Chương 126: Vậy ý của chú là gì?
Khương Thượng Đức thản nhiên như không, tựa như đã nghĩ ra một sách lượt vẹn toàn.
Ở một bên khác.
Diệp Chính Bình cầm lấy ly rượu đi tới bên cạnh Lý Viễn Sơn, cung kính nói: "Chú Lý, tôi kính ngài ly rượu này, hai nhà chúng ta có chuyện gì không vui cứ bàn bạc sau nhé, hôm nay hy vọng ngài có thể nể tình là ngày vui của cháu gái tôi, đừng gây thêm rắc rối nữa nhé."
Lý Định Quốc đặt đũa xuống, xụ mặt hỏi: "Anh Diệp, anh nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng chúng tôi cố ý tới gây sự sao?"
Có phải cố ý hay không, trong lòng các người không tự biết được sao?
Diệp Chính Bình cười nói: "Anh Lý đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý này."
"Vậy ý của chú là gì?"
Lý Trạch Vũ xen vào. Diệp Chính Bình cau mày, đang định mở miệng.
"Tất cả câm miệng."
Lý Viễn Sơn ngang ngược lên tiếng, ngay sau đó cầm ly rượu đứng dậy.
Diệp Chính Bình vốn tưởng rằng ông cụ muốn uống rượu với mình, không ngờ Lý Viễn Sơn lại đi thẳng về phía bàn của
Diệp Trung Đường.
Người nhà họ Diệp như đang đối mặt với kẻ địch, Diệp Trung Đường càng vui mừng hơn.
"Chú Lý, chú Lý... Diệp Chính Bình lập tức đuổi theo.
"Yên tâm đi, trong lúc đang vui vẻ thế nào sao tôi có thể động tay động chân chứ."
Lý Viễn Sơn bày ra vẻ ôn hòa, đầy Diệp Chính Bình đi tới trước mặt Diệp Trung Đường: "Cái gì đó, lão Diệp sao? Hai tay cũng biết nhau hơn nửa đời người rồi, tính tình của tôi ông cũng hiểu, mới vừa rồi là tôi quá kích động, ly rượu này tôi kính ông, chúng ta cười một tiếng rồi quên đi mối hận thù nhé?"
Vừa đấm vừa xoa đấy à!
Vẻ mặt Diệp Trung Đường mơ màng, không biết đối phương lại đang bán thuốc gì.
"Tôi cạn trước đây, ha..."
Uống cạn một ly rượu, Lý Viễn Sơn võ vai Diệp An, khiển trách: "Còn không chịu nhường chỗ cho tôi?"
"A... được!" Diệp An nào dám không nể mặt, vội vàng nhường chõ. Nhìn thấy người này đang giả vờ không hiểu, Diệp Trung
Đường âm thầm cảnh giác: "Ông... Rốt cuộc thì ông muốn làm gì?
"Vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Tôi nói xin lỗi ông đấy!"
Lý Viễn Sơn nói từ tận đáy lòng. Nói xin lỗi?
Diệp Trung Đường cũng không tin đối phương sẽ tỉnh ngộ thế này, dù sao ông cụ cũng hiểu tính tình của Lý Viễn Sơn.
"Chúng ta cười một tiếng xóa bỏ hận thù rồi, thế từ nay về sau chúng ta là anh em, được không?”
Lý Viễn Sơn tiếp tục phô trương kỹ năng của mình.
"Ông có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo nữa."
Ông cứ như vậy tôi sợ lắm! Mấy lời sau cừng Diệp Trung Đường không nói thành lời. "Được, tôi thích cái tính nhanh nhẹn này của ông."
Ở một bên khác.
Diệp Chính Bình cầm lấy ly rượu đi tới bên cạnh Lý Viễn Sơn, cung kính nói: "Chú Lý, tôi kính ngài ly rượu này, hai nhà chúng ta có chuyện gì không vui cứ bàn bạc sau nhé, hôm nay hy vọng ngài có thể nể tình là ngày vui của cháu gái tôi, đừng gây thêm rắc rối nữa nhé."
Lý Định Quốc đặt đũa xuống, xụ mặt hỏi: "Anh Diệp, anh nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ anh cho rằng chúng tôi cố ý tới gây sự sao?"
Có phải cố ý hay không, trong lòng các người không tự biết được sao?
Diệp Chính Bình cười nói: "Anh Lý đừng hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý này."
"Vậy ý của chú là gì?"
Lý Trạch Vũ xen vào. Diệp Chính Bình cau mày, đang định mở miệng.
"Tất cả câm miệng."
Lý Viễn Sơn ngang ngược lên tiếng, ngay sau đó cầm ly rượu đứng dậy.
Diệp Chính Bình vốn tưởng rằng ông cụ muốn uống rượu với mình, không ngờ Lý Viễn Sơn lại đi thẳng về phía bàn của
Diệp Trung Đường.
Người nhà họ Diệp như đang đối mặt với kẻ địch, Diệp Trung Đường càng vui mừng hơn.
"Chú Lý, chú Lý... Diệp Chính Bình lập tức đuổi theo.
"Yên tâm đi, trong lúc đang vui vẻ thế nào sao tôi có thể động tay động chân chứ."
Lý Viễn Sơn bày ra vẻ ôn hòa, đầy Diệp Chính Bình đi tới trước mặt Diệp Trung Đường: "Cái gì đó, lão Diệp sao? Hai tay cũng biết nhau hơn nửa đời người rồi, tính tình của tôi ông cũng hiểu, mới vừa rồi là tôi quá kích động, ly rượu này tôi kính ông, chúng ta cười một tiếng rồi quên đi mối hận thù nhé?"
Vừa đấm vừa xoa đấy à!
Vẻ mặt Diệp Trung Đường mơ màng, không biết đối phương lại đang bán thuốc gì.
"Tôi cạn trước đây, ha..."
Uống cạn một ly rượu, Lý Viễn Sơn võ vai Diệp An, khiển trách: "Còn không chịu nhường chỗ cho tôi?"
"A... được!" Diệp An nào dám không nể mặt, vội vàng nhường chõ. Nhìn thấy người này đang giả vờ không hiểu, Diệp Trung
Đường âm thầm cảnh giác: "Ông... Rốt cuộc thì ông muốn làm gì?
"Vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Tôi nói xin lỗi ông đấy!"
Lý Viễn Sơn nói từ tận đáy lòng. Nói xin lỗi?
Diệp Trung Đường cũng không tin đối phương sẽ tỉnh ngộ thế này, dù sao ông cụ cũng hiểu tính tình của Lý Viễn Sơn.
"Chúng ta cười một tiếng xóa bỏ hận thù rồi, thế từ nay về sau chúng ta là anh em, được không?”
Lý Viễn Sơn tiếp tục phô trương kỹ năng của mình.
"Ông có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo nữa."
Ông cứ như vậy tôi sợ lắm! Mấy lời sau cừng Diệp Trung Đường không nói thành lời. "Được, tôi thích cái tính nhanh nhẹn này của ông."