Chương 176: Lên đường!
“Lát nữa xử lý ông sau.”
Dứt lời, Lý Trạch Vũ liếc nhìn Khương Thượng Đức mặt mày xám xịt: “Đến lúc õng lên đường rồi!”
Một tiếng xé gió vang lén, Khương Thượng Đức còn chưa kịp nhìn rõ đã xây ra chuyện gì thì cổ họng đã bị chém một nhát.
“Phụt!” Máu tươi tuòn ra như thác đố, chỉ trong nháy mắt, người ngồi trên ghế hoàn toàn không thể động đậy được nữa.
Trước cảnh tượng đó, ông cụ chỉ biết nhắm chặt hai mắt, miệng lấm bấm lặp đi lặp lại gì đó, hình như là đang siêu độ cho hai cha con Khương Thượng Đức.
“Tới đây!”
Bổng, Lý Trạch Vũ hét lớn một tiếng.
Óng cụ lập tức mở to hai mằt, cố nén cảm giác đau đớn mà đứng dậy, bước tới gần: “Anh bạn, xin hỏi sư phụ của cậu là ai, thuộc phái nào? Quan hệ của lão phu trẽn giang hồ tính ra cũng rộng lắm, không chừng có quen biết với lệnh SƯ đấy!”
Óng cụ đoán Lý Trạch Vũ còn trẻ mà thực lực đã cao cường như vậy, ngoại trừ thiên phú hơn người ra, nhất định còn được danh sư tận tay chỉ dạy!
Tỷ như thiên tài và phế vật, nếu không có người dẫn dắt, dạy dỗ, thiên tài và phế vật cũng chẳng khác biệt là bao đâu.
Để bảo toàn mạng sống, lúc này ông ta không thế không lân la bằt quàng làm họ!
“ỏng quen biết nhiều người trên giang hồ lắm hả?” Lý Trạch Vũ có hơi ngạc nhiên.
“Chính xác!” ỏng cụ ôm quyền thi lề: “Tại hạ tên Mộc Hâng Sinh, đã hành tấu giang hồ mấy chục năm, quen biết với nhiều bạn bè thân thiết, nếu anh bạn không ngại có thể nói tên của lệnh sư cho tòi hay, biết đâu đó là bạn cũ của lão phu cũng nên.”
“Sư phụ của ông đây toàn là cao nhân ẩn cư thòi, có nói õng cũng không biết đâu.” Lý Trạch Vũ thuận miệng kiếm đại cớ gì đó cho qua chuyện.
Lúc còn trong Tử Ngục, ba vị sư phụ tửng dặn dò hắn rằng, nếu ngày nào đó có thể rời khỏi đây thì tuyệt đối đừng nhắc tới tên ba người bọn họ trước mặt người ngoài!
Khi đó, hân còn nghi rằng rất có thế ba vị sư phụ từng là ba nhân vặt phân diện lớn trên giang hồ, ai ai cũng muốn diệt trừ, thế nên để không bị liên lụy, hắn đã đồng ý ngay.
“Anh bạn trẻ, tại hạ được người đời gọi là Bách Hiếu Sinh trẽn giang hồ dấy, cậu cứ thử…”
“Bớt bớt miệng lại!” Lý Trạch Vũ khó chịu cắt ngang: “Tòi muốn hỏi ông một chuyện, nếu òng có thế đưa ra câu trả lời khiến tói hài lòng, tòi sẽ tạm tha cho ông một mạng!”
“Anh bạn trẻ cứ việc hỏi, nếu biết tại hạ nhất định sẽ nói hết.” Mộc Hằng Sinh hứa hẹn.
Lý Trạch Vũ hài lòng gật dâu, hỏi: “ông có biết Vu giáo không?”
Hả?
Mộc Hằng Sinh hơi biến sắc, khiếp đảm hỏi lại: “Trên giang hồ, chuyện liên quan tới Vu giáo chính là cấm kỵ đấu, tại sao anh bạn lại hỏi chuyện này?”
“Cấm kỵ quỷ gì, rốt cuộc là ông có biết hay không?” Lý Trạch Vũ để lộ biểu cảm xem
thường.
Mộc Hằng Sinh xấu hố đáp: “Biết một chút.”
“Nói mau!”
