Chương 26
Bọn họ bắt đầu công kích cô, họ đổ hết lỗi lên đầu cô mà không hề có sự thông cảm hay lắng nghe cô nói. Đường Uyển Niệm bị bao vây xung quanh, những fan của Lương Kiều Oanh ép cô phải trả tiền đền trong khi chính bản thân cô không làm điều đó. Cũng có người đã nhắm đến trang sức và bộ váy cô đang mặc trên người.
“Không phải chứ? Chiếc váy cô ta đang mặc đến từ nhãn hàng HJ sao?"
“Không phải đâu, cô ta làm cả đời có khi chẳng mua nổi huống hồ giờ chỉ là một diễn viên không có tiếng làm sao mua nổi?"
Đường Uyển Niệm trong tình thế này không biết bản thân mình có nên bỏ chạy khỏi đám đông, hay ở lại giải thích bản thân không làm đổ rượu lên váy của Lương Kiều Oanh.
“Chúng ta thay Lương tiểu thư dạy cho cô ta một bài học đi!"
Một tên fan cuồng của Lương Kiều Oanh tiến đến dùng rượu đổ hất thẳng vào Đường Uyển Niệm, chiếc váy xanh bị màu rượu đỏ đổ lên mọi thứ đều xấu đi nhanh chóng.
“Đừng mà, tôi sẽ đền, tôi sẽ đền!"
Nhìn chiếc váy xinh đẹp của bản thân, cô muốn rơi nước mắt nhưng lại phải kìm lại.
Lương Kiều Oanh chứng kiến tất cả, trong lòng ả đã rất vui khi thấy cảnh này, ả ta muốn nhân cơ hội này để đầy mọi chuyện lên cao trào để cô không thể tham gia vào bộ phim mới của Mộ Thừa Vũ được.
“Mọi người đừng làm vậy, tôi biết cô ấy không cố tình đâu, nên mọi người đừng vì tôi mà đổ lỗi lên người Đường Đường."
Nhìn thấy ả ta rơi những giọt nước mắt giả tạo mọi người lại thương tiếc cho ả, không một ai đứng ra làm bênh vực cô hay nghi ngờ điều gì, chỉ biết hăm he đe doạ cô.
Trong khi mọi người đang ồn ào thì từ xa đã có tiếng reo hò và phỏng vấn của phóng viên.
Mạc Tử Thần cùng trợ lý của mình vừa đến nơi đã được mọi người lao đến, phóng viên cũng chạy đến phỏng vấn, bởi từ khi anh gây sốt mình đã kết hôn họ chưa được phỏng vấn anh nên vừa thấy anh đã lao đến.
Đường Uyển Niệm cũng nhìn thấy anh, Mạc Tử Thần khoác trên mình một chiếc áo vest màu đen lịch lãm, khuôn mặt anh sắc xảo, mọi đường nét trên khuôn mặt như được một nghệ nhân tài ba nào đó tạc ra vậy. Mạc Tử Thần đương nhiên cũng đã nhìn thấy cô, anh vội đi về phía cô, trên môi còn bất giác để lộ ra nụ cười nhưng khi nhìn thấy toàn thân cô là rượu khuôn mặt lại trở nên tức giận.
Anh muốn chạy đến hỏi cô xem có chuyện gì, nhưng nhìn thấy sự lắc đầu của cô anh lại không dám, nhưng vẫn bước đến xem tình trạng, vừa liếc qua anh đã nắm bắt được tình huống ở đây.
“Đạo diễn Trương, ở đây vừa xảy ra chuyện gì sao?"
Đạo diễn Trương bị hỏi làm cho luống cuống: “Tôi cũng không biết được, do bận tiếp khách nên tôi cũng không để ý!"
“Vậy nói xem tại sao cô gái này lại bị bổ rượu lên người?"
Một người trong số đám đông đã đứng ra nói: “Là diễn viên này cố tình đổ rượu lên váy của chị Lương, chúng tôi thấy bất bình nên mới thay chị ấy đổ rượu lên váy cô ta!"
“Đúng thế, chỉ là một chiếc váy vài trăm nghìn đổ chút cũng không làm sao?"
Mạc Tử Thần bước đến bên cạnh cô, mặc dù cô đã bảo anh đừng đến gần nhưng nhìn thấy vợ mình khuôn mặt toàn là rượu anh lại không nỡ bước đến lấy khăn ra lau mặt giúp cô.
“Tại sao không chờ anh đến cùng?" Mạc Tử Thần hỏi nhỏ cô
“Dạ, em tưởng anh không tới, với lại xin lỗi anh vì đã làm hỏng bộ váy này!"
“Không cần xin lỗi, em đứng bên cạnh anh nhìn anh giải quyết đám người ngu ngốc này!"
Mọi người trong buổi tiệc đều phải trợn tròn mắt ngạc nhiên, phải biết anh là một trực nam không bao giờ tiếp xúc thân thiết với phụ nữ, lại thông báo có vợ nên khi thấy cảnh này ai nấy cũng phải ngạc nhiên.
