Chương 2: Phân vân
8 giờ tối. Diệp Châu Anh tỉnh giấc, thấy có hai cuộc gọi nhỡ đến từ Từ Giai Ý, bạn thân của cô. Cô bấm số gọi lại cho Từ Giai Ý. Điện thoại đổ chuông 2 