Chương 173: Lý Trạch Vũ đồng ý
“Để tôi đi tiễn Haíit.”
Myhill đề nghị.
Lý Trạch Vũ đồng ý.
Chờ cho hai nhân vật truyền kỳ của giới tài chính rời đi, Diệp Khuynh Thành mới bước ra nói lời từ biệt.
“Đợi đã!”
Lý Trạch Vũ đột nhiên hò lên níu kéo.
Diệp Khuynh Thành dừng bước, quay người hỏi: “Còn có việc gì sao?”
“À… Hiện tại Khoa học kỹ thuật Vân Dương cần chiêu mộ thêm đối tác. Tập đoàn Long Thịnh trực thuộc nhà họ Diệp các cô có hứng thú hợp tác không?”
Câu nói của Lý Trạch Vũ khiến Diệp Khuynh Thành không khỏi vui mừng.
||||| Truyện đề cử: |||||
Việc Khoa học kỹ thuật Vàn Dương trở thành bá chủ của giới thương nghiệp chỉ là vấn đe thời gian mà thỏi. Nếu tập đoàn Long Thịnh có thể tham gia hợp tác thì họ sẽ nhận được những ích lợi khó tường tượng nổi.
“Có!”
Diệp Khuynh Thành gần như bật thốt lời
đồng ý.
Lý Trạch Vũ chỉ tay sang phía Trần Thanh Tuyết, ngượng ngùng nói: “Dù sao các cò cũng biết nhau, đến lúc ấy hãy tự thương thảo kế hoạch hợp tác với nhau nhé.”
Tuy nhà họ Diệp không đóng góp gì vào trong cuộc chiến giữa hai nhà Lý – Khương, nhưng hắn vần có chút cảm kích vì người ta đã tỏ thái độ cõng khai ủng hộ hắn. Do đó, hắn muốn tạo cơ hội cho nhà họ Diệp được chia một phần lợi ích.
Diệp Khuynh Thành định nói gì đó nhưng lại bị Lý Trạch Vũ ngắt lời: “Không cần cảm ơn, chắng phải cỏ cần về Hoàng Thành à? Đế tỏi tiễn cò!”
Một lát sau.
Lý Trạch Vũ lái con Maserati của Trần Thanh Tuyết, chờ Diệp Khuynh Thành tới sân bay.
Nguyên cả quãng đường không ai nói gì.
Song, chỉ nhìn cũng biết đòi bên đều muốn lên tiếng, nhưng họ không biết phải nói từ đâu.
Cuối cùng cũng tới sân bay. Lúc sẳp xuống xe, Diệp Khuynh Thành không nhịn được mà ra câu hỏi: “Trần tiếu thư xinh đẹp như vậy, chắc là anh yêu có ấy lâm nhỉ?”
A…
Lý Trạch Vũ nhất thời cứng họng, không nói thích, cũng chẳng nói không thích.
Diệp Khuynh Thành gượng cười, nghiễm nhiên coi thái độ của đối phương là đồng tình.
“Hai người rất xứng đòi, tòi chúc phúc cho hai người!”
Dứt lời, cô mờ cửa, xuống xe một mình.
Nhưng, trong khoảnh khắc cò quay đi, Lý Trạch Vũ có năng lực quan sát hơn người rõ ràng đã nhìn thấy một giọt nước mât vừa rơi xuống.
Đột nhiên, hắn muốn đuổi rồi ôm lấy đối
phương từ phía sau.
Đáng tiếc, mãi đến khi Diệp Khuynh Thành vào sân bay, hắn cũng không xuống xe!
Cùng lúc đó, ở nhà họ Khương.
Khương Thương Đức ỉu xìu ngồi trên sò pha, đầu tóc bù xù, ánh măt rệu rã, thoạt nhìn rất giống một con ma.
“Cha, ta đi thôi!”
Khương Chính Hoằng kéo một chiếc va li, tiến lại gần.
Hiện giờ nhà họ Khương đã hoàn toàn xong đời rồi, chẳng mấy chốc sẽ có võ số người tới cửa đòi nợ. Bọn họ không thế ở lại nước Hạ nữa, chỉ có thể tấu thoát ra nước ngoài thỏi.
“Cha già rồi, các con đi thòi.”