“Xem ra chiếc váy rẻ tiền của cô Lương đây bị bẩn rồi!" Anh nhìn với ánh mắt chê bài, vừa nhìn đã biết hàng dởm, so với chiếc váy vợ anh mặc thì chỉ xứng để lau giày.
“Chiếc váy đối với Mạc tổng là đồ rẻ nhưng đối với tôi nó là cả một gia tài!" Lương Kiều Oanh lại dở thói khóc lóc ra, ả vừa nói vừa thút thít.
“Vậy sao? Vậy thì cô Lương bị người ta lừa rồi, chiếc váy này chỉ đáng vài trăm còn chưa đến tiền triệu, theo tôi thấy là thế!"
“Mạc tổng ngài đừng nói vậy!" Giờ ả mới có chút hoảng hốt, nàng ta không ngờ anh lại có mặt ở buổi đóng phim nay nên mới gây ra chuyện này.
“Tôi đâu có lừa, nếu là hàng thật thì chiếc váy này không bị phai màu nhanh như vậy!" Anh chỉ tay xuống chỗ rượu bị đổ vào đã chuyển sang màu ngà vàng không còn là màu trắng, mọi người cũng nhìn theo.
“Đúng thật kìa, không phải hàng giả thật chứ?"
“Nhưng đồ của Đường tiểu thư đây lại là hàng thật, nếu không chừng là của nhãn hàng HJ giá chắc cũng đắt!"
Mọi người vừa nghe anh nói vậy cũng phải lên mạng tra, phải biết anh là một người giàu có đối với hàng hiệu chỉ nhìn qua là biết nên khi anh nói mọi người đều phải đi kiểm chứng.
“20 tỷ?"
Tất cả mọi người ở đó đều phải ngơ ngác trước con số, họ không thể ngờ một diễn viên nhỏ này lại có thể mua được một bộ váy của HJ. Mấy tên vừa rồi còn to miệng đổ rượu lên váy của Đường Uyển Niệm giờ lại sợ hãi.
“Không biết giờ ai là người đền?"
“Chúng tôi không liên quan, là do Kiều Oanh bày ra, chúng tôi không biết!"
Mọi người xung quanh đều tản đi, nhưng tên fan kia cũng không đứng lại mà chạy đi, giờ chỉ còn lại mấy người họ.
“Mạc tổng, có khi nào anh nhìn lầm không?"
“Cô nghi ngờ mắt nhìn của tôi?"
Mạc Tử Thần cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người cô: “ Tôi đưa cô về!" Hai người bước qua Lương Kiều Oanh và Sở Hạo Thiên, anh không quên nói: “ Về phần tổn thất, tôi sẽ nhờ người gửi số tiền mà cô phải đền bù cho chiếc váy!"
“Không phải chứ? Chiếc váy cô ta đang mặc đến từ nhãn hàng HJ sao?"
“Không phải đâu, cô ta làm cả đời có khi chẳng mua nổi huống hồ giờ chỉ là một diễn viên không có tiếng làm sao mua nổi?"
Đường Uyển Niệm trong tình thế này không biết bản thân mình có nên bỏ chạy khỏi đám đông, hay ở lại giải thích bản thân không làm đổ rượu lên váy của Lương Kiều Oanh.
“Chúng ta thay Lương tiểu thư dạy cho cô ta một bài học đi!"
Một tên fan cuồng của Lương Kiều Oanh tiến đến dùng rượu đổ hất thẳng vào Đường Uyển Niệm, chiếc váy xanh bị màu rượu đỏ đổ lên mọi thứ đều xấu đi nhanh chóng.
“Đừng mà, tôi sẽ đền, tôi sẽ đền!"
Nhìn chiếc váy xinh đẹp của bản thân, cô muốn rơi nước mắt nhưng lại phải kìm lại.
Lương Kiều Oanh chứng kiến tất cả, trong lòng ả đã rất vui khi thấy cảnh này, ả ta muốn nhân cơ hội này để đầy mọi chuyện lên cao trào để cô không thể tham gia vào bộ phim mới của Mộ Thừa Vũ được.
“Mọi người đừng làm vậy, tôi biết cô ấy không cố tình đâu, nên mọi người đừng vì tôi mà đổ lỗi lên người Đường Đường."
Nhìn thấy ả ta rơi những giọt nước mắt giả tạo mọi người lại thương tiếc cho ả, không một ai đứng ra làm bênh vực cô hay nghi ngờ điều gì, chỉ biết hăm he đe doạ cô.
Trong khi mọi người đang ồn ào thì từ xa đã có tiếng reo hò và phỏng vấn của phóng viên.
Mạc Tử Thần cùng trợ lý của mình vừa đến nơi đã được mọi người lao đến, phóng viên cũng chạy đến phỏng vấn, bởi từ khi anh gây sốt mình đã kết hôn họ chưa được phỏng vấn anh nên vừa thấy anh đã lao đến.
