Chương 121: Đúng là cao thủ siêu phàm!
Bởi vì tốc độ thật sự quá nhanh! "Cho anh xem lời của ông đây như gió thoảng bên tai này!" "Răng rắc!"
Lại là tiếng xương nứt, chân còn lại của Khương Như Phong cũng bị đạp gấy.
"A, ui da, cha, cứu con..."
Khương Như Phong tựa như một con chó chết nằm trên đất, trong mắt toàn là vẻ kinh hoàng.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra một cái xẹt, khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
"Thằng nhãi ranh, mày tự tìm đường chết!"
Bác Phúc tung người lao thẳng tới, vận kình khí đánh ra sau lưng Lý Trạch Vũ.
"Đại đương gia, cẩn thận!"
George đứng bên dưới phản ứng nhanh lẹ, lập tức móc súng ra nhäm thẳng vào bác Phúc đang ở trên đài cao, ngay khi anh ta định bóp cò...
"Ầm ầm!"
Lý Trạch Vũ xoay người sang chỗ khác, chỉ tùy ý tung một chưởng, lập tức va chạm với cú đấm mà bác Phúc đã vận hết
sức để đánh ra.
Phần lớn người ở đây đều cho rằng Lý Trạch Vũ đang muốn tìm đường chết...
"Phụt!"
Cả người bác Phúc hệt như một con diều đứt dây, nặng nề rớt xuống khỏi đài cao.
Bỏ mạng tại chỗ!
Kết quả này nằm ngoài dự liệu của mọi người, trong phút chốc, cả hiện trường im lặng như tờ.
Cho dù Khương Như Phong đứt hết hai chân đang không ngừng kêu rên, trên mặt cũng lộ vẻ cứng ngắt, không nhúc nhích.
'Bộp bộp!"
Lý Trạch Vũ phủi bụi trên người một cái, nhìn về phía Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đang đứng bên dưới, đắc ý nói: "Thấy chưa, thiếu gia rất mạnh đó, bây giờ tin chưa nào?"
"Thiếu gia, anh... Đúng là cao thủ siêu phàm!"
Cẩu Phú Quý khế nhếch miệng, trong lúc mơ hồ nhớ tới việc Lý Trạch Vũ đã từng đứng trước mặt họ tự xưng mình rất mạnh, khi ấy bọn họ chỉ cho rằng là một hậu bối khoác lác mà thôi!
Con mẹ nó, ai dám nghĩ mới ba năm không gặp. một cậu ấm ăn chơi đàng điếm, bị tửu sắc vét sạch cơ thể lại trở thành
một cường giả siêu cấp như thế chứ?
"Phú Quý, tát tôi một cái đi, tôi muốn biết mình có phải đang nằm mơ không!"
Vật Tương Vong vẫn không dám tin
"Ha ha, đại đương gia có thể ép chết đám xưng vương xưng bá trong tù, cậu cho rằng anh ấy chỉ có chút khả năng này thôi sao?"
Jenny cong môi cười nhạt.
Cẩu Phú Quý không kịp chờ, hỏi: "Người anh em, rốt cuộc thực lực của thiếu gia chúng ta mạnh tới mức nào?"
Jenny hít sâu một hơi, nói: 'Không một ai biết đại đương gia mạnh thế nào, chỉ bằng một tay, anh ấy có thể đập chết tất cả mọi người đang có mặt ở đây!"
Cái gì!
Một câu nói nhẹ bãng lại thu hút ánh mắt của vô số người.
Tống Tử Thiềm khinh thường cười nói: "Nói khoác mà không biết ngượng!"
Nói xong, ông ta muốn xông về phía đài cao. "Tên vô học kia, ông là đối thủ của tôi!"
Tiêu Cửu Minh tung người ngăn đối phương lại.
"Đoàng đoàng đoàng!"
Thế nhưng trong vòng mấy cái hít thở, hai bên đều tung quyền cước giao thủ mấy chiêu.
"Lão Tiêu, ông lui ra đi!"
Lý Trạch Vũ quát một tiếng khiến Tiêu Cửu Minh và Tống Tử Thiềm tách nhau ra.
