Chương 103: Ông nội
Tuyên Thành, bầu trời bắt đầu xuất hiện mưa phùn lất phất.
Vừa xuất viện không lâu, lúc này Trần Khánh An đang ngồi trên ghế sofa, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, có thể thấy tâm trạng ông không tệ.
"Ông nội, ông ăn chút trái cây đi ạ”"
Trần Thanh Dao đặt một đĩa trái cây tươi đã được cắt sẵn lên bàn uống trà nhỏ.
"Dao Dao, sao không thấy Trạch Vũ đâu cả? Còn những người khác đi đâu rồi?" Trần Khánh An tò mò hỏi.
Trân Thanh Dao nghiêng đầu nhìn chị gái đang bận rộn làm việc dù đã về đến nhà, tỏ ý bảo ông cụ đi hỏi người sau.
Kết quả, Trần Khánh An lại vẫy vẫy tay, hô lên: "Thanh Tuyết, Trạch Vũ đâu rồi?"
"Con không biết."
Trân Thanh Tuyết cũng không thèm ngẩng đầu, lên tiếng trả lời, vẫn một lòng giải quyết công việc.
"Con tới đây!" Lúc này, Trần Khánh An đột nhiên cất cao giọng.
Trần Thanh Tuyết nói với vẻ cầu xin: "Ông nội, ông cho con xin mấy phút, con sẽ xử lý ngay."
"Chuyện công việc cứ để sang một bên trước đi, bây giờ con tới đây đã, ông nội có chuyện rất quan trọng muốn nói với con." Trần Khánh An không cho cô cơ hội từ chối, lên tiếng sắp xếp.
Do dự mãi một lúc, cuối cùng Trần Thanh Tuyết vẫn đặt bút xuống, đứng dậy đi tới chỗ ông cụ.
Trần Khánh An thấp giọng hỏi: "Có phải con đang trách ông nội vì đã thay con sắp xếp cuộc hôn nhân này đúng không?”
"Ông nội, mấy người trẻ bây giờ đều chú trọng việc tự do yêu đương...
"Con chỉ cần trả lời có phải hay không là được!" Trần Khánh An lên tiếng ngắt lời.
Trên mặt Trần Thanh Tuyết hiện vẻ buồn bực, thế nhưng vẫn khẽ gật đầu.
"Thế ông nội hỏi lại cháu, cháu cảm thấy tính cách của Trạch Vũ thế nào?" Trần Khanh An hỏi lại lần nữa.
Anh ta?
Trần Thanh Tuyết ngẩn người
Mặc dù có rất nhiều lời đồn thổi liên quan tới Lý Trạch Vũ, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết ngay.
Thế nhưng trải qua mấy ngày chung sống, thậm chí cô lại còn có ảo giác, những tin tức mà lúc trước cô nghe được đều là "tin vịt”!
"Chị, anh rể hoàn toàn không giống những gì mà người ngoài đã đồn thổi." Trần Thanh Dao ngồi bên cạnh lên tiếng.
Trần Thanh Tuyết liếc nhìn em gái một cái, giận dỗi nói: "Ai biết được anh ta có đang ngụy trang hay không."
"Không, một người cho dù có ngụy trang giỏi cỡ nào cũng sẽ để lộ sơ hởi"
Trân Thanh Dao phản bác: "Tính cách cởi mở của anh rể chắc chăn không phải là giả vờ."
"Cho là mấy cái em nói đều đúng đi, thế nhưng...
Trần Thanh Tuyết nói đến đây, có hơi oán trách nhìn về phía Trần Khánh An: "Ông nội, con và anh ta mới quen nhau được mấy ngày chứ? Hôn nhân cũng không phải chuyện đùa, sao có thể qua loa như thết"
Trần Khánh An cười nhạt đáp lời: "Năm đó, ông và bà nội con quen nhau chắc được một ngày, gặp nhau được một lần, ngày hôm sau bà ấy đã gả cho ông rồi đấy!"
"Cháu đã nói rồi, bây giờ không thể so sánh với thời của ông được..."
"Ầm!"
Một tiếng động thật lớn đột nhiên truyền tới, ba người đang ngồi trong nhà đều sợ hết hồn.
Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy cánh cổng căn biệt thự ngã xuống cái rầm.
"Người nào dám tới đây làm càn!"
Cùng lúc đó, chị Phượng âm thầm mang theo chín tên Phượng Vệ xuất hiện.
Một tên đàn ông tóc xoăn, mùa đông thế này mà chỉ mặc
cộc một chiếc áo lót bước vào sân nhà, ánh đèn chiếu xuống, đôi tay không cân xứng của gã khiến người khác chú ý
"Kỳ lân thủ Tả Kinh Vân!"
Chị Phượng vừa nhìn đã nhận ra thân phận của người kia.
"Mấy năm không xuất hiện trên giang hồ, không ngờ còn có người có thể nhận ra tôi đây." Người đàn ông ngông cuồng cười một tiếng.
Chị Phượng cùng một nhóm Phượng Vệ đều lên tinh thần.
Bởi vì tên kỳ lân thủ Tả Kinh Vân trước mặt này đã vang
danh trong giới giang hồ từ mấy năm trước, là cường giả đứng đầu, bọn họ không thể khinh thường!
Hoàng Thành, nhà họ Lý.
Lý Trạch Vũ vừa về đến nhà đã bị lão quản gia dẫn đến nhà thờ tổ.
Giờ phút này Lý Viễn Sơn đang đứng trầm tư trước một hài bài vị, còn Lý Định Quốc đang đứng bên cạnh chờ đợi.
