Chương 167: Một ván định thắng bại!
Myhill và Hafit bận chơi binh pháp Tôn Tử trên thị trường chứng khoán nhưng Lý Trạch Vũ lại không có thời gian tốn sức chạy theo bọn họ!
Một ván định thắng bại!
Bất kể ai thua ai thắng thì nhà họ Khương chắc chắn sẽ ngã, không còn nghi ngờ gì nữa.
Tiếc là nhà họ Khương lại không biết kết quả này! Hiện giờ, cha con Khương Thượng Đức nghiễm nhiên đối xử với Hafit như thể gã ta là tổ tông nhà mình, gửi gäm toàn
bộ hy vong lên người đối phương.
Hafit quan sát màn hình, vắt hết óc cũng không nghĩ ra Myhill vừa dùng mánh khoé gì.
Qua một hồi suy ngẫm rất lâu, cuối cùng gã cũng nhận ra đối phương đang muốn đấu một trận sống còn với mình!
"Quân Đế không đợi được nữa hả?” Hafit làu bàu tự hỏi.
Lòng bàn tay Khương Chính Hoằng mướt mồ hôi lạnh, căng thẳng hỏi: "Ngài Hafit, ngài mới nói gì vậy?"
"Mấy người là một lũ ngul"
Hafit không nói ra những lời này, gã cười nhạt, nói: "Không có gì, chỉ là tôi đã đoán được tâm tư của đối thủ thôi.
"Thật sao!"
Khương Chính Hoằng không hiểu rõ nhưng vẫn gật gù ra chiều đắc chí.
Bình thường khi các cao thủ đối đầu với nhau, chỉ cần một chỉ tiết đã đủ quyết định kẻ thắng người thua. Đoán được suy nghĩ của đối thủ chắc chắn chính là nhân tố quan trọng hàng đầu.
Hafit hỏi: "Nhà họ Khương các người có thể huy động thêm bao nhiêu tiền?”
"Trong trường hợp không làm ảnh hưởng đến sự vận hành của công ty thì bọn tôi có thể huy động khoảng ba trăm năm mươi tỷ tệ!"
Khương Chính Hoằng thật thà đáp.
"Quá ítI"
Hafit läc đầu, nói: 'Nếu muốn Khoa học Vân Dương sụp đổ không ngóc đầu lên được thì ít nhất cũng phải có sáu trăm tỷ tệ!
Nghe thấy con số này, mặt mũi Khương Chính Hoằng lập. tức biến sắc.
Nếu nhà họ Khương dốc hết những gì đang có thì họ vẫn có thể miễn cưỡng huy động số tiền kia.
Nhưng nếu không may xảy ra sơ suất, bên không ngóc đầu lên nổi sẽ không phải Khoa học kỹ thuật Vân Dương mà chính là đế chế thương nghiệp của nhà họ Khương!
Hafit đủng đỉnh đáp: "Càng kéo dài thời gian thì các ông càng ở thế bất lợi. Xét cho cùng thì số vốn mà bốn gia tộc lớn
kia tập hợp được cũng lớn hơn các ông nhiều!"
Kỳ thực Khương Chính Hoäng cũng đồng tình với nhận định này.
Nhưng, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy bứt rứt khi nghĩ tới việc phải dốc ra hết vốn liếng của mình.
"Tôi đi bàn bạc với cha một chút!" Khương Chính Hoăng lui ra ngoài.
Ngay khi cánh cửa khép lại, gương mặt Hafit để lộ vẻ thích thú.
Dám đối chọi với Quân Đế, chẳng biết đám ngu sỉ kia suy nghĩ kiểu gì nữa!
Khoa học kỹ thuật Vân Dương.
Dựa theo mệnh lệnh của Lý Trạch Vũ, Myhill quyết định quyết chiến sinh tử với đại kình địch Hafit.
Hai cô nàng Diệp Khuynh Thành và Trần Thanh Tuyết đầu xốc lại tinh thần, quyết tâm không bỏ sót bất kì chỉ tiết nào.
Hai cô tin răng thông qua cuộc đối đầu giữa Ngón tay vàng và Thần tài chính, mình có thể học được những điều có ích cho cả đời này.
"Tôi đói rồi!"
Trần Thanh Tuyết bỗng lên tiếng.
Lý Trạch Vũ gẩy tàn thuốc, tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: "Cô đói thì đi ăn đi, nói với tôi làm gì?"
"Bây giờ tôi không đi được." Trần Thanh Tuyết nhíu mày, nói: "Anh là vị hôn phu của tôi, anh không thể gói một ít đồ ăn mang qua đây cho tôi được à?"
Nghe câu này, biểu cảm của Diệp Khuynh Thành đang ở bên cạnh bỗng trở nên phức tạp.
Lý Trạch Vũ vẫn cứ đờ ra.
Hình như đây là lần đầu tiên Trần Thanh Tuyết lôi cái danh "vị hôn thê" kia ra để nói trước mặt người khác.
"Rốt cuộc anh có đi hay không?"
Thấy Lý Trạch Vũ vẫn lần chần, Trần Thanh Tuyết nghiêm mặt hỏi.
"Được rồi." Lý Trạch Vũ nhận lời.
