Chương 147: Ngại quá
Vả lại, hắn cũng chẳng thích phải lựa chọn, chỉ trẻ con mới làm thế.
“Khụ khụ”
Lý Trạch Vũ hằng giọng, quay sang nhìn Diệp Khuynh Thành, hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì à?”
“Tôi tới nhờ anh là vì mong anh có thể giúp tôi một việc!”
Diệp Khuynh Thành bày tỏ mục đích của mình: “Nghe nói ngài Myhill đang ở Khoa học kỹ thuật Vân Dương, tôi muốn học hỏi ông ấy một chút kiến thức về tài chính, anh có thể tiến cử tôi với ông ấy hay không?”
“Ngại quá, ngài Myhill bận lắm!”
Lý Trạch Vũ chưa kịp lên tiếng thì Trần Thanh Dao đứng cạnh đó đã cướp lời trước.
“Dao Dao!”
Trần Thanh Tuyết có phần không hài lòng trước sự thô lỗ của em gái mình.
Trần Thanh Dao bĩu môi, không nói gì nữa.
“Được”
Lý Trạch Vũ đồng ý ngay.
Ngoài mối quan hệ khó nói giữa hắn và Diệp Khuynh Thành, việc nhà họ Diệp công khai ủng hộ và đứng về phe nhà họ Lý cũng đủ làm cho hắn khó lòng từ chối thỉnh cầu nho. nhỏ này.
“Cảm ơn!”
Diệp Khuynh Thành cười.
Nụ cười nghiêng nước nghiêng thành!
Lý Trạch Vũ nhìn đến ngây dại.
“Anh rể!”
Trần Thanh Dao giận đến mức trừng mắt nhìn hẳn.
Lý Trạch Vũ hoàn hồn, quay sang nhìn Trần Thanh Tuyết,
“Cô ấy là bạn của tôi, phiền cô giới thiệu cô ấy với Myhill, tôi còn có việc phải đi trước!”
“Anh rể, anh rể...”
Thấy Lý Trạch Vũ bỏ đi, Trân Thanh Dao quạu đến mức dậm chân, nhưng ngay sau đó lại quay đầu quan sát Diệp Khuynh Thành, nói một cách khiêu khích: “Diệp tiểu thư phải không? Xin trân trọng giới thiệu cho cô biết, chị gái Trần Thanh Tuyết của tôi là vị hôn thê của Lý Trạch Vũ”
“Thật ư? Chúc mừng!”
Diệp Khuynh Thành thản nhiên mỉm cười.
Ngoài mặt nhìn như không hề dao động hay sửng sốt, nhưng chỉ có cô mới có thể nhận ra trái tim mình nhói đau như bị người ta ngắt véo khi thốt lên hai chữ “chúc mừng” kia.
Vừa đau vừa chua xót...
Ở một bên khác.
Ngay khi trở lại bộ phận bảo vệ, Lý Trạch Vũ đã nhận được tin Địa bảng tông sư Khương Mộ Bạch gửi chiến thư cho hắn.
“Thiếu gia, tay Khương Mộ Bạch kia là con trai thứ hai của Khương Mộ Đức, thực lực rất đáng gờm, ngài có nằm
chắc phần thắng hay không...
“Khụ khụ”
Lý Trạch Vũ hằng giọng, quay sang nhìn Diệp Khuynh Thành, hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì à?”
“Tôi tới nhờ anh là vì mong anh có thể giúp tôi một việc!”
Diệp Khuynh Thành bày tỏ mục đích của mình: “Nghe nói ngài Myhill đang ở Khoa học kỹ thuật Vân Dương, tôi muốn học hỏi ông ấy một chút kiến thức về tài chính, anh có thể tiến cử tôi với ông ấy hay không?”
“Ngại quá, ngài Myhill bận lắm!”
Lý Trạch Vũ chưa kịp lên tiếng thì Trần Thanh Dao đứng cạnh đó đã cướp lời trước.
“Dao Dao!”
Trần Thanh Tuyết có phần không hài lòng trước sự thô lỗ của em gái mình.
Trần Thanh Dao bĩu môi, không nói gì nữa.
“Được”
Lý Trạch Vũ đồng ý ngay.
Ngoài mối quan hệ khó nói giữa hắn và Diệp Khuynh Thành, việc nhà họ Diệp công khai ủng hộ và đứng về phe nhà họ Lý cũng đủ làm cho hắn khó lòng từ chối thỉnh cầu nho. nhỏ này.
“Cảm ơn!”
Diệp Khuynh Thành cười.
Nụ cười nghiêng nước nghiêng thành!
Lý Trạch Vũ nhìn đến ngây dại.
“Anh rể!”
Trần Thanh Dao giận đến mức trừng mắt nhìn hẳn.
Lý Trạch Vũ hoàn hồn, quay sang nhìn Trần Thanh Tuyết,
“Cô ấy là bạn của tôi, phiền cô giới thiệu cô ấy với Myhill, tôi còn có việc phải đi trước!”
“Anh rể, anh rể...”
Thấy Lý Trạch Vũ bỏ đi, Trân Thanh Dao quạu đến mức dậm chân, nhưng ngay sau đó lại quay đầu quan sát Diệp Khuynh Thành, nói một cách khiêu khích: “Diệp tiểu thư phải không? Xin trân trọng giới thiệu cho cô biết, chị gái Trần Thanh Tuyết của tôi là vị hôn thê của Lý Trạch Vũ”
“Thật ư? Chúc mừng!”
Diệp Khuynh Thành thản nhiên mỉm cười.
Ngoài mặt nhìn như không hề dao động hay sửng sốt, nhưng chỉ có cô mới có thể nhận ra trái tim mình nhói đau như bị người ta ngắt véo khi thốt lên hai chữ “chúc mừng” kia.
Vừa đau vừa chua xót...
Ở một bên khác.
Ngay khi trở lại bộ phận bảo vệ, Lý Trạch Vũ đã nhận được tin Địa bảng tông sư Khương Mộ Bạch gửi chiến thư cho hắn.
“Thiếu gia, tay Khương Mộ Bạch kia là con trai thứ hai của Khương Mộ Đức, thực lực rất đáng gờm, ngài có nằm
chắc phần thắng hay không...