Chương 11: Ngoại truyện - Đinh Lan
Ta là hoa đào tu luyện thành tinh, trước khi gặp được Doãn Dạ, ta dốc hết sức mình để đến tiên giới.
Ta không cam lòng chỉ làm một tiểu yêu vô danh, ta cũng không muốn mất trăm năm ngàn năm để tu luyện.
Vì vậy, khi ta gặp Doãn Dạ, ta lập tức đồng ý với yêu cầu của hắn.
Ta sẽ trở thành một vị thần, bằng mọi giá.
Rất nhanh, ta chiếm được tiên lực của hắn và một luồn tiên lực thần bí khác, ta tu luyện nhanh chóng, đáy lòng lại có một chút ý nghĩ không thực tế với Doãn Dạ.
Tôi khao khát có được Doãn Dạ.
Nhưng khi ta tu thành hình người, Doãn Dạ lại chỉ cho ta một túi da, một túi da rất đẹp.
Nhớ đến giao kèo giữa ta và hắn, ta chỉ có thể nhận nó.
Hắn dẫn ta trở về đảo Tiên, nhưng hắn lại bỏ mặc ta, xoay người dỗ dành một nữ tử khác.
Ta và nữ tử kia lớn lên giống nhau, ta chua xót không chịu nổi, thì ra đó mới là người mà Doãn Dạ thật sự muốn bảo vệ.
Ta thu hồi lại tâm tư, mãi đến khi nàng tới tìm ta.
Nàng rất thích cười, không hiểu chuyện đời, được Doãn Dạ bảo vệ rất tốt, ta nghĩ ta đã biết tại sao Doãn Dạ lại thích nàng như vậy.
Ta thật hâm mộ nàng.
Sau đó, đại chiến sắp xảy ra, ta là "đóa hoa cuối cùng" xuất hiện trên đời, nam nhân đứng ở trong góc đi tới nói với ta, hắn ta có thể bảo vệ ta, chỉ cần ta đi với hắn ta.
Ta không muốn c//h//ế///t, nên ta đã rời đi với hắn ta.
Ta nhìn hắn tiêu diệt nguyên thần của Doãn Dạ, đáy lòng lại sinh ra một chút đáng xấu hổ không đành lòng.
Nhưng ta vẫn nhịn xuống, Doãn Dạ không cách nào bảo vệ ta, ta chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Hắn ta nói tới cảnh tượng khi lần đầu gặp ta ở nhân gian, nhưng ta chưa bao giờ gặp hắn ta ở nhân gian.
Thì ra, hắn cũng xuyên qua ta, nhìn về phía Nhiễm Nhiễm.
Nhưng hắn ta khác với Doãn Dạ, vì Doãn Dạ chưa từng nhận nhầm Nhiễm Nhiễm.
Ta liền không nhịn được mà nghĩ, nếu lúc ấy ta không chọn đi với hắn, thì liệu ta và Doãn Dạ sẽ có kết cục khác hay không? Ta không muốn làm thế thân, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể thế thân mà thôi, đây có lẽ chính là số của ta đi.
Ta không cam lòng chỉ làm một tiểu yêu vô danh, ta cũng không muốn mất trăm năm ngàn năm để tu luyện.
Vì vậy, khi ta gặp Doãn Dạ, ta lập tức đồng ý với yêu cầu của hắn.
Ta sẽ trở thành một vị thần, bằng mọi giá.
Rất nhanh, ta chiếm được tiên lực của hắn và một luồn tiên lực thần bí khác, ta tu luyện nhanh chóng, đáy lòng lại có một chút ý nghĩ không thực tế với Doãn Dạ.
Tôi khao khát có được Doãn Dạ.
Nhưng khi ta tu thành hình người, Doãn Dạ lại chỉ cho ta một túi da, một túi da rất đẹp.
Nhớ đến giao kèo giữa ta và hắn, ta chỉ có thể nhận nó.
Hắn dẫn ta trở về đảo Tiên, nhưng hắn lại bỏ mặc ta, xoay người dỗ dành một nữ tử khác.
Ta và nữ tử kia lớn lên giống nhau, ta chua xót không chịu nổi, thì ra đó mới là người mà Doãn Dạ thật sự muốn bảo vệ.
Ta thu hồi lại tâm tư, mãi đến khi nàng tới tìm ta.
Nàng rất thích cười, không hiểu chuyện đời, được Doãn Dạ bảo vệ rất tốt, ta nghĩ ta đã biết tại sao Doãn Dạ lại thích nàng như vậy.
Ta thật hâm mộ nàng.
Sau đó, đại chiến sắp xảy ra, ta là "đóa hoa cuối cùng" xuất hiện trên đời, nam nhân đứng ở trong góc đi tới nói với ta, hắn ta có thể bảo vệ ta, chỉ cần ta đi với hắn ta.
Ta không muốn c//h//ế///t, nên ta đã rời đi với hắn ta.
Ta nhìn hắn tiêu diệt nguyên thần của Doãn Dạ, đáy lòng lại sinh ra một chút đáng xấu hổ không đành lòng.
Nhưng ta vẫn nhịn xuống, Doãn Dạ không cách nào bảo vệ ta, ta chỉ có thể tự bảo vệ mình.
Hắn ta nói tới cảnh tượng khi lần đầu gặp ta ở nhân gian, nhưng ta chưa bao giờ gặp hắn ta ở nhân gian.
Thì ra, hắn cũng xuyên qua ta, nhìn về phía Nhiễm Nhiễm.
Nhưng hắn ta khác với Doãn Dạ, vì Doãn Dạ chưa từng nhận nhầm Nhiễm Nhiễm.
Ta liền không nhịn được mà nghĩ, nếu lúc ấy ta không chọn đi với hắn, thì liệu ta và Doãn Dạ sẽ có kết cục khác hay không? Ta không muốn làm thế thân, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể thế thân mà thôi, đây có lẽ chính là số của ta đi.