Chương 139: Là bị cảm động
“Trước mắt đế quốc thương nghiệp nhà họ Khương coi trọng nguồn gió trí tuệ nhân tạo này nhất, nghe nói bọn họ đã đặt cược toàn bộ. Một khi trở thành dê đầu đàn thị trường trong tương lai, bọn họ sẽ có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.”
“Nhưng nếu như bọn họ không thể nghiên cứu ra siêu trí năng trước thì không thể khống chế quyền chủ đạo thị trường, đến lúc đó không chỉ không thể có lợi nhuận, còn sẽ hao tổn không nhỏ”
“Chúng tôi ta chuẩn bị đặt một cái hố cho họ ở cửa này...”
Sau khi nói xong nội dung kế hoạch, Thatcher ngượng ngùng nói: “Đại đương gia, cậu cảm thấy kế hoạch này của chúng tôi thế nào?”
“Có thể” Lý Trạch Vũ khẳng định.
Chỉ một thoáng, Myhill và bốn vị chưởng môn nhân giàu có đều âm thầm khế thở ra.
“Có điều... Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ lại nói. Mấy người lập tức lên tinh thần. “Tôi còn cần mấy người chuẩn bị một khoản tiền.”
Lý Trạch Vũ nheo hai mắt lại, đồng thời dựng thẳng một ngón tay lên.
“100 tỷ?” Lucy đáp lại: “Cái này tuyệt đối không thành vấn đề”
Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao một bên cũng không nhịn được hít sâu một hơi.
Khoa học kỹ thuật Vân Dương thành lập mấy chục năm, cho dù cộng thêm khối thịt lớn mà trước đây lấy được từ tập đoàn Thanh Dương, giá trị thị trường cũng khó có thể đạt tới 30 tỷ!
Nhưng người ta dễ dàng có thể điều động 100 tỷ tài chính, không hổ là gia tộc giàu có.
“100 tỷ đô, tương đương hơn 600 tỷ tệ Trung Quốc, chắc là đủ”
Một câu nhẹ nhàng của Lý Trạch Vũ đã khiến trái tim hai chị em Trần Thanh Tuyết đập nhanh.
100 tỷ đã đáng sợ rồi. Vậy mà còn là đô la.
Komax cười bổ sung: “Nếu như không đủ, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể điều động thêm 300 tỷ.”
“Rất tốt.” Lý Trạch Vũ hài lòng gật đầu, sau đó dặn dò: “Các người đi về trước đi, quá trình hành động tôi không hứng thú, tôi chỉ cần kết quả.”
“Hiểu rõ."
“Được... Mấy người Myhill và Thatcher lần lượt bày tỏ thái độ.
Sau khi mấy người rời đi, cuối cùng Trần Thanh Dao không nén nổi lòng tò mò, đặt mông ngồi bên cạnh Lý Trạch Vũ.
“Anh rể, bọn họ đều là anh gọi tới? Hơn nữa, sao anh biết bọn họ?”
“Trước kia bọn họ cùng ngồi tù với anh, mà anh là cai tù của bọn họ”
Lý Trạch Vũ thuận miệng nói đại một câu rồi lập tức nhìn về phía Trần Thanh Tuyết: “Vừa nấy Thatcher đã nói đủ rõ mà nhỉ? Sau này bọn họ cần khoa học kỹ thuật Vân Dương làm ván cầu, em tốt nhất phối hợp, sau khi thành công tôi sẽ không bạc đãi cô.”
Trân Thanh Tuyết nhíu mày hỏi tiếp: “Anh muốn ra tay với nhà họ Khương?”
“Đúng."
Lý Trạch Vũ thẳng thắn thừa nhận.
Thoáng trầm ngâm, Trần Thanh Tuyết thấp giọng hỏi: “Có thể nói tôi biết tại sao anh phải đối phó nhà họ Khương không?”
Lý Trạch Vũ không nhịn được nói: “Lấy ở đâu ra nhiều vì sao như vậy?”