“Được thòi… mười mấy năm trước, trên giang hồ, Vu giáo chính là…”
Những lời Mộc Hằng Sinh nói hiện tại cũng chẳng khác Long Thanh Phong là bao. Ngắn gọn lại thì Vu giáo là một tổ chức tà giào đã gây ra rất nhiều chuyện ác tày trời, sau cùng đã bị một nhóm người của chính nghĩa tiêu diệt.
“Những điều này ai mà chẳng biết, thế mà cũng dám tự xưng là Bách Hiếu Sinh trên giang hồ hả? Đúng là không biết xấu hổ!”
Lý Trạch Vũ sa sầm mặt, ra vẻ tức giận hét lén: “Nếu ông đã hết giá trị lợi dụng, vậy đế tôi tiễn õng lên dường luôn thể.”
Lên đường!
Hai chữ này dọa Mộc Hằng Sinh sợ tới run lẩy bấy, vội mở miệng nói: “Anh bạn trẻ đừng kích động như thế, tòi vần còn một thòng tin mà người khác không biết đây!”
“Nếu ông còn dây dưa dây cà như vậy nữa, tòi sẽ tát chết ông đấy!”
“Tôi nói!” Mộc Hằng Sinh nơm nớp lo sợ đáp: “Khoảng mười mấy nãm trước, khi Vu giáo bị các nhân sĩ chính phái vây còng, đã có không ít cá lọt lướt thành cõng trốn thoát, họ ấn núp rất kín kẽ, nhưng trùng hợp làm sao lão phu lại biết được làm thế nào để tìm ra đám tàn dư đó.”
“ô?” Hai mắt Lý Trạch Vũ tỏa sáng, hỏi: “Đám tàn dư đó đang ở chổ nào?”
“Chuyện này…” Mộc Hằng Sinh có hơi do dự: “Trước khi nói về vấn đề này, có một việc tòi nghĩ nén giải thích với anh bạn trước.”
“Óng nói đi.” Lý Trạch Vũ hờ hững đồng ý.
Mộc Hằng Sinh khẽ gật đâu, sau đó trịnh trọng òm quyền thi lề: “Mặc dù Khương Mộ Bạch là đồ đệ của tòi, nhưng trên thực tê’ với cái thây nặng bảy mươi lăm ký đó của nó thì hết bảy mươi ký là phản nghịch, thích chống đối rồi, anh bạn trẻ giết chết nó chắc chắn là đang thay trời hành đao…”
Dứt lời, Lý Trạch Vũ liếc nhìn Khương Thượng Đức mặt mày xám xịt: “Đến lúc õng lên đường rồi!”
Một tiếng xé gió vang lén, Khương Thượng Đức còn chưa kịp nhìn rõ đã xây ra chuyện gì thì cổ họng đã bị chém một nhát.
“Phụt!” Máu tươi tuòn ra như thác đố, chỉ trong nháy mắt, người ngồi trên ghế hoàn toàn không thể động đậy được nữa.
Trước cảnh tượng đó, ông cụ chỉ biết nhắm chặt hai mắt, miệng lấm bấm lặp đi lặp lại gì đó, hình như là đang siêu độ cho hai cha con Khương Thượng Đức.
“Tới đây!”
Bổng, Lý Trạch Vũ hét lớn một tiếng.
Óng cụ lập tức mở to hai mằt, cố nén cảm giác đau đớn mà đứng dậy, bước tới gần: “Anh bạn, xin hỏi sư phụ của cậu là ai, thuộc phái nào? Quan hệ của lão phu trẽn giang hồ tính ra cũng rộng lắm, không chừng có quen biết với lệnh SƯ đấy!”
Óng cụ đoán Lý Trạch Vũ còn trẻ mà thực lực đã cao cường như vậy, ngoại trừ thiên phú hơn người ra, nhất định còn được danh sư tận tay chỉ dạy!
Tỷ như thiên tài và phế vật, nếu không có người dẫn dắt, dạy dỗ, thiên tài và phế vật cũng chẳng khác biệt là bao đâu.
Để bảo toàn mạng sống, lúc này ông ta không thế không lân la bằt quàng làm họ!
“ỏng quen biết nhiều người trên giang hồ lắm hả?” Lý Trạch Vũ có hơi ngạc nhiên.
“Chính xác!” ỏng cụ ôm quyền thi lề: “Tại hạ tên Mộc Hâng Sinh, đã hành tấu giang hồ mấy chục năm, quen biết với nhiều bạn bè thân thiết, nếu anh bạn không ngại có thể nói tên của lệnh sư cho tòi hay, biết đâu đó là bạn cũ của lão phu cũng nên.”
