cười hả hê, nói: “Tóm lại là tôi tới Long Tổ do có mục đích. Một là báo cho các ông, hai là yêu cầu các ông phối hợp với tôi!”
“Phối hợp với cậu làm gì?”
Long Thiên Quân mở miệng hỏi.
Lý Trạch Vũ liếc nhìn hắn như nhìn một con lợn: “Ngoài việc hợp tác với tôi để đuổi bắt tàn dư Vu giáo thì còn có thể phối hợp cái gì nữa?”
“À~”
Long Thiên Quân được khai sáng, bỗng thấy hơi ngượng ngùng.
“Lão Lý, có chuyện này cháu muốn hỏi ông một chút.”
Sau đó, Lý Trạch Vũ nhìn thầy trò Long Thanh Phong một lượt, nói: “Chúng tôi cần bàn bạc chút chuyện gia đình, phiền hai người tránh đi một lát.”
Nghe xong, khoé miệng Long Thanh Phong co giật mấy cái.
Chuyện gia đình các người thì sao không đi về nhà mà nói?
Chỗ này là Long Tổ, là địa bàn của tôi!
Vậy mà cậu còn dám nói tôi phải tránh đi?
“Lão Long, dựa vào mối quan hệ giữa chúng ta, tôi cũng có thể cho ông mượn văn phòng mà, như vậy cũng được rồi nhỉ?”
Cũng may Lý Định Quốc là người biết đối nhân xử thế, ông thuận theo lời Lý Trạch Vũ để nhường Long Thanh Phong một bước.
Đúng như mong đợi.
Sắc mặt Long Thanh Phong lập tức trở nên dễ chịu hơn, bình tĩnh nói: “Thiên Quân, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, ông phất tay lên, hai thầy trò lần lượt rời khỏi phòng.
“Cạch!”
Sau khi cánh cửa đóng lại, Lý Trạch Vũ ngồi xuống cạnh Lý Định Quốc, cất giọng hỏi: “Lão Lý, cháu muốn biết năm ấy cha cháu đã biết như thế nào?”
Hử?
Nghe xong, vẻ mặt Lý Định Quốc thoáng trở nên nghiêm trọng.
“Cha cháu... Chết trận!” “Không phải thết”
Lý Trạch Vũ lắc đầu, giọng điệu quả quyết đến lạ.
“Cha cháu là chiến thần số một của nước Đại Hạ, thực lực cao cường. Ông cho răng có kẻ nào có thể âm thầm hạ sát ông ấy trên chiến trường...”