Chương 30: Tại anh thấy em quá quyến rũ
Đường Uyển Niệm nghe xong câu hỏi của Đỗ Vi Vi cũng ngơ ra, nhìn về phía cô bé đang nghiêm túc nhìn về phía mình, cô cũng không giấu nữa bỏ miếng tôm đang lột dỡ xuống.
“Vậy em nghĩ chị là ai?"
“Chị là người mà báo chí hay tò mò sao?"
Đường Uyển Niệm không đáp chỉ gật đâu, sau khi xác nhận xong Đỗ Vi Vi không thể nào đứng vững được tay với cốc nước lọc mà uống một hơi.
Đỗ Vi Vi sau khi xác nhận đi xác nhận lại với cô điều đó là thật, cô bé không thể nào tin người mà mình làm trợ lý lại là thiếu phu nhân của Mạc gia, cũng không thể ngờ rằng làm trợ lý lâu như vậy lại không hề biết. Vi Vi khi nãy ngạc nhiên giờ trở nên phấn kích, chạy đến bàn ăn ngồi xuống tán chuyện với cô, hỏi những câu hỏi trên trời dưới bể.
“Chị, hai người lấy nhau thật rồi sao? Chị với Mạc tổng yêu nhau thế nào vậy? Yêu lúc nào thế? Có thể cho em xem ảnh hai người chụp được không?"
“Ăn đi đừng hỏi nữa!" Đường Uyển Niệm vốn đã lười trả lời với lại hai người bỏ qua các bước yêu rồi hẹn hò mà trực tiếp đăng ký nhau luôn, đến lần gặp mặt chào hỏi chỉ hai lần thì lấy đâu ra câu trả lời cho Đỗ Vi Vi.
“Nhưng mà chị thật sự là Phu nhân Mạc gia sao?"
“Không phải thì tại sao chị lại ngồi được ở đây?"
Thấy Đường Uyển Niệm khẳng định nhiều lần như vậy Đỗ Vi Vi mới có thể chấp nhận được, cô bé xà xuống ăn mấy món ngon trên bàn. Hai người đang ăn vui vẻ thì bên ngoài Mộ Thừa Vũ bước vào, khuôn mặt điển trai cùng giọng nói ấp áp ngay lập tức làm điên đảo Đường Uyển Niệm.
“Mạc phu nhân đang dùng bữa trưa sao?"
Anh chàng lịch sự bước vào phòng ăn.
Cái con người gì đây? Bước ra từ trong tranh sao?
Đỗ Vi Vi ngồi ở bên phải choáng ngợp bởi ảnh để đang nổi này, làn da trắng đôi mắt xanh như một nhân vật chính bước ra từ một câu chuyện vậy.
“Anh Thừa Vũ, nay anh cũng đâu có cảnh quay, nếu đã đến rồi thì vào ăn trưa luôn đi!"
Đường Uyển Niệm chạy đến kéo anh chàng lại nhưng Mộ Thừa Vũ vội vàng né đi. Anh chỉ đến đây xem tình hình cảnh quay, với lại nếu tiếp xúc quá thân mật với cô e rành phim anh sẽ bay màu mất.
“Anh chỉ đến đây dạo một vòng xem các diễn viên đóng thế nào thôi, em và trợ lý cứ ăn đi anh phải ra ngoài rồi!"
Mộ Thừa Vũ phải chuồn thật nhanh trước khi Đường Uyển Niệm quá kích động mà nắm lấy tay hắn, nếu để Mạc Tử Thần thấy được có khi cái danh hiệu ảnh đế cũng biến mất.
Sau khi hai người dùng bữa xong bước ra lại gặp mấy tên đang hóng chuyện, họ tưởng cô vào trong sẽ bị đuổi ra ai ngờ ở đó mãi đến chiều mới ra, mấy nhân viên đoàn làm phim cũng thử vào trong nhưng chưa đến được cửa đã bị cản lại và đuổi ra ngoài.
…****************…
Buổi tối sau khi quay xong hết cảnh quay chờ đoàn làm phim về cô mới dám một mình lẫn vào trong, về đến phòng cô thả mình trên giường một lát mới đi tắm. Đường Uyển Niệm hay có thói quen vừa tắm vừa nghe nhạc và hát theo, cô cứ thế đi thẳng vào phòng tắm. Ngâm mình trong bồn tắm nghe bài hát mình thích thì còn gì là bằng.
Đường Uyển Niệm sau khi ngâm mình xong, cô thư giãn bước ra khỏi bồn tắm, tay với chiếc khăn tắm để lau nhưng mới sực nhớ quên mang vào.
“ Chết rồi, quên đem đồ vào thay rồi!"