"Bốp!" Chỉ thấy tại chỗ anh đứng lưu lại một ảo ảnh, gần như trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tống Tử Thiềm: "Ông
đánh được lắm đúng không?"
Tống Tử Thiềm trợn tròn mắt, không kịp khiếp sợ với tốc độ của đối phương đã cảm nhận được một quyền cước ác liệt.
"Rào!"
"Ầm.."
Tốc độ của Lý Trạch Vũ nhanh như ảo ảnh, Tống Tử Thiềm hoàn toàn không thể ngăn cản kịp, thế là bị trúng một quyền, cả người lập tức ngất đi.
Cảnh tượng này khiến đám người nhà họ Diệp khiếp sợ không thôi.
Dù sao bọn họ cũng biết rõ thực lực của Tống Tử Thiềm, cường giả nửa bước Tông Sư đấy, thế mà vừa đối mặt đã bị Lý Trạch Vũ đánh hôn mê bất tỉnh!
Chẳng lẽ người này cũng là Tông Sư sao?
Con mẹ nó, làm sao có thểt
Đối phương chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi mài
Diệp Khinh Nhu ngồi trong đám đông che miệng, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ toàn là vẻ khó tin.
Đột nhiên cô ấy nghĩ tới lúc gặp Lý Trạch Vũ vào hai ngày trước, mình từng tuyên bố sẽ gọi anh hai tới, kết quả đối phương lại vô cùng tự tin, giống như chẳng hề coi anh hai cô ấy ra gì.
Khi đó cô ấy còn cảm thấy Lý Trạch Vũ chỉ đang trổ tài nói khoác, bây giờ mới biết người ta thật sự có khả năng này!
"Tôi nhắc lại một lần nữa, những việc tôi làm hôm nay không liên quan gì tới những người khác, Lý Trạch Vũ tôi sẽ gánh chịu tất cả hậu quả."
Trong lúc nói chuyện, Lý Trạch Vũ lại tung người trở lại trên đài cao, đi thẳng tới trước mặt Diệp Khuynh Thành.
"Bây giờ ông đây phải đưa cô ấy đi, ai không sợ cứ việc tới thử xem...
Lại là tiếng xương nứt, chân còn lại của Khương Như Phong cũng bị đạp gấy.
"A, ui da, cha, cứu con..."
Khương Như Phong tựa như một con chó chết nằm trên đất, trong mắt toàn là vẻ kinh hoàng.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra một cái xẹt, khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
"Thằng nhãi ranh, mày tự tìm đường chết!"
Bác Phúc tung người lao thẳng tới, vận kình khí đánh ra sau lưng Lý Trạch Vũ.
"Đại đương gia, cẩn thận!"
George đứng bên dưới phản ứng nhanh lẹ, lập tức móc súng ra nhäm thẳng vào bác Phúc đang ở trên đài cao, ngay khi anh ta định bóp cò...
"Ầm ầm!"
Lý Trạch Vũ xoay người sang chỗ khác, chỉ tùy ý tung một chưởng, lập tức va chạm với cú đấm mà bác Phúc đã vận hết
sức để đánh ra.
Phần lớn người ở đây đều cho rằng Lý Trạch Vũ đang muốn tìm đường chết...
"Phụt!"
Cả người bác Phúc hệt như một con diều đứt dây, nặng nề rớt xuống khỏi đài cao.
Bỏ mạng tại chỗ!
Kết quả này nằm ngoài dự liệu của mọi người, trong phút chốc, cả hiện trường im lặng như tờ.
Cho dù Khương Như Phong đứt hết hai chân đang không ngừng kêu rên, trên mặt cũng lộ vẻ cứng ngắt, không nhúc nhích.
'Bộp bộp!"
Lý Trạch Vũ phủi bụi trên người một cái, nhìn về phía Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đang đứng bên dưới, đắc ý nói: "Thấy chưa, thiếu gia rất mạnh đó, bây giờ tin chưa nào?"
"Thiếu gia, anh... Đúng là cao thủ siêu phàm!"
