Chương 152: Tên này chính là đại thiếu gia nhà họ Lý?
“Khương Mộ Bạch là tên khốn kiếp nào?”
Lý Trạch Vũ hét lớn tiếng, ngang ngược nói: “Ông đây tới ứng chiến.”
“Tên này chính là đại thiếu gia nhà họ Lý? Chậc chậc, vậy. mà còn đẹp trai hơn Khương Mộ Bạch.”
Quả phụ Liên liếm đầu lưỡi, sự tham lam trong ánh mắt càng sâu.
Cường đầu trọc một bên cười ha ha nói: “Quả phụ Liên, nếu cô đói khát thật thì ông đây không ngại cùng cô vào rừng đại chiến ba trăm hiệp đâu.”
“Anh có tin bà đây dùng một quyền đánh nát cây tăm ở giữa hai chân anh không?”
Quả phụ Liên đang muốn ra tay. “Mở sòng mở sòng.”
“Tỷ lệ cược của Khương Mộ Bạch là 1:1.65, tỷ lệ của Lý Trạch Vũ là 1:1.3.”
Lúc này hai thanh niên kháu khỉnh bụ bẫm đi về phía đám người.
Một thanh niên trong đó chắp tay với đám người: “Làm ăn nhỏ không chấp nhận ghi nợ”
Đám người sững sờ một lát mới phản ứng lại, có người muốn cược một ván.
Chuyện này cũng không kỳ lạ.
Kỳ lạ chính là rốt cuộc là Ngọa Long Phượng Sồ* đến đâu mới có thể thiếp lập ra tỉ lệ đặt cược như vậy?
*Ngọa Long - Phượng Sồ: chỉ Gia Cát Lượng - Bàng Thống trong "Tam quốc diễn nghĩa". Ý là hai người đều giỏi giang, tài năng như nhau. Trong câu trên thì ý tác giả là hai bệnh này đều là bệnh nặng, không nói được cái nào tốt hay tệ hơn cái nào.
Khương Mộ Bạch 1:1.65?.
Như vậy quá nhiều tiền, muốn bắt mọi người giúp đỡ người nghèo sao?
“Nhóc con, hai cậu không nói đùa chứ?” Một người đàn ông lưng hùm vai gấu gân cổ hỏi.
Cẩu Phú Quý nghiêm túc trả lời: “Quân vô hí ngôn, chỉ cần mọi người dám cược, chúng tôi sẽ dám tiếp.”
Nói xong, hắn lấy ra một máy tính bảng: “Muốn đặt cược thì tranh thủ thời gian.”
“Ha ha ha!”
Cường đầu trọc cất tiếng cười to: “Ông đây có tiền, chỉ sợ các người lát nữa không đền nổi.”
Lời còn chưa dứt, gã ta đã trừng lớn hai mắt.
Chỉ thấy trong tay Vật Tương Vong hiện ra một thẻ Kim Long, tiếng nghỉ ngờ tại hiện trường lập tức biến mất.
“Chỉ cần các người dám cược, chúng tôi lập tức dám theo.” Cẩu Phú Quý nhắc lại.
“Vù vù vù..” Lập tức có mười mấy người vây lại.
“Người anh em, chúng tôi muốn xác nhận lại một tí, tỉ lệ đặt cược thật sự như các người vừa nói?”
Lúc trước người đàn ông lưng hùm vai gấu đã xác nhận lại một lần, nhưng lần này rõ ràng khách khí hơn.
Dù sao người có thể có được thẻ Kim Long ở nước Hạ, người nào sẽ là hạng người hời hợt?
“Lặp lại lần nữa, tỉ lệ đặt cược của Khương Mộ Bạch 1:1.65, tỉ lệ đặt cược của Lý Trạch Vũ 1:0.3, làm ăn nhỏ không chấp nhận ghi nợ.” Cẩu Phú Quý gân cổ hét.
Lý Trạch Vũ hét lớn tiếng, ngang ngược nói: “Ông đây tới ứng chiến.”
“Tên này chính là đại thiếu gia nhà họ Lý? Chậc chậc, vậy. mà còn đẹp trai hơn Khương Mộ Bạch.”
Quả phụ Liên liếm đầu lưỡi, sự tham lam trong ánh mắt càng sâu.
Cường đầu trọc một bên cười ha ha nói: “Quả phụ Liên, nếu cô đói khát thật thì ông đây không ngại cùng cô vào rừng đại chiến ba trăm hiệp đâu.”
“Anh có tin bà đây dùng một quyền đánh nát cây tăm ở giữa hai chân anh không?”
Quả phụ Liên đang muốn ra tay. “Mở sòng mở sòng.”
“Tỷ lệ cược của Khương Mộ Bạch là 1:1.65, tỷ lệ của Lý Trạch Vũ là 1:1.3.”
Lúc này hai thanh niên kháu khỉnh bụ bẫm đi về phía đám người.
Một thanh niên trong đó chắp tay với đám người: “Làm ăn nhỏ không chấp nhận ghi nợ”
Đám người sững sờ một lát mới phản ứng lại, có người muốn cược một ván.
Chuyện này cũng không kỳ lạ.
Kỳ lạ chính là rốt cuộc là Ngọa Long Phượng Sồ* đến đâu mới có thể thiếp lập ra tỉ lệ đặt cược như vậy?
*Ngọa Long - Phượng Sồ: chỉ Gia Cát Lượng - Bàng Thống trong "Tam quốc diễn nghĩa". Ý là hai người đều giỏi giang, tài năng như nhau. Trong câu trên thì ý tác giả là hai bệnh này đều là bệnh nặng, không nói được cái nào tốt hay tệ hơn cái nào.
Khương Mộ Bạch 1:1.65?.
Như vậy quá nhiều tiền, muốn bắt mọi người giúp đỡ người nghèo sao?
“Nhóc con, hai cậu không nói đùa chứ?” Một người đàn ông lưng hùm vai gấu gân cổ hỏi.
Cẩu Phú Quý nghiêm túc trả lời: “Quân vô hí ngôn, chỉ cần mọi người dám cược, chúng tôi sẽ dám tiếp.”
Nói xong, hắn lấy ra một máy tính bảng: “Muốn đặt cược thì tranh thủ thời gian.”
“Ha ha ha!”
Cường đầu trọc cất tiếng cười to: “Ông đây có tiền, chỉ sợ các người lát nữa không đền nổi.”
Lời còn chưa dứt, gã ta đã trừng lớn hai mắt.
Chỉ thấy trong tay Vật Tương Vong hiện ra một thẻ Kim Long, tiếng nghỉ ngờ tại hiện trường lập tức biến mất.
“Chỉ cần các người dám cược, chúng tôi lập tức dám theo.” Cẩu Phú Quý nhắc lại.
“Vù vù vù..” Lập tức có mười mấy người vây lại.
“Người anh em, chúng tôi muốn xác nhận lại một tí, tỉ lệ đặt cược thật sự như các người vừa nói?”
Lúc trước người đàn ông lưng hùm vai gấu đã xác nhận lại một lần, nhưng lần này rõ ràng khách khí hơn.
Dù sao người có thể có được thẻ Kim Long ở nước Hạ, người nào sẽ là hạng người hời hợt?
“Lặp lại lần nữa, tỉ lệ đặt cược của Khương Mộ Bạch 1:1.65, tỉ lệ đặt cược của Lý Trạch Vũ 1:0.3, làm ăn nhỏ không chấp nhận ghi nợ.” Cẩu Phú Quý gân cổ hét.