Khương Thượng Đức khẽ lẩc đầu.
Myhill đề nghị.
Lý Trạch Vũ đồng ý.
Chờ cho hai nhân vật truyền kỳ của giới tài chính rời đi, Diệp Khuynh Thành mới bước ra nói lời từ biệt.
“Đợi đã!”
Lý Trạch Vũ đột nhiên hò lên níu kéo.
Diệp Khuynh Thành dừng bước, quay người hỏi: “Còn có việc gì sao?”
“À… Hiện tại Khoa học kỹ thuật Vân Dương cần chiêu mộ thêm đối tác. Tập đoàn Long Thịnh trực thuộc nhà họ Diệp các cô có hứng thú hợp tác không?”
Câu nói của Lý Trạch Vũ khiến Diệp Khuynh Thành không khỏi vui mừng.
||||| Truyện đề cử: |||||
Việc Khoa học kỹ thuật Vàn Dương trở thành bá chủ của giới thương nghiệp chỉ là vấn đe thời gian mà thỏi. Nếu tập đoàn Long Thịnh có thể tham gia hợp tác thì họ sẽ nhận được những ích lợi khó tường tượng nổi.
“Có!”
Diệp Khuynh Thành gần như bật thốt lời
đồng ý.
Lý Trạch Vũ chỉ tay sang phía Trần Thanh Tuyết, ngượng ngùng nói: “Dù sao các cò cũng biết nhau, đến lúc ấy hãy tự thương thảo kế hoạch hợp tác với nhau nhé.”
Tuy nhà họ Diệp không đóng góp gì vào trong cuộc chiến giữa hai nhà Lý – Khương, nhưng hắn vần có chút cảm kích vì người ta đã tỏ thái độ cõng khai ủng hộ hắn. Do đó, hắn muốn tạo cơ hội cho nhà họ Diệp được chia một phần lợi ích.
Diệp Khuynh Thành định nói gì đó nhưng lại bị Lý Trạch Vũ ngắt lời: “Không cần cảm ơn, chắng phải cỏ cần về Hoàng Thành à? Đế tỏi tiễn cò!”
Một lát sau.
Lý Trạch Vũ lái con Maserati của Trần Thanh Tuyết, chờ Diệp Khuynh Thành tới sân bay.
Nguyên cả quãng đường không ai nói gì.
Song, chỉ nhìn cũng biết đòi bên đều muốn lên tiếng, nhưng họ không biết phải nói từ đâu.
Cuối cùng cũng tới sân bay. Lúc sẳp xuống xe, Diệp Khuynh Thành không nhịn được mà ra câu hỏi: “Trần tiếu thư xinh đẹp như vậy, chắc là anh yêu có ấy lâm nhỉ?”
A…
Lý Trạch Vũ nhất thời cứng họng, không nói thích, cũng chẳng nói không thích.
Diệp Khuynh Thành gượng cười, nghiễm nhiên coi thái độ của đối phương là đồng tình.
“Hai người rất xứng đòi, tòi chúc phúc cho hai người!”
Dứt lời, cô mờ cửa, xuống xe một mình.
Nhưng, trong khoảnh khắc cò quay đi, Lý Trạch Vũ có năng lực quan sát hơn người rõ ràng đã nhìn thấy một giọt nước mât vừa rơi xuống.
Đột nhiên, hắn muốn đuổi rồi ôm lấy đối
phương từ phía sau.
Đáng tiếc, mãi đến khi Diệp Khuynh Thành vào sân bay, hắn cũng không xuống xe!
Cùng lúc đó, ở nhà họ Khương.
Khương Thương Đức ỉu xìu ngồi trên sò pha, đầu tóc bù xù, ánh măt rệu rã, thoạt nhìn rất giống một con ma.
“Cha, ta đi thôi!”
Khương Chính Hoằng kéo một chiếc va li, tiến lại gần.
Hiện giờ nhà họ Khương đã hoàn toàn xong đời rồi, chẳng mấy chốc sẽ có võ số người tới cửa đòi nợ. Bọn họ không thế ở lại nước Hạ nữa, chỉ có thể tấu thoát ra nước ngoài thỏi.
“Cha già rồi, các con đi thòi.”
Khương Thượng Đức khẽ lẩc đầu.