Đường Uyển Niệm loay hoay không biết phải lấy cái gì để che chắn ra ngoài, nhưng không hề có một thứ gì có thể để cho cô che cơ thể được. Đường Uyển Niệm lấy hết can đảm để ra ngoài, vì đàng nào giờ này cũng chỉ có mình cô ở trong phòng nên đành đánh liều.
Đường Uyển Niệm còn chưa chạy được vài bước đã bắt gặp Mạc Tử Thần mở cửa vào phòng. Ánh mắt anh chạm vào thân thể đó, bốn mắt nhìn nhau không chớp, Mạc Tử Thần không thể rời mắt với thân hình đó, miệng bất giác nuốt nước bọt, tay cũng nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Ực
/ Có phải quá quyến rũ rồi không? Máu mũi mình chảy ra mất! /
Mạc Tử Thần tròn mắt nhìn vào thân thể trắng ngọc ngà đó, lòng thầm nghĩ vài câu.
“Aaaaaa… Tên biến thái còn không mau quay đi chỗ khác!” Đường Uyển Niệm vội xoay mình quấn trong tấm rèm cửa.
“Sao thế? Không phải em là biến thái trước à! Người không mặc đồ chạy trong phòng này, không phải để quyến rũ anh đấy chứ, em yêu?" Mạc Tử Thần cười đểu từng bước lại gần chỗ cô.
“Anh…anh đứng lại đó không được tiến lại gần!" Anh càng bước tới Đường Uyển Niệm càng quấn mình trong rèm hơn.
Mạc Tử Thần ép lại gần cô kiến Uyển Niệm không thể xoay người được nữa: “ Em yêu, có phải đây là bữa tối mà em chuẩn bị cho anh sao?"
Giọng nói ấm áp của anh cứ thế xâm chiếm vào cô, đôi tai cũng không thể chịu được mà đỏ lên như trái cà chua chín.
“Không phải!"
“Vậy em giải thích làm sao, anh vừa mới về đã thấy em không mặc đồ rồi?" Ánh mắt anh còn không thể kìm được mà nhìn xuống phía dưới, nó chỉ là một tấm rèm nhỏ nên không thể che hết được, hai bầu ngực căng tròn của cô cứ thế bị lộ ra một nửa.
“Nè anh nhìn đi đâu đấy?" Nhìn theo ánh mắt đen tối của anh Đường Uyển Niệm mới biết anh đang nhìn vào người mình.
“À không có, tại anh thấy em quá quyến rũ nên muốn nhìn một chút!"
“Vậy em nghĩ chị là ai?"
“Chị là người mà báo chí hay tò mò sao?"
Đường Uyển Niệm không đáp chỉ gật đâu, sau khi xác nhận xong Đỗ Vi Vi không thể nào đứng vững được tay với cốc nước lọc mà uống một hơi.
Đỗ Vi Vi sau khi xác nhận đi xác nhận lại với cô điều đó là thật, cô bé không thể nào tin người mà mình làm trợ lý lại là thiếu phu nhân của Mạc gia, cũng không thể ngờ rằng làm trợ lý lâu như vậy lại không hề biết. Vi Vi khi nãy ngạc nhiên giờ trở nên phấn kích, chạy đến bàn ăn ngồi xuống tán chuyện với cô, hỏi những câu hỏi trên trời dưới bể.
“Chị, hai người lấy nhau thật rồi sao? Chị với Mạc tổng yêu nhau thế nào vậy? Yêu lúc nào thế? Có thể cho em xem ảnh hai người chụp được không?"
“Ăn đi đừng hỏi nữa!" Đường Uyển Niệm vốn đã lười trả lời với lại hai người bỏ qua các bước yêu rồi hẹn hò mà trực tiếp đăng ký nhau luôn, đến lần gặp mặt chào hỏi chỉ hai lần thì lấy đâu ra câu trả lời cho Đỗ Vi Vi.
“Nhưng mà chị thật sự là Phu nhân Mạc gia sao?"
“Không phải thì tại sao chị lại ngồi được ở đây?"
Thấy Đường Uyển Niệm khẳng định nhiều lần như vậy Đỗ Vi Vi mới có thể chấp nhận được, cô bé xà xuống ăn mấy món ngon trên bàn. Hai người đang ăn vui vẻ thì bên ngoài Mộ Thừa Vũ bước vào, khuôn mặt điển trai cùng giọng nói ấp áp ngay lập tức làm điên đảo Đường Uyển Niệm.
“Mạc phu nhân đang dùng bữa trưa sao?"
Anh chàng lịch sự bước vào phòng ăn.
Cái con người gì đây? Bước ra từ trong tranh sao?