Nghe vậy, Trần Thanh Tuyết lập tức mỉm cười vui vẻ, đồng thời đưa mắt nhìn Diệp Khuynh Thành một cách sâu xa.
Một ván định thắng bại!
Bất kể ai thua ai thắng thì nhà họ Khương chắc chắn sẽ ngã, không còn nghi ngờ gì nữa.
Tiếc là nhà họ Khương lại không biết kết quả này! Hiện giờ, cha con Khương Thượng Đức nghiễm nhiên đối xử với Hafit như thể gã ta là tổ tông nhà mình, gửi gäm toàn
bộ hy vong lên người đối phương.
Hafit quan sát màn hình, vắt hết óc cũng không nghĩ ra Myhill vừa dùng mánh khoé gì.
Qua một hồi suy ngẫm rất lâu, cuối cùng gã cũng nhận ra đối phương đang muốn đấu một trận sống còn với mình!
"Quân Đế không đợi được nữa hả?” Hafit làu bàu tự hỏi.
Lòng bàn tay Khương Chính Hoằng mướt mồ hôi lạnh, căng thẳng hỏi: "Ngài Hafit, ngài mới nói gì vậy?"
"Mấy người là một lũ ngul"
Hafit không nói ra những lời này, gã cười nhạt, nói: "Không có gì, chỉ là tôi đã đoán được tâm tư của đối thủ thôi.
"Thật sao!"
Khương Chính Hoằng không hiểu rõ nhưng vẫn gật gù ra chiều đắc chí.
Bình thường khi các cao thủ đối đầu với nhau, chỉ cần một chỉ tiết đã đủ quyết định kẻ thắng người thua. Đoán được suy nghĩ của đối thủ chắc chắn chính là nhân tố quan trọng hàng đầu.
Hafit hỏi: "Nhà họ Khương các người có thể huy động thêm bao nhiêu tiền?”
"Trong trường hợp không làm ảnh hưởng đến sự vận hành của công ty thì bọn tôi có thể huy động khoảng ba trăm năm mươi tỷ tệ!"
Khương Chính Hoằng thật thà đáp.
"Quá ítI"
Hafit läc đầu, nói: 'Nếu muốn Khoa học Vân Dương sụp đổ không ngóc đầu lên được thì ít nhất cũng phải có sáu trăm tỷ tệ!
Nghe thấy con số này, mặt mũi Khương Chính Hoằng lập. tức biến sắc.
Nếu nhà họ Khương dốc hết những gì đang có thì họ vẫn có thể miễn cưỡng huy động số tiền kia.
Nhưng nếu không may xảy ra sơ suất, bên không ngóc đầu lên nổi sẽ không phải Khoa học kỹ thuật Vân Dương mà chính là đế chế thương nghiệp của nhà họ Khương!
Hafit đủng đỉnh đáp: "Càng kéo dài thời gian thì các ông càng ở thế bất lợi. Xét cho cùng thì số vốn mà bốn gia tộc lớn
kia tập hợp được cũng lớn hơn các ông nhiều!"
Kỳ thực Khương Chính Hoäng cũng đồng tình với nhận định này.
Nhưng, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy bứt rứt khi nghĩ tới việc phải dốc ra hết vốn liếng của mình.
"Tôi đi bàn bạc với cha một chút!" Khương Chính Hoăng lui ra ngoài.
Ngay khi cánh cửa khép lại, gương mặt Hafit để lộ vẻ thích thú.
Dám đối chọi với Quân Đế, chẳng biết đám ngu sỉ kia suy nghĩ kiểu gì nữa!
Khoa học kỹ thuật Vân Dương.
Dựa theo mệnh lệnh của Lý Trạch Vũ, Myhill quyết định quyết chiến sinh tử với đại kình địch Hafit.
Hai cô nàng Diệp Khuynh Thành và Trần Thanh Tuyết đầu xốc lại tinh thần, quyết tâm không bỏ sót bất kì chỉ tiết nào.
Hai cô tin răng thông qua cuộc đối đầu giữa Ngón tay vàng và Thần tài chính, mình có thể học được những điều có ích cho cả đời này.
"Tôi đói rồi!"
Trần Thanh Tuyết bỗng lên tiếng.
Lý Trạch Vũ gẩy tàn thuốc, tỏ vẻ khó hiểu, hỏi: "Cô đói thì đi ăn đi, nói với tôi làm gì?"
"Bây giờ tôi không đi được." Trần Thanh Tuyết nhíu mày, nói: "Anh là vị hôn phu của tôi, anh không thể gói một ít đồ ăn mang qua đây cho tôi được à?"
Nghe câu này, biểu cảm của Diệp Khuynh Thành đang ở bên cạnh bỗng trở nên phức tạp.
Lý Trạch Vũ vẫn cứ đờ ra.
Hình như đây là lần đầu tiên Trần Thanh Tuyết lôi cái danh "vị hôn thê" kia ra để nói trước mặt người khác.
"Rốt cuộc anh có đi hay không?"
Thấy Lý Trạch Vũ vẫn lần chần, Trần Thanh Tuyết nghiêm mặt hỏi.
"Được rồi." Lý Trạch Vũ nhận lời.
Nghe vậy, Trần Thanh Tuyết lập tức mỉm cười vui vẻ, đồng thời đưa mắt nhìn Diệp Khuynh Thành một cách sâu xa.