Vẻ mặt Trần Thanh Tuyết hơi phức tạp, không chịu hết hy vọng hỏi: “Có phải bởi vì tôi không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Lý Trạch Vũ mơ hồ, hắn không hiểu sao người phụ nữ này lại hỏi như vậy.
Thấy hắn rất lâu không trả lờu, chân mày Trần Thanh Tuyết nhíu chặt hơn.
Lúc trước cô đã hoài nghi sở dĩ Lý Trạch Vũ muốn đối phó nhà họ Khương đều là bởi vì Khương Như Phong trói hai chị em họ.
Bây giờ xem ra đúng là như vậy.
“Nếu không... thì thôi vậy.” Trân Thanh Tuyết lo lắng.
Mặc dù tài lực mấy người Thatcher bọn họ hùng hậu, nhưng dù sao nhà họ Khương cũng là ông lớn siêu cấp của giới kinh doanh Trung Quốc, đầu tư bên ngoài muốn tiến vào để hoàn toàn hạ gục ông lớn này tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Kết quả sau cùng rất có thể chính là hai bên cùng bị thương.
“Không được, nhà họ Khương nhất định phải tan rã.” Giọng điệu Lý Trạch Vũ kiên định. Vụt!
Trong nháy mắt đôi mắt Trần Thanh Tuyết đỏ lên, có cảm giác lệ nóng doanh tròng.
Là bị cảm động.
Lý Trạch Vũ không đoán được suy nghĩ trong lòng Trần Thanh Tuyết, thấy cô bỗng nhiên chảy nước mắt thì nhất thời không biết nói sao: “Đang yên lành cô khóc làm gì?”
“Anh rể.”
Cái mũi Trần Thanh Dao cay xè, nức nở nói: “Anh đối xử với chị tôi như vậy, chị tôi có thể không cảm động à? Tôi cũng sắp bị anh làm cảm động chết rồi.”
“Cảm động? Hay là dám động?” Vẻ mặt Lý Trạch Vũ mơ hồ.
Mẹ nó tôi động vào chị em hai cô lúc nào.
“Nhưng nếu như bọn họ không thể nghiên cứu ra siêu trí năng trước thì không thể khống chế quyền chủ đạo thị trường, đến lúc đó không chỉ không thể có lợi nhuận, còn sẽ hao tổn không nhỏ”
“Chúng tôi ta chuẩn bị đặt một cái hố cho họ ở cửa này...”
Sau khi nói xong nội dung kế hoạch, Thatcher ngượng ngùng nói: “Đại đương gia, cậu cảm thấy kế hoạch này của chúng tôi thế nào?”
“Có thể” Lý Trạch Vũ khẳng định.
Chỉ một thoáng, Myhill và bốn vị chưởng môn nhân giàu có đều âm thầm khế thở ra.
“Có điều... Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ lại nói. Mấy người lập tức lên tinh thần. “Tôi còn cần mấy người chuẩn bị một khoản tiền.”
Lý Trạch Vũ nheo hai mắt lại, đồng thời dựng thẳng một ngón tay lên.
“100 tỷ?” Lucy đáp lại: “Cái này tuyệt đối không thành vấn đề”
Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao một bên cũng không nhịn được hít sâu một hơi.
Khoa học kỹ thuật Vân Dương thành lập mấy chục năm, cho dù cộng thêm khối thịt lớn mà trước đây lấy được từ tập đoàn Thanh Dương, giá trị thị trường cũng khó có thể đạt tới 30 tỷ!
Nhưng người ta dễ dàng có thể điều động 100 tỷ tài chính, không hổ là gia tộc giàu có.
“100 tỷ đô, tương đương hơn 600 tỷ tệ Trung Quốc, chắc là đủ”
Một câu nhẹ nhàng của Lý Trạch Vũ đã khiến trái tim hai chị em Trần Thanh Tuyết đập nhanh.
