Chương 136: Có người nói xấu chị rồi
“Hắt xì!"
Tuyên Thành, Trần Thanh Tuyết đang bận làm việc bỗng nhiên hắt hơi một cái.
“Có người nói xấu chị rồi.”
Trần Thanh Dao bên cạnh cười hì hì nói: “Chị, chắc chắn là có người đang nhớ chị.”
Trân Thanh Tuyết liếc nhìn, tức giận nói: “Đừng nói hươu nói vượn, tranh thủ thời gian đi làm chuyện của em đi.”
“Chị, chị nói thật cho em biết, rốt cuộc chị có rung động với anh rể không?”
Nghe vậy, Trần Thanh Tuyết không trả lời.
Nhưng mà trong đầu cô không nhịn được hiện ra hình bóng của Lý Trạch Vũ.
“Cốc cốc cốc." Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.
Trân Thanh Tuyết lập tức lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn em gái cảnh cáo cô ấy đứng đắn một chút.
“Két” Cửa bị người ta đẩy ra, nữ thư ký mang theo Hill tiến vào.
“Ngài Myhill” Trần Thanh Tuyết lập tức đứng dậy tỏ vẻ tôn kính.
Myhill mỉm cười nói: “Bây giờ tổng giám đốc Trần có tiện không? Tôi muốn giới thiệu cho cô mấy người bạn.”
Bạn?
“Rảnh chứ” Trần Thanh Tuyết lập tức đáp lại.
Người có thể trở thành bạn của Myhill tất nhiên không phải hạng người hời hợt, tài nguyên giao thiệp như vậy tuyệt đối là thương nhân thiết tha mơ ước.
Ngừng một lát, Trần Thanh Tuyết lại nói: “Không biết bạn của ngài Myhill ở đâu?”
“Bọn họ ở dưới lầu.” Myhill hờ hững đáp.
Trần Thanh Tuyết sửa soạn lại quần áo và trang sức, trịnh trọng nói: “Vậy tôi tự mình đi xuống nghênh đón”
“Không không không.” Myhill sợ hãi nói: “Bọn họ không đáng để tổng giám đốc Trần tự mình nghênh đón, tôi bảo bọn họ đi thang máy lên là được.”
“Cái này sao có thể được?” Trần Thanh Tuyết vẫn muốn kiên trì nhưng Myhill hoàn toàn không cho cô cơ hội đấy.
Mấy phút sau.
Người đã đi rồi lại quay về, mang theo ba nam một nữ vào phòng khách.
“Nào, tôi giới thiệu cho các người một chút, vị này chính là tổng giám đốc Trần của khoa học kỹ thuật Vân Dương”
Myhill dùng tiếng Trung Quốc lưu loát giới thiệu. “Chào cô tổng giám đốc Trần, tôi là Thatcher." “Tôi là Lucy!"
“Tôi là Lukerl”
Nghe mấy người tự giới thiệu, Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dạo lập tức sợ ngây người.
“Ngài Myhill, cái này...”
Cho dù Trân Thanh Tuyết gặp qua không ít sự kiện lớn, nhưng giờ phút này vẫn rung động đến mức không nói rõ.
Chỉ vì thân phận bốn người trước mắt thật sự hiển hách, tất cả đều là chưởng môn nhân của mười gia tộc giàu có lớn trên thế giới.
Myhill mỉm cười giải thích: “Tổng giám đốc Trần, bọn họ đều nghe theo Đại đương gia dặn dò, đến đây hợp tác với khoa học kỹ thuật Vân Dương.”
“Anh... Anh rể.” Trân Thanh Dao che miệng, vẻ mặt khiếp sợ và sùng bái.
Cô biết Lý Trạch Vũ rất trâu bò, nhưng không ngờ có thể trâu đến nước này, vậy mà có thể đồng thời dặn dò bốn chưởng môn nhân trong mười gia tộc giàu có lớn trên thế giới.
“Tôi là Trần Thanh Tuyết, tổng giám đốc khoa học kỹ thuật Vân Dương, rất hân hạnh được biết mọi người.”
Sau khi khẽ giật mình, Trần Thanh Tuyết đã nhanh chóng bình tĩnh lại, hào phóng chào hỏi mấy vị đại gia giới kinh doanh.
