Chương 171: Anh mong tôi ở lại?
Diệp Khuynh Thành cười nhạt: “Chúc mừng, Trần tiểu thư."
“Các cô phát tài cái gì?”
Lý Trạch Vũ đột nhiên nhìn về phía Dic hệp Khuynh Thành, kinh ngạc hỏi: “Cô chúc mừng họ làm gì?”
Lời vừa dứt, cả ba cô đồng loạt nhìn lại hẳn.
Trần Thanh Dao cảm thấy khó hiểu: “Công ty chúng ta thôn tính cả một đế chế thương nghiệp của nhà họ Khương, chẳng phải là phát tài rồi sao?”
“Phát tài rồi!”
Lý Trạch Vũ gật đầu nói: mấy cô?”
“Nhưng mà có quan hệ gì với
Trong trận giao chiến này, số cổ phần trước đó của nhà họ Trần đã bị làm loãng thành hàng triệu cổ phiếu, hiện tại bên thực sự năm quyền kiểm soát cổ phần chính là Lý đại đương gia đây.
Rõ ràng hắn là người phát tài!
“Anh rể!”
Trần Thanh Dao phì cười, bảo: “Chẳng phải anh là anh rể em à? Cùng là người một nhà, đâu cần khách sáo làm gì! Hì hì..”
Câu nói này lập tức khiến Trần Thanh Tuyết đỏ bừng mặt. Sau khi liếc nhìn Diệp Khuynh Thành ở bên cạnh, cô cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.
Bản thân không quên tự nhủ mình có hôn ước với Lý Trạch Vũ mà, không có gì phải xấu hổi!
Cảm xúc bên trong Diệp Khuynh Thành ngổn ngang trăm mối, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không tắt đi, cô nói với Lý Trạch Vũ: “Cảm ơn anh, lần này tôi đã học được rất nhiều điều từ ông Myhill.”
“Khách sáo làm gì, chuyện nhỏ thôi.”
Lý Trạch Vũ bình tĩnh đáp.
“Tôi đi trước đây.”
Diệp Khuynh Thành đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Tới cũng tới rồi, về gấp thế làm gì?”
Câu nói nhẹ nhàng của Lý Trạch Vũ thoáng chốc khiến cả ba cô gái đổi sắc mặt.
Trần Thanh Tuyết nhíu mày, Trần Thanh Doa tỏ vẻ bất mãn.
Còn Diệp Khuynh Thành vẫn nở nụ cười tự nhiên.
“Anh mong tôi ở lại?”
Đôi mắt to tròn trong trẻo của Diệp Khuynh Thành dường như xen lẫn chút mong đợi.
Hàầy...
Thấy vậy, trong lòng Lý Trạch Vũ thầm nhủ một câu “đờ mờ”.
Chẳng lẽ cô nàng này yêu mình rồi? Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không có khả năng!
Suy cho cùng thì lúc đầu hắn đã làm này nọ với đối phương...
Đúng lúc hẳn đang lúng túng, “kéttt” một tiếng, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra.
Myhill là người đầu tiên bước vào, theo sau là một người đàn ông da trắng.
Không phải ai khác mà chính là Hafit từng được nhà họ Khương tôn sùng là thượng khách.
“Quân Đế, đã lâu không gặp!” Hafit khế khom lưng, thái độ hết sức cung kính.
Cảnh tượng này không làm Trần Thanh Tuyết và hai cô nàng kia ngạc nhiên lắm
Dù sao thì thần tài chính cũng chỉ như người hầu khi đứng trước Lý Trạch Vũ, việc Ngón tay vàng tỏ thái độ cung kính với hắn không phải là điều đáng kinh ngạc.
Nhưng cách Hafit gọi Lý Trạch Vũ lại khiến họ thật sự tò mò.
Quân Đế...
“Các cô phát tài cái gì?”
Lý Trạch Vũ đột nhiên nhìn về phía Dic hệp Khuynh Thành, kinh ngạc hỏi: “Cô chúc mừng họ làm gì?”
Lời vừa dứt, cả ba cô đồng loạt nhìn lại hẳn.
Trần Thanh Dao cảm thấy khó hiểu: “Công ty chúng ta thôn tính cả một đế chế thương nghiệp của nhà họ Khương, chẳng phải là phát tài rồi sao?”
“Phát tài rồi!”
Lý Trạch Vũ gật đầu nói: mấy cô?”
“Nhưng mà có quan hệ gì với
Trong trận giao chiến này, số cổ phần trước đó của nhà họ Trần đã bị làm loãng thành hàng triệu cổ phiếu, hiện tại bên thực sự năm quyền kiểm soát cổ phần chính là Lý đại đương gia đây.
Rõ ràng hắn là người phát tài!
“Anh rể!”
Trần Thanh Dao phì cười, bảo: “Chẳng phải anh là anh rể em à? Cùng là người một nhà, đâu cần khách sáo làm gì! Hì hì..”
Câu nói này lập tức khiến Trần Thanh Tuyết đỏ bừng mặt. Sau khi liếc nhìn Diệp Khuynh Thành ở bên cạnh, cô cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.
Bản thân không quên tự nhủ mình có hôn ước với Lý Trạch Vũ mà, không có gì phải xấu hổi!
Cảm xúc bên trong Diệp Khuynh Thành ngổn ngang trăm mối, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không tắt đi, cô nói với Lý Trạch Vũ: “Cảm ơn anh, lần này tôi đã học được rất nhiều điều từ ông Myhill.”
“Khách sáo làm gì, chuyện nhỏ thôi.”
Lý Trạch Vũ bình tĩnh đáp.
“Tôi đi trước đây.”
Diệp Khuynh Thành đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Tới cũng tới rồi, về gấp thế làm gì?”
Câu nói nhẹ nhàng của Lý Trạch Vũ thoáng chốc khiến cả ba cô gái đổi sắc mặt.
Trần Thanh Tuyết nhíu mày, Trần Thanh Doa tỏ vẻ bất mãn.
Còn Diệp Khuynh Thành vẫn nở nụ cười tự nhiên.
“Anh mong tôi ở lại?”
Đôi mắt to tròn trong trẻo của Diệp Khuynh Thành dường như xen lẫn chút mong đợi.
Hàầy...
Thấy vậy, trong lòng Lý Trạch Vũ thầm nhủ một câu “đờ mờ”.
Chẳng lẽ cô nàng này yêu mình rồi? Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy không có khả năng!
Suy cho cùng thì lúc đầu hắn đã làm này nọ với đối phương...
Đúng lúc hẳn đang lúng túng, “kéttt” một tiếng, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra.
Myhill là người đầu tiên bước vào, theo sau là một người đàn ông da trắng.
Không phải ai khác mà chính là Hafit từng được nhà họ Khương tôn sùng là thượng khách.
“Quân Đế, đã lâu không gặp!” Hafit khế khom lưng, thái độ hết sức cung kính.
Cảnh tượng này không làm Trần Thanh Tuyết và hai cô nàng kia ngạc nhiên lắm
Dù sao thì thần tài chính cũng chỉ như người hầu khi đứng trước Lý Trạch Vũ, việc Ngón tay vàng tỏ thái độ cung kính với hắn không phải là điều đáng kinh ngạc.
Nhưng cách Hafit gọi Lý Trạch Vũ lại khiến họ thật sự tò mò.
Quân Đế...