100 tỷ đã đáng sợ rồi. Vậy mà còn là đô la.
Komax cười bổ sung: “Nếu như không đủ, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể điều động thêm 300 tỷ.”
“Rất tốt.” Lý Trạch Vũ hài lòng gật đầu, sau đó dặn dò: “Các người đi về trước đi, quá trình hành động tôi không hứng thú, tôi chỉ cần kết quả.”
“Hiểu rõ."
“Được... Mấy người Myhill và Thatcher lần lượt bày tỏ thái độ.
Sau khi mấy người rời đi, cuối cùng Trần Thanh Dao không nén nổi lòng tò mò, đặt mông ngồi bên cạnh Lý Trạch Vũ.
“Anh rể, bọn họ đều là anh gọi tới? Hơn nữa, sao anh biết bọn họ?”
“Trước kia bọn họ cùng ngồi tù với anh, mà anh là cai tù của bọn họ”
Lý Trạch Vũ thuận miệng nói đại một câu rồi lập tức nhìn về phía Trần Thanh Tuyết: “Vừa nấy Thatcher đã nói đủ rõ mà nhỉ? Sau này bọn họ cần khoa học kỹ thuật Vân Dương làm ván cầu, em tốt nhất phối hợp, sau khi thành công tôi sẽ không bạc đãi cô.”
Trân Thanh Tuyết nhíu mày hỏi tiếp: “Anh muốn ra tay với nhà họ Khương?”
“Đúng."
Lý Trạch Vũ thẳng thắn thừa nhận.
Thoáng trầm ngâm, Trần Thanh Tuyết thấp giọng hỏi: “Có thể nói tôi biết tại sao anh phải đối phó nhà họ Khương không?”
Lý Trạch Vũ không nhịn được nói: “Lấy ở đâu ra nhiều vì sao như vậy?”
Vẻ mặt Trần Thanh Tuyết hơi phức tạp, không chịu hết hy vọng hỏi: “Có phải bởi vì tôi không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Lý Trạch Vũ mơ hồ, hắn không hiểu sao người phụ nữ này lại hỏi như vậy.
Thấy hắn rất lâu không trả lờu, chân mày Trần Thanh Tuyết nhíu chặt hơn.
Lúc trước cô đã hoài nghi sở dĩ Lý Trạch Vũ muốn đối phó nhà họ Khương đều là bởi vì Khương Như Phong trói hai chị em họ.
Bây giờ xem ra đúng là như vậy.
“Nếu không... thì thôi vậy.” Trân Thanh Tuyết lo lắng.
Mặc dù tài lực mấy người Thatcher bọn họ hùng hậu, nhưng dù sao nhà họ Khương cũng là ông lớn siêu cấp của giới kinh doanh Trung Quốc, đầu tư bên ngoài muốn tiến vào để hoàn toàn hạ gục ông lớn này tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Kết quả sau cùng rất có thể chính là hai bên cùng bị thương.
“Không được, nhà họ Khương nhất định phải tan rã.” Giọng điệu Lý Trạch Vũ kiên định. Vụt!
Trong nháy mắt đôi mắt Trần Thanh Tuyết đỏ lên, có cảm giác lệ nóng doanh tròng.
Là bị cảm động.
Lý Trạch Vũ không đoán được suy nghĩ trong lòng Trần Thanh Tuyết, thấy cô bỗng nhiên chảy nước mắt thì nhất thời không biết nói sao: “Đang yên lành cô khóc làm gì?”
“Anh rể.”
Cái mũi Trần Thanh Dao cay xè, nức nở nói: “Anh đối xử với chị tôi như vậy, chị tôi có thể không cảm động à? Tôi cũng sắp bị anh làm cảm động chết rồi.”
“Cảm động? Hay là dám động?” Vẻ mặt Lý Trạch Vũ mơ hồ.
Mẹ nó tôi động vào chị em hai cô lúc nào.