Tuyên Thành, Trần Thanh Tuyết đang bận làm việc bỗng nhiên hắt hơi một cái.
“Có người nói xấu chị rồi.”
Trần Thanh Dao bên cạnh cười hì hì nói: “Chị, chắc chắn là có người đang nhớ chị.”
Trân Thanh Tuyết liếc nhìn, tức giận nói: “Đừng nói hươu nói vượn, tranh thủ thời gian đi làm chuyện của em đi.”
“Chị, chị nói thật cho em biết, rốt cuộc chị có rung động với anh rể không?”
Nghe vậy, Trần Thanh Tuyết không trả lời.
Nhưng mà trong đầu cô không nhịn được hiện ra hình bóng của Lý Trạch Vũ.
“Cốc cốc cốc." Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.
Trân Thanh Tuyết lập tức lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn em gái cảnh cáo cô ấy đứng đắn một chút.
“Két” Cửa bị người ta đẩy ra, nữ thư ký mang theo Hill tiến vào.
“Ngài Myhill” Trần Thanh Tuyết lập tức đứng dậy tỏ vẻ tôn kính.
Myhill mỉm cười nói: “Bây giờ tổng giám đốc Trần có tiện không? Tôi muốn giới thiệu cho cô mấy người bạn.”
Bạn?
“Rảnh chứ” Trần Thanh Tuyết lập tức đáp lại.
Người có thể trở thành bạn của Myhill tất nhiên không phải hạng người hời hợt, tài nguyên giao thiệp như vậy tuyệt đối là thương nhân thiết tha mơ ước.
Ngừng một lát, Trần Thanh Tuyết lại nói: “Không biết bạn của ngài Myhill ở đâu?”
“Bọn họ ở dưới lầu.” Myhill hờ hững đáp.
Trần Thanh Tuyết sửa soạn lại quần áo và trang sức, trịnh trọng nói: “Vậy tôi tự mình đi xuống nghênh đón”
“Không không không.” Myhill sợ hãi nói: “Bọn họ không đáng để tổng giám đốc Trần tự mình nghênh đón, tôi bảo bọn họ đi thang máy lên là được.”
“Cái này sao có thể được?” Trần Thanh Tuyết vẫn muốn kiên trì nhưng Myhill hoàn toàn không cho cô cơ hội đấy.
Mấy phút sau.
Người đã đi rồi lại quay về, mang theo ba nam một nữ vào phòng khách.
“Nào, tôi giới thiệu cho các người một chút, vị này chính là tổng giám đốc Trần của khoa học kỹ thuật Vân Dương”
Myhill dùng tiếng Trung Quốc lưu loát giới thiệu. “Chào cô tổng giám đốc Trần, tôi là Thatcher." “Tôi là Lucy!"
“Tôi là Lukerl”
Nghe mấy người tự giới thiệu, Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dạo lập tức sợ ngây người.
“Ngài Myhill, cái này...”
Cho dù Trân Thanh Tuyết gặp qua không ít sự kiện lớn, nhưng giờ phút này vẫn rung động đến mức không nói rõ.
Chỉ vì thân phận bốn người trước mắt thật sự hiển hách, tất cả đều là chưởng môn nhân của mười gia tộc giàu có lớn trên thế giới.
Myhill mỉm cười giải thích: “Tổng giám đốc Trần, bọn họ đều nghe theo Đại đương gia dặn dò, đến đây hợp tác với khoa học kỹ thuật Vân Dương.”
“Anh... Anh rể.” Trân Thanh Dao che miệng, vẻ mặt khiếp sợ và sùng bái.
Cô biết Lý Trạch Vũ rất trâu bò, nhưng không ngờ có thể trâu đến nước này, vậy mà có thể đồng thời dặn dò bốn chưởng môn nhân trong mười gia tộc giàu có lớn trên thế giới.
“Tôi là Trần Thanh Tuyết, tổng giám đốc khoa học kỹ thuật Vân Dương, rất hân hạnh được biết mọi người.”
Sau khi khẽ giật mình, Trần Thanh Tuyết đã nhanh chóng bình tĩnh lại, hào phóng chào hỏi mấy vị đại gia giới kinh doanh.