Chương 105: Chuyện này cứ giao cho cháu xử lý
Cả người chị Phượng bị thương nặng, hai chị em nhà họ Trần bị bắt đi...
"Điều tra, mau điều tra cho ông đây!"
Lý Viễn Sơn tức giận quát lên: "Cho dù đối phương có là ai, nghiêm trị không thai"
Giờ phút này, trên người ông cụ chỉ cần giậm chân một cái đã khiến nước Hạ chấn động, đang tản ra sự tức giận ngút trời.
"Cha, cha đừng kích động, con sẽ lập tức bảo Long Tổ đi thăm dò!" Lý Định Quốc cũng tức giận không nhịn nổi.
Ngay cả cháu dâu tương lai cũng ông cũng dám động đến, đúng là tự tìm đường chết!
"Không cần điều tra." Lý Trạch Vũ hờ hững lên tiếng ngắt lời.
Chỉ thấy ánh mắt hắn híp lại như hạt đậu, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.
"Chuyện này cứ giao cho cháu xử lý."
Thành phố Tân, tại khách sạn quốc tế Feston.
Trong phòng tổng thống cao cấp nhất, hai chị em Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao đều đang bị trói lại bằng một sợi dây.
"Cót két!" Một thanh niên thần thái sáng sủa đẩy cửa bước vào.
"Anh là ai? Tại sao lại bắt chúng tôi?" Trần Thanh Dao cảnh giác hỏi.
Người thanh niên lững thững đi tới trước mặt hai chị em, nở nụ cười lịch sự: "Xin tự giới thiệu về tôi một chút, tôi tên Khương Như Phong, chắc hẳn hai cô đã nghe qua tên của tôi rồi nhỉ."
Nhà họ Khương là một gia tộc vô cùng giàu có trong giới kinh doanh ở nước Hạ, đương nhiên hai chị em đã từng nghe qua danh của Khương Như Phong.
"Anh làm gì ông nội tôi rồi?" Trần Thanh Tuyết có vẻ bình tĩnh hơn, hỏi.
"Lão già đó ấy à... hẳn là chết rồi. Khương Như Phong chẳng thèm quan tâm, trả lời.
Trong phút chốc. "Tên súc sinh, tôi liều mạng với anh!"
Hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra từ trong mắt Trần Thanh Dao, thế nhưng cho dù cô có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc.
Hai mắt Trần Thanh Tuyết đỏ lên, điên cuồng gào thét: "Chính phủ sẽ không bảo qua cho anh đâu, chắc chắn sẽ không!"
"Số phụ nữ bị tôi đùa giỡn không được một trăm thì cũng được khoảng tám mươi, trong số những người đó có không ít người bị ép buộc, thế nhưng cô nhìn đi chẳng phải tôi vẫn yên lành đứng ở đây sao?"
Khương Như Phong nhún nhún vai, hồn nhiên chẳng thèm để tâm tới lời uy hiếp của đối phương.
"Bốp bốp!" Anh ta võ tay một cái. "Cót két!"
Cửa phòng lại bị đẩy ra, một tên người làm bưng hai ly rượu vang vào.
"Cậu Khương!" Tên người làm đặt ly rượu lên bàn, cung kính nói: "Tôi đã làm theo lời dặn của cậu, bỏ đồ chơi kia vào trong rồi."
Khương Như Phong hài lòng gật đầu, nói: "Ra ngoài lấy tiền thưởng đi."
"Vâng, cảm ơn cậu Khương!" Vẻ mặt tên người hầu vô cùng hưng phấn, cung kính lui ra ngoài.
Khương Như Phong liếc nhìn hai cô gái một cái, lạnh lùng nói: "Biết tại sao tôi lại muốn bắt hai người không?"
"Khốn khiếp, chính nghĩa vĩnh viễn không biến mất, ông trời sẽ không bỏ qua cho trò vặt này của anh đâu!" Trần Thanh Dao vẫn không ngừng gào thét.