Cẩu Phú Quý khế nhếch miệng, trong lúc mơ hồ nhớ tới việc Lý Trạch Vũ đã từng đứng trước mặt họ tự xưng mình rất mạnh, khi ấy bọn họ chỉ cho rằng là một hậu bối khoác lác mà thôi!
Con mẹ nó, ai dám nghĩ mới ba năm không gặp. một cậu ấm ăn chơi đàng điếm, bị tửu sắc vét sạch cơ thể lại trở thành
một cường giả siêu cấp như thế chứ?
"Phú Quý, tát tôi một cái đi, tôi muốn biết mình có phải đang nằm mơ không!"
Vật Tương Vong vẫn không dám tin
"Ha ha, đại đương gia có thể ép chết đám xưng vương xưng bá trong tù, cậu cho rằng anh ấy chỉ có chút khả năng này thôi sao?"
Jenny cong môi cười nhạt.
Cẩu Phú Quý không kịp chờ, hỏi: "Người anh em, rốt cuộc thực lực của thiếu gia chúng ta mạnh tới mức nào?"
Jenny hít sâu một hơi, nói: 'Không một ai biết đại đương gia mạnh thế nào, chỉ bằng một tay, anh ấy có thể đập chết tất cả mọi người đang có mặt ở đây!"
Cái gì!
Một câu nói nhẹ bãng lại thu hút ánh mắt của vô số người.
Tống Tử Thiềm khinh thường cười nói: "Nói khoác mà không biết ngượng!"
Nói xong, ông ta muốn xông về phía đài cao. "Tên vô học kia, ông là đối thủ của tôi!"
Tiêu Cửu Minh tung người ngăn đối phương lại.
"Đoàng đoàng đoàng!"
Thế nhưng trong vòng mấy cái hít thở, hai bên đều tung quyền cước giao thủ mấy chiêu.
"Lão Tiêu, ông lui ra đi!"
Lý Trạch Vũ quát một tiếng khiến Tiêu Cửu Minh và Tống Tử Thiềm tách nhau ra.
"Bốp!" Chỉ thấy tại chỗ anh đứng lưu lại một ảo ảnh, gần như trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Tống Tử Thiềm: "Ông
đánh được lắm đúng không?"
Tống Tử Thiềm trợn tròn mắt, không kịp khiếp sợ với tốc độ của đối phương đã cảm nhận được một quyền cước ác liệt.
"Rào!"
"Ầm.."
Tốc độ của Lý Trạch Vũ nhanh như ảo ảnh, Tống Tử Thiềm hoàn toàn không thể ngăn cản kịp, thế là bị trúng một quyền, cả người lập tức ngất đi.
Cảnh tượng này khiến đám người nhà họ Diệp khiếp sợ không thôi.
Dù sao bọn họ cũng biết rõ thực lực của Tống Tử Thiềm, cường giả nửa bước Tông Sư đấy, thế mà vừa đối mặt đã bị Lý Trạch Vũ đánh hôn mê bất tỉnh!
Chẳng lẽ người này cũng là Tông Sư sao?
Con mẹ nó, làm sao có thểt
Đối phương chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi mài
Diệp Khinh Nhu ngồi trong đám đông che miệng, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ toàn là vẻ khó tin.
Đột nhiên cô ấy nghĩ tới lúc gặp Lý Trạch Vũ vào hai ngày trước, mình từng tuyên bố sẽ gọi anh hai tới, kết quả đối phương lại vô cùng tự tin, giống như chẳng hề coi anh hai cô ấy ra gì.
Khi đó cô ấy còn cảm thấy Lý Trạch Vũ chỉ đang trổ tài nói khoác, bây giờ mới biết người ta thật sự có khả năng này!
"Tôi nhắc lại một lần nữa, những việc tôi làm hôm nay không liên quan gì tới những người khác, Lý Trạch Vũ tôi sẽ gánh chịu tất cả hậu quả."
Trong lúc nói chuyện, Lý Trạch Vũ lại tung người trở lại trên đài cao, đi thẳng tới trước mặt Diệp Khuynh Thành.
"Bây giờ ông đây phải đưa cô ấy đi, ai không sợ cứ việc tới thử xem...