Vừa xuất viện không lâu, lúc này Trần Khánh An đang ngồi trên ghế sofa, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, có thể thấy tâm trạng ông không tệ.
"Ông nội, ông ăn chút trái cây đi ạ”"
Trần Thanh Dao đặt một đĩa trái cây tươi đã được cắt sẵn lên bàn uống trà nhỏ.
"Dao Dao, sao không thấy Trạch Vũ đâu cả? Còn những người khác đi đâu rồi?" Trần Khánh An tò mò hỏi.
Trân Thanh Dao nghiêng đầu nhìn chị gái đang bận rộn làm việc dù đã về đến nhà, tỏ ý bảo ông cụ đi hỏi người sau.
Kết quả, Trần Khánh An lại vẫy vẫy tay, hô lên: "Thanh Tuyết, Trạch Vũ đâu rồi?"
"Con không biết."
Trân Thanh Tuyết cũng không thèm ngẩng đầu, lên tiếng trả lời, vẫn một lòng giải quyết công việc.
"Con tới đây!" Lúc này, Trần Khánh An đột nhiên cất cao giọng.
Trần Thanh Tuyết nói với vẻ cầu xin: "Ông nội, ông cho con xin mấy phút, con sẽ xử lý ngay."
"Chuyện công việc cứ để sang một bên trước đi, bây giờ con tới đây đã, ông nội có chuyện rất quan trọng muốn nói với con." Trần Khánh An không cho cô cơ hội từ chối, lên tiếng sắp xếp.
Do dự mãi một lúc, cuối cùng Trần Thanh Tuyết vẫn đặt bút xuống, đứng dậy đi tới chỗ ông cụ.
Trần Khánh An thấp giọng hỏi: "Có phải con đang trách ông nội vì đã thay con sắp xếp cuộc hôn nhân này đúng không?”
"Ông nội, mấy người trẻ bây giờ đều chú trọng việc tự do yêu đương...
"Con chỉ cần trả lời có phải hay không là được!" Trần Khánh An lên tiếng ngắt lời.
Trên mặt Trần Thanh Tuyết hiện vẻ buồn bực, thế nhưng vẫn khẽ gật đầu.
"Thế ông nội hỏi lại cháu, cháu cảm thấy tính cách của Trạch Vũ thế nào?" Trần Khanh An hỏi lại lần nữa.
Anh ta?
Trần Thanh Tuyết ngẩn người
Mặc dù có rất nhiều lời đồn thổi liên quan tới Lý Trạch Vũ, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết ngay.
Thế nhưng trải qua mấy ngày chung sống, thậm chí cô lại còn có ảo giác, những tin tức mà lúc trước cô nghe được đều là "tin vịt”!
"Chị, anh rể hoàn toàn không giống những gì mà người ngoài đã đồn thổi." Trần Thanh Dao ngồi bên cạnh lên tiếng.
Trần Thanh Tuyết liếc nhìn em gái một cái, giận dỗi nói: "Ai biết được anh ta có đang ngụy trang hay không."
"Không, một người cho dù có ngụy trang giỏi cỡ nào cũng sẽ để lộ sơ hởi"
Trân Thanh Dao phản bác: "Tính cách cởi mở của anh rể chắc chăn không phải là giả vờ."
"Cho là mấy cái em nói đều đúng đi, thế nhưng...
Trần Thanh Tuyết nói đến đây, có hơi oán trách nhìn về phía Trần Khánh An: "Ông nội, con và anh ta mới quen nhau được mấy ngày chứ? Hôn nhân cũng không phải chuyện đùa, sao có thể qua loa như thết"
Trần Khánh An cười nhạt đáp lời: "Năm đó, ông và bà nội con quen nhau chắc được một ngày, gặp nhau được một lần, ngày hôm sau bà ấy đã gả cho ông rồi đấy!"
"Cháu đã nói rồi, bây giờ không thể so sánh với thời của ông được..."
"Ầm!"
Một tiếng động thật lớn đột nhiên truyền tới, ba người đang ngồi trong nhà đều sợ hết hồn.
Đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy cánh cổng căn biệt thự ngã xuống cái rầm.
"Người nào dám tới đây làm càn!"
Cùng lúc đó, chị Phượng âm thầm mang theo chín tên Phượng Vệ xuất hiện.
Một tên đàn ông tóc xoăn, mùa đông thế này mà chỉ mặc
cộc một chiếc áo lót bước vào sân nhà, ánh đèn chiếu xuống, đôi tay không cân xứng của gã khiến người khác chú ý
"Kỳ lân thủ Tả Kinh Vân!"
Chị Phượng vừa nhìn đã nhận ra thân phận của người kia.
"Mấy năm không xuất hiện trên giang hồ, không ngờ còn có người có thể nhận ra tôi đây." Người đàn ông ngông cuồng cười một tiếng.
Chị Phượng cùng một nhóm Phượng Vệ đều lên tinh thần.
Bởi vì tên kỳ lân thủ Tả Kinh Vân trước mặt này đã vang
danh trong giới giang hồ từ mấy năm trước, là cường giả đứng đầu, bọn họ không thể khinh thường!
Hoàng Thành, nhà họ Lý.
Lý Trạch Vũ vừa về đến nhà đã bị lão quản gia dẫn đến nhà thờ tổ.
Giờ phút này Lý Viễn Sơn đang đứng trầm tư trước một hài bài vị, còn Lý Định Quốc đang đứng bên cạnh chờ đợi.