Khương Như Phong cũng chẳng thèm để ý, vẫn tươi cười lên tiếng: "Ngày mai tôi phải kết hôn rồi, cô dâu còn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thế nhưng tôi lại chẳng vui vẻ nói.
Nói đến đây, anh ta nhíu mày: "Bởi vì bắt đầu từ ngày mai trên đầu tôi sẽ đội cái mũ xanhl"
Trần Thanh Tuyết nhìn chằm chằm đối phương.
Trước đó cô đã điều tra tài liệu về Lý Trạch Vũ, nhân tiện cũng biết một chút về nữ chính trong câu chuyện ngoại tình, thế nên cô biết chính là người phụ nữ đáng thương gả cho tên súc sinh trước mắt này.
"Người đội cho tôi cái mũ xanh đó tên là Lý Trạch Vũ, chắc hẳn hai cô cũng chẳng xa lạ gì nhỉ."
"Nhận mà không đáp lại thì đúng là vô lễ, tôi cũng phải cho anh ta nếm thử mùi vị đội mũ xanhl"
"Chậc chậc, chỉ là tôi không ngờ hai chị em các cô lại sinh đôi, ha ha ha..."
"Nếu như thế thì tôi cũng không mất mát gì!"
Nói đến đây, mặt Khương Như Phong vô cùng tà ác.
Trân Thanh Tuyết dùng hết sức bình sinh cũng không thể thoát khỏi sợi dây trói, hung hăng cảnh cáo lên tiếng: "Tên súc sinh, anh không được động vào em gái tôi!"
"Khốn nạn, nếu như anh dám động vào chị gái tôi, tôi sẽ liều mạng với anh!"
Trần Thanh Dao tức giận, không nhịn được mắng.
Khương Như Phong nào để tâm tới sự uy hiếp của hai chị em cô chứ?
Hai tay anh ta cầm hai ly rượu vang, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, nói: "Yên tâm đi, chỉ cần hai người uống hết hai ly rượu này, đợi lát nữa sẽ cầu xin tôi..."
"Âm!"
"Điều tra, mau điều tra cho ông đây!"
Lý Viễn Sơn tức giận quát lên: "Cho dù đối phương có là ai, nghiêm trị không thai"
Giờ phút này, trên người ông cụ chỉ cần giậm chân một cái đã khiến nước Hạ chấn động, đang tản ra sự tức giận ngút trời.
"Cha, cha đừng kích động, con sẽ lập tức bảo Long Tổ đi thăm dò!" Lý Định Quốc cũng tức giận không nhịn nổi.
Ngay cả cháu dâu tương lai cũng ông cũng dám động đến, đúng là tự tìm đường chết!
"Không cần điều tra." Lý Trạch Vũ hờ hững lên tiếng ngắt lời.
Chỉ thấy ánh mắt hắn híp lại như hạt đậu, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.
"Chuyện này cứ giao cho cháu xử lý."
Thành phố Tân, tại khách sạn quốc tế Feston.
Trong phòng tổng thống cao cấp nhất, hai chị em Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao đều đang bị trói lại bằng một sợi dây.
"Cót két!" Một thanh niên thần thái sáng sủa đẩy cửa bước vào.
"Anh là ai? Tại sao lại bắt chúng tôi?" Trần Thanh Dao cảnh giác hỏi.
Người thanh niên lững thững đi tới trước mặt hai chị em, nở nụ cười lịch sự: "Xin tự giới thiệu về tôi một chút, tôi tên Khương Như Phong, chắc hẳn hai cô đã nghe qua tên của tôi rồi nhỉ."
Nhà họ Khương là một gia tộc vô cùng giàu có trong giới kinh doanh ở nước Hạ, đương nhiên hai chị em đã từng nghe qua danh của Khương Như Phong.
"Anh làm gì ông nội tôi rồi?" Trần Thanh Tuyết có vẻ bình tĩnh hơn, hỏi.