Đỗ Vi Vi ngồi ở bên phải choáng ngợp bởi ảnh để đang nổi này, làn da trắng đôi mắt xanh như một nhân vật chính bước ra từ một câu chuyện vậy.
“Anh Thừa Vũ, nay anh cũng đâu có cảnh quay, nếu đã đến rồi thì vào ăn trưa luôn đi!"
Đường Uyển Niệm chạy đến kéo anh chàng lại nhưng Mộ Thừa Vũ vội vàng né đi. Anh chỉ đến đây xem tình hình cảnh quay, với lại nếu tiếp xúc quá thân mật với cô e rành phim anh sẽ bay màu mất.
“Anh chỉ đến đây dạo một vòng xem các diễn viên đóng thế nào thôi, em và trợ lý cứ ăn đi anh phải ra ngoài rồi!"
Mộ Thừa Vũ phải chuồn thật nhanh trước khi Đường Uyển Niệm quá kích động mà nắm lấy tay hắn, nếu để Mạc Tử Thần thấy được có khi cái danh hiệu ảnh đế cũng biến mất.
Sau khi hai người dùng bữa xong bước ra lại gặp mấy tên đang hóng chuyện, họ tưởng cô vào trong sẽ bị đuổi ra ai ngờ ở đó mãi đến chiều mới ra, mấy nhân viên đoàn làm phim cũng thử vào trong nhưng chưa đến được cửa đã bị cản lại và đuổi ra ngoài.
…****************…
Buổi tối sau khi quay xong hết cảnh quay chờ đoàn làm phim về cô mới dám một mình lẫn vào trong, về đến phòng cô thả mình trên giường một lát mới đi tắm. Đường Uyển Niệm hay có thói quen vừa tắm vừa nghe nhạc và hát theo, cô cứ thế đi thẳng vào phòng tắm. Ngâm mình trong bồn tắm nghe bài hát mình thích thì còn gì là bằng.
Đường Uyển Niệm sau khi ngâm mình xong, cô thư giãn bước ra khỏi bồn tắm, tay với chiếc khăn tắm để lau nhưng mới sực nhớ quên mang vào.
“ Chết rồi, quên đem đồ vào thay rồi!"
Đường Uyển Niệm loay hoay không biết phải lấy cái gì để che chắn ra ngoài, nhưng không hề có một thứ gì có thể để cho cô che cơ thể được. Đường Uyển Niệm lấy hết can đảm để ra ngoài, vì đàng nào giờ này cũng chỉ có mình cô ở trong phòng nên đành đánh liều.
Đường Uyển Niệm còn chưa chạy được vài bước đã bắt gặp Mạc Tử Thần mở cửa vào phòng. Ánh mắt anh chạm vào thân thể đó, bốn mắt nhìn nhau không chớp, Mạc Tử Thần không thể rời mắt với thân hình đó, miệng bất giác nuốt nước bọt, tay cũng nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Ực
/ Có phải quá quyến rũ rồi không? Máu mũi mình chảy ra mất! /
Mạc Tử Thần tròn mắt nhìn vào thân thể trắng ngọc ngà đó, lòng thầm nghĩ vài câu.
“Aaaaaa… Tên biến thái còn không mau quay đi chỗ khác!” Đường Uyển Niệm vội xoay mình quấn trong tấm rèm cửa.
“Sao thế? Không phải em là biến thái trước à! Người không mặc đồ chạy trong phòng này, không phải để quyến rũ anh đấy chứ, em yêu?" Mạc Tử Thần cười đểu từng bước lại gần chỗ cô.
“Anh…anh đứng lại đó không được tiến lại gần!" Anh càng bước tới Đường Uyển Niệm càng quấn mình trong rèm hơn.
Mạc Tử Thần ép lại gần cô kiến Uyển Niệm không thể xoay người được nữa: “ Em yêu, có phải đây là bữa tối mà em chuẩn bị cho anh sao?"
Giọng nói ấm áp của anh cứ thế xâm chiếm vào cô, đôi tai cũng không thể chịu được mà đỏ lên như trái cà chua chín.
“Không phải!"
“Vậy em giải thích làm sao, anh vừa mới về đã thấy em không mặc đồ rồi?" Ánh mắt anh còn không thể kìm được mà nhìn xuống phía dưới, nó chỉ là một tấm rèm nhỏ nên không thể che hết được, hai bầu ngực căng tròn của cô cứ thế bị lộ ra một nửa.
“Nè anh nhìn đi đâu đấy?" Nhìn theo ánh mắt đen tối của anh Đường Uyển Niệm mới biết anh đang nhìn vào người mình.
“À không có, tại anh thấy em quá quyến rũ nên muốn nhìn một chút!"