Chương 155: Có vội đi đầu thai không!
Tiểu Mẫn mỉm cười giới thiệu. Bạch Tố Y khế gật đầu.
"Lý thiếu hiệp, bần đạo là Huyền Tâm, trưởng lão của Đạo môn núi Long Hổ."
Huyền Tâm cúi đầu chào, tỏ vẻ cực kỳ lịch sự.
Hòa thượng Giác Viễn ở bên cạnh tự giới thiệu: "Lão nạp là Giác Viễn của Thiền Lâm Tự"
Nhìn thấy người của ba thế lực lớn khách khí với Lý Trạch Vũ như vậy, những người đến xem trận đấu đều rất kinh ngạc. Họ cho rằng người của Tam đại Thánh địa đang đặt cược cho Lý Trạch Vũ để giành chiến thẳng rất kỳ quái.
"Mọi người cảm thấy Lý Trạch Vũ có thể thắng sao?"
"Hoàn toàn không thể!"
"Khương Mộ Bạch thành danh từ lâu nhưng hẳn ta còn có thực lực giết chết người mạnh nhất Thiên bảng, làm sao hắn †a có thể thua được?"
Mọi người thì thầm với nhau.
"Thiếu gia, bọn họ đều muốn mua người thẳng..."
Sau khi nghe điều này, Lý Trạch Vũ cau mày.
Hắn còn muốn nhân cơ hội này kiếm món hời lớn nhưng bây giờ người của Tam đại Thánh địa đều đang bỏ ra rất nhiều tiền để mua hẳn giành chiến thắng. Điều này rõ ràng là đang phá hỏng cục diện!
"Ba người có đang sử dụng não không đấy?"
Lý Trạch Vũ hỏi thẳng: "Ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy tôi sẽ thua nhưng các người lại còn muốn mua tôi thẳng? Các người có quá nhiều tiền để tiêu phải không?"
Thấy tên này phát cáu, ba người Huyền Tâm đều có chút không hài lòng.
"Lý công tử, Thánh nữ của chúng tôi thấy không ai mua cho anh để giành chiến thắng nên muốn bỏ ra ít tiền để giữ thể diện cho anh. Sao anh lại không biết tốt xấu thế?"
Tiểu Mẫn nói ra sự thật với vẻ không hài lòng. Vốn tưởng Lý Trạch Vũ sẽ cảm kích nhưng không ngờ tên này lại quay lưng nói: "Ai cần các người cho tôi thể diện? Các người cũng xứng sao?”
Hít...
Mọi người có mặt đều hít sâu một hơi.
Đó là người của Tam đại Thánh địa đấy, sao lại dám nói chuyện với bọn họ như vậy, thật sự không biết chữ "chết" viết như thế nào sao?
Ngay cả Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng bị sốc.
"Thiếu gia, xin anh hãy bình tĩnh."
Vật Tương Vong thấp giọng nhắc nhở: "Ở Tam đại Thánh địa có vô số cao thủ, anh đừng chọc vào bọn họI"
Lý Trạch Vũ hoàn toàn không để trong lòng những lời này, hẳn vẫn dùng giọng điệu của bề trên mắng kẻ dưới: "Tôi không cần các người cho mặt mũi, Khương Mộ Bạch cần hơn. Các người mua cho hẳn ta đi."
Đạo sĩ Huyền Tâm giật giật khóe miệng mấy lần.
Chưa từng có ai ở Tam đại Thánh địa, ở giang hồ hay ở thế gian dám từ chối bộ mặt của bọn họ như thế này.
Nếu như không phải ông ấy muốn che chở cho Lý Trạch Vũ thì dựa vào lời nói lúc nãy của hắn, ông ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
"Lý công tử, anh thật là ngu ngốc...
"BốpI"
Tiểu Mẫn còn chưa kịp nói xong thì đã bị ăn một tát của Lý Trạch Vũ. Hắn quát: "Đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữt"
Nói xong, hẳn chỉ vào Bạch Tố Y và cảnh cáo: "Quản người của cô cho tốt đi, nếu không sau này tôi sẽ đánh cả cô nữa đấy!"
Mọi người đang xem trận đấu đều cảm thấy da đầu tê dại, không ngờ Lý Trạch Vũ lại dám ra tay!
Có vội đi đầu thai không!
Khương Mộ Bạch ở trên đỉnh núi cũng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi khâm phục Lý Trạch Vũ.
Tuy rằng hẳn ta luôn điên cuồng trong thiên hạ nhưng hắn ta vẫn không dám phạm quá nhiều sai lầm trước mặt Tam đại Thánh địa!
"Anh dám đánh người của bổn thánh nữ sao?"
Mặc dù Bạch Tố Y đeo mạng che mặt nhưng từ giọng điệu lạnh lùng có thể thấy được cô ấy đang rất tức giận.
Lý Trạch Vũ gật đầu, cười lạnh: "Tôi đã nói với cô rồi, nếu như cô không quản tốt thuộc hạ của mình thì tôi cũng sẽ đánh cả cô. Nếu như cô không tin thì cô có thể thử xeml"
"Anh..."
“Anh cái gì mà anh!"
Lý Trạch Vũ trực tiếp ngắt lời của Bạch Tố Y, quay sang nói với Cẩu Phú Quý: "Đặt tỷ lệ của tôi thành 1:0.01 Nếu như họ muốn mua thì cứ để họ mual"
Nói xong, hắn quay người bay trở lại đỉnh núi.
"Khương Mộ Bạch, tôi muốn ông ra tay trước. Nếu không về sau ông sẽ không có cơ hội nữa đâu...