"Lão già đó ấy à... hẳn là chết rồi. Khương Như Phong chẳng thèm quan tâm, trả lời.
Trong phút chốc. "Tên súc sinh, tôi liều mạng với anh!"
Hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra từ trong mắt Trần Thanh Dao, thế nhưng cho dù cô có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc.
Hai mắt Trần Thanh Tuyết đỏ lên, điên cuồng gào thét: "Chính phủ sẽ không bảo qua cho anh đâu, chắc chắn sẽ không!"
"Số phụ nữ bị tôi đùa giỡn không được một trăm thì cũng được khoảng tám mươi, trong số những người đó có không ít người bị ép buộc, thế nhưng cô nhìn đi chẳng phải tôi vẫn yên lành đứng ở đây sao?"
Khương Như Phong nhún nhún vai, hồn nhiên chẳng thèm để tâm tới lời uy hiếp của đối phương.
"Bốp bốp!" Anh ta võ tay một cái. "Cót két!"
Cửa phòng lại bị đẩy ra, một tên người làm bưng hai ly rượu vang vào.
"Cậu Khương!" Tên người làm đặt ly rượu lên bàn, cung kính nói: "Tôi đã làm theo lời dặn của cậu, bỏ đồ chơi kia vào trong rồi."
Khương Như Phong hài lòng gật đầu, nói: "Ra ngoài lấy tiền thưởng đi."
"Vâng, cảm ơn cậu Khương!" Vẻ mặt tên người hầu vô cùng hưng phấn, cung kính lui ra ngoài.
Khương Như Phong liếc nhìn hai cô gái một cái, lạnh lùng nói: "Biết tại sao tôi lại muốn bắt hai người không?"
"Khốn khiếp, chính nghĩa vĩnh viễn không biến mất, ông trời sẽ không bỏ qua cho trò vặt này của anh đâu!" Trần Thanh Dao vẫn không ngừng gào thét.
Khương Như Phong cũng chẳng thèm để ý, vẫn tươi cười lên tiếng: "Ngày mai tôi phải kết hôn rồi, cô dâu còn là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thế nhưng tôi lại chẳng vui vẻ nói.
Nói đến đây, anh ta nhíu mày: "Bởi vì bắt đầu từ ngày mai trên đầu tôi sẽ đội cái mũ xanhl"
Trần Thanh Tuyết nhìn chằm chằm đối phương.
Trước đó cô đã điều tra tài liệu về Lý Trạch Vũ, nhân tiện cũng biết một chút về nữ chính trong câu chuyện ngoại tình, thế nên cô biết chính là người phụ nữ đáng thương gả cho tên súc sinh trước mắt này.
"Người đội cho tôi cái mũ xanh đó tên là Lý Trạch Vũ, chắc hẳn hai cô cũng chẳng xa lạ gì nhỉ."
"Nhận mà không đáp lại thì đúng là vô lễ, tôi cũng phải cho anh ta nếm thử mùi vị đội mũ xanhl"
"Chậc chậc, chỉ là tôi không ngờ hai chị em các cô lại sinh đôi, ha ha ha..."
"Nếu như thế thì tôi cũng không mất mát gì!"
Nói đến đây, mặt Khương Như Phong vô cùng tà ác.
Trân Thanh Tuyết dùng hết sức bình sinh cũng không thể thoát khỏi sợi dây trói, hung hăng cảnh cáo lên tiếng: "Tên súc sinh, anh không được động vào em gái tôi!"
"Khốn nạn, nếu như anh dám động vào chị gái tôi, tôi sẽ liều mạng với anh!"
Trần Thanh Dao tức giận, không nhịn được mắng.
Khương Như Phong nào để tâm tới sự uy hiếp của hai chị em cô chứ?
Hai tay anh ta cầm hai ly rượu vang, vẻ mặt vô cùng hưng phấn, nói: "Yên tâm đi, chỉ cần hai người uống hết hai ly rượu này, đợi lát nữa sẽ cầu xin tôi..."
"Âm!"