Đường Uyển Niệm cũng nhìn thấy anh, Mạc Tử Thần khoác trên mình một chiếc áo vest màu đen lịch lãm, khuôn mặt anh sắc xảo, mọi đường nét trên khuôn mặt như được một nghệ nhân tài ba nào đó tạc ra vậy. Mạc Tử Thần đương nhiên cũng đã nhìn thấy cô, anh vội đi về phía cô, trên môi còn bất giác để lộ ra nụ cười nhưng khi nhìn thấy toàn thân cô là rượu khuôn mặt lại trở nên tức giận.
Anh muốn chạy đến hỏi cô xem có chuyện gì, nhưng nhìn thấy sự lắc đầu của cô anh lại không dám, nhưng vẫn bước đến xem tình trạng, vừa liếc qua anh đã nắm bắt được tình huống ở đây.
“Đạo diễn Trương, ở đây vừa xảy ra chuyện gì sao?"
Đạo diễn Trương bị hỏi làm cho luống cuống: “Tôi cũng không biết được, do bận tiếp khách nên tôi cũng không để ý!"
“Vậy nói xem tại sao cô gái này lại bị bổ rượu lên người?"
Một người trong số đám đông đã đứng ra nói: “Là diễn viên này cố tình đổ rượu lên váy của chị Lương, chúng tôi thấy bất bình nên mới thay chị ấy đổ rượu lên váy cô ta!"
“Đúng thế, chỉ là một chiếc váy vài trăm nghìn đổ chút cũng không làm sao?"
Mạc Tử Thần bước đến bên cạnh cô, mặc dù cô đã bảo anh đừng đến gần nhưng nhìn thấy vợ mình khuôn mặt toàn là rượu anh lại không nỡ bước đến lấy khăn ra lau mặt giúp cô.
“Tại sao không chờ anh đến cùng?" Mạc Tử Thần hỏi nhỏ cô
“Dạ, em tưởng anh không tới, với lại xin lỗi anh vì đã làm hỏng bộ váy này!"
“Không cần xin lỗi, em đứng bên cạnh anh nhìn anh giải quyết đám người ngu ngốc này!"
Mọi người trong buổi tiệc đều phải trợn tròn mắt ngạc nhiên, phải biết anh là một trực nam không bao giờ tiếp xúc thân thiết với phụ nữ, lại thông báo có vợ nên khi thấy cảnh này ai nấy cũng phải ngạc nhiên.
“Xem ra chiếc váy rẻ tiền của cô Lương đây bị bẩn rồi!" Anh nhìn với ánh mắt chê bài, vừa nhìn đã biết hàng dởm, so với chiếc váy vợ anh mặc thì chỉ xứng để lau giày.
“Chiếc váy đối với Mạc tổng là đồ rẻ nhưng đối với tôi nó là cả một gia tài!" Lương Kiều Oanh lại dở thói khóc lóc ra, ả vừa nói vừa thút thít.
“Vậy sao? Vậy thì cô Lương bị người ta lừa rồi, chiếc váy này chỉ đáng vài trăm còn chưa đến tiền triệu, theo tôi thấy là thế!"
“Mạc tổng ngài đừng nói vậy!" Giờ ả mới có chút hoảng hốt, nàng ta không ngờ anh lại có mặt ở buổi đóng phim nay nên mới gây ra chuyện này.
“Tôi đâu có lừa, nếu là hàng thật thì chiếc váy này không bị phai màu nhanh như vậy!" Anh chỉ tay xuống chỗ rượu bị đổ vào đã chuyển sang màu ngà vàng không còn là màu trắng, mọi người cũng nhìn theo.
“Đúng thật kìa, không phải hàng giả thật chứ?"
“Nhưng đồ của Đường tiểu thư đây lại là hàng thật, nếu không chừng là của nhãn hàng HJ giá chắc cũng đắt!"
Mọi người vừa nghe anh nói vậy cũng phải lên mạng tra, phải biết anh là một người giàu có đối với hàng hiệu chỉ nhìn qua là biết nên khi anh nói mọi người đều phải đi kiểm chứng.
“20 tỷ?"
Tất cả mọi người ở đó đều phải ngơ ngác trước con số, họ không thể ngờ một diễn viên nhỏ này lại có thể mua được một bộ váy của HJ. Mấy tên vừa rồi còn to miệng đổ rượu lên váy của Đường Uyển Niệm giờ lại sợ hãi.
“Không biết giờ ai là người đền?"
“Chúng tôi không liên quan, là do Kiều Oanh bày ra, chúng tôi không biết!"
Mọi người xung quanh đều tản đi, nhưng tên fan kia cũng không đứng lại mà chạy đi, giờ chỉ còn lại mấy người họ.
“Mạc tổng, có khi nào anh nhìn lầm không?"
“Cô nghi ngờ mắt nhìn của tôi?"
Mạc Tử Thần cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người cô: “ Tôi đưa cô về!" Hai người bước qua Lương Kiều Oanh và Sở Hạo Thiên, anh không quên nói: “ Về phần tổn thất, tôi sẽ nhờ người gửi số tiền mà cô phải đền bù cho chiếc váy!"