"Lý thiếu hiệp, bần đạo là Huyền Tâm, trưởng lão của Đạo môn núi Long Hổ."
Huyền Tâm cúi đầu chào, tỏ vẻ cực kỳ lịch sự.
Hòa thượng Giác Viễn ở bên cạnh tự giới thiệu: "Lão nạp là Giác Viễn của Thiền Lâm Tự"
Nhìn thấy người của ba thế lực lớn khách khí với Lý Trạch Vũ như vậy, những người đến xem trận đấu đều rất kinh ngạc. Họ cho rằng người của Tam đại Thánh địa đang đặt cược cho Lý Trạch Vũ để giành chiến thẳng rất kỳ quái.
"Mọi người cảm thấy Lý Trạch Vũ có thể thắng sao?"
"Hoàn toàn không thể!"
"Khương Mộ Bạch thành danh từ lâu nhưng hẳn ta còn có thực lực giết chết người mạnh nhất Thiên bảng, làm sao hắn †a có thể thua được?"
Mọi người thì thầm với nhau.
"Thiếu gia, bọn họ đều muốn mua người thẳng..."
Sau khi nghe điều này, Lý Trạch Vũ cau mày.
Hắn còn muốn nhân cơ hội này kiếm món hời lớn nhưng bây giờ người của Tam đại Thánh địa đều đang bỏ ra rất nhiều tiền để mua hẳn giành chiến thắng. Điều này rõ ràng là đang phá hỏng cục diện!
"Ba người có đang sử dụng não không đấy?"
Lý Trạch Vũ hỏi thẳng: "Ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy tôi sẽ thua nhưng các người lại còn muốn mua tôi thẳng? Các người có quá nhiều tiền để tiêu phải không?"
Thấy tên này phát cáu, ba người Huyền Tâm đều có chút không hài lòng.
"Lý công tử, Thánh nữ của chúng tôi thấy không ai mua cho anh để giành chiến thắng nên muốn bỏ ra ít tiền để giữ thể diện cho anh. Sao anh lại không biết tốt xấu thế?"
Tiểu Mẫn nói ra sự thật với vẻ không hài lòng. Vốn tưởng Lý Trạch Vũ sẽ cảm kích nhưng không ngờ tên này lại quay lưng nói: "Ai cần các người cho tôi thể diện? Các người cũng xứng sao?”
Hít...
Mọi người có mặt đều hít sâu một hơi.
Đó là người của Tam đại Thánh địa đấy, sao lại dám nói chuyện với bọn họ như vậy, thật sự không biết chữ "chết" viết như thế nào sao?
Ngay cả Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong cũng bị sốc.
"Thiếu gia, xin anh hãy bình tĩnh."
Vật Tương Vong thấp giọng nhắc nhở: "Ở Tam đại Thánh địa có vô số cao thủ, anh đừng chọc vào bọn họI"
Lý Trạch Vũ hoàn toàn không để trong lòng những lời này, hẳn vẫn dùng giọng điệu của bề trên mắng kẻ dưới: "Tôi không cần các người cho mặt mũi, Khương Mộ Bạch cần hơn. Các người mua cho hẳn ta đi."
Đạo sĩ Huyền Tâm giật giật khóe miệng mấy lần.
Chưa từng có ai ở Tam đại Thánh địa, ở giang hồ hay ở thế gian dám từ chối bộ mặt của bọn họ như thế này.
Nếu như không phải ông ấy muốn che chở cho Lý Trạch Vũ thì dựa vào lời nói lúc nãy của hắn, ông ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn.
"Lý công tử, anh thật là ngu ngốc...
"BốpI"
Tiểu Mẫn còn chưa kịp nói xong thì đã bị ăn một tát của Lý Trạch Vũ. Hắn quát: "Đừng tưởng tôi không dám đánh phụ nữt"
Nói xong, hẳn chỉ vào Bạch Tố Y và cảnh cáo: "Quản người của cô cho tốt đi, nếu không sau này tôi sẽ đánh cả cô nữa đấy!"
Mọi người đang xem trận đấu đều cảm thấy da đầu tê dại, không ngờ Lý Trạch Vũ lại dám ra tay!
Có vội đi đầu thai không!
Khương Mộ Bạch ở trên đỉnh núi cũng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi khâm phục Lý Trạch Vũ.
Tuy rằng hẳn ta luôn điên cuồng trong thiên hạ nhưng hắn ta vẫn không dám phạm quá nhiều sai lầm trước mặt Tam đại Thánh địa!
"Anh dám đánh người của bổn thánh nữ sao?"
Mặc dù Bạch Tố Y đeo mạng che mặt nhưng từ giọng điệu lạnh lùng có thể thấy được cô ấy đang rất tức giận.
Lý Trạch Vũ gật đầu, cười lạnh: "Tôi đã nói với cô rồi, nếu như cô không quản tốt thuộc hạ của mình thì tôi cũng sẽ đánh cả cô. Nếu như cô không tin thì cô có thể thử xeml"
"Anh..."
“Anh cái gì mà anh!"
Lý Trạch Vũ trực tiếp ngắt lời của Bạch Tố Y, quay sang nói với Cẩu Phú Quý: "Đặt tỷ lệ của tôi thành 1:0.01 Nếu như họ muốn mua thì cứ để họ mual"
Nói xong, hắn quay người bay trở lại đỉnh núi.
"Khương Mộ Bạch, tôi muốn ông ra tay trước. Nếu không về sau ông sẽ không có cơ hội nữa đâu...