“Sư phụ của ông đây toàn là cao nhân ẩn cư thòi, có nói õng cũng không biết đâu.” Lý Trạch Vũ thuận miệng kiếm đại cớ gì đó cho qua chuyện.
Lúc còn trong Tử Ngục, ba vị sư phụ tửng dặn dò hắn rằng, nếu ngày nào đó có thể rời khỏi đây thì tuyệt đối đừng nhắc tới tên ba người bọn họ trước mặt người ngoài!
Khi đó, hân còn nghi rằng rất có thế ba vị sư phụ từng là ba nhân vặt phân diện lớn trên giang hồ, ai ai cũng muốn diệt trừ, thế nên để không bị liên lụy, hắn đã đồng ý ngay.
“Anh bạn trẻ, tại hạ được người đời gọi là Bách Hiếu Sinh trẽn giang hồ dấy, cậu cứ thử…”
“Bớt bớt miệng lại!” Lý Trạch Vũ khó chịu cắt ngang: “Tòi muốn hỏi ông một chuyện, nếu òng có thế đưa ra câu trả lời khiến tói hài lòng, tòi sẽ tạm tha cho ông một mạng!”
“Anh bạn trẻ cứ việc hỏi, nếu biết tại hạ nhất định sẽ nói hết.” Mộc Hằng Sinh hứa hẹn.
Lý Trạch Vũ hài lòng gật dâu, hỏi: “ông có biết Vu giáo không?”
Hả?
Mộc Hằng Sinh hơi biến sắc, khiếp đảm hỏi lại: “Trên giang hồ, chuyện liên quan tới Vu giáo chính là cấm kỵ đấu, tại sao anh bạn lại hỏi chuyện này?”
“Cấm kỵ quỷ gì, rốt cuộc là ông có biết hay không?” Lý Trạch Vũ để lộ biểu cảm xem
thường.
Mộc Hằng Sinh xấu hố đáp: “Biết một chút.”
“Nói mau!”
“Được thòi… mười mấy năm trước, trên giang hồ, Vu giáo chính là…”
Những lời Mộc Hằng Sinh nói hiện tại cũng chẳng khác Long Thanh Phong là bao. Ngắn gọn lại thì Vu giáo là một tổ chức tà giào đã gây ra rất nhiều chuyện ác tày trời, sau cùng đã bị một nhóm người của chính nghĩa tiêu diệt.
“Những điều này ai mà chẳng biết, thế mà cũng dám tự xưng là Bách Hiếu Sinh trên giang hồ hả? Đúng là không biết xấu hổ!”
Lý Trạch Vũ sa sầm mặt, ra vẻ tức giận hét lén: “Nếu ông đã hết giá trị lợi dụng, vậy đế tôi tiễn õng lên dường luôn thể.”
Lên đường!
Hai chữ này dọa Mộc Hằng Sinh sợ tới run lẩy bấy, vội mở miệng nói: “Anh bạn trẻ đừng kích động như thế, tòi vần còn một thòng tin mà người khác không biết đây!”
“Nếu ông còn dây dưa dây cà như vậy nữa, tòi sẽ tát chết ông đấy!”
“Tôi nói!” Mộc Hằng Sinh nơm nớp lo sợ đáp: “Khoảng mười mấy nãm trước, khi Vu giáo bị các nhân sĩ chính phái vây còng, đã có không ít cá lọt lướt thành cõng trốn thoát, họ ấn núp rất kín kẽ, nhưng trùng hợp làm sao lão phu lại biết được làm thế nào để tìm ra đám tàn dư đó.”
“ô?” Hai mắt Lý Trạch Vũ tỏa sáng, hỏi: “Đám tàn dư đó đang ở chổ nào?”
“Chuyện này…” Mộc Hằng Sinh có hơi do dự: “Trước khi nói về vấn đề này, có một việc tòi nghĩ nén giải thích với anh bạn trước.”
“Óng nói đi.” Lý Trạch Vũ hờ hững đồng ý.
Mộc Hằng Sinh khẽ gật đâu, sau đó trịnh trọng òm quyền thi lề: “Mặc dù Khương Mộ Bạch là đồ đệ của tòi, nhưng trên thực tê’ với cái thây nặng bảy mươi lăm ký đó của nó thì hết bảy mươi ký là phản nghịch, thích chống đối rồi, anh bạn trẻ giết chết nó chắc chắn là đang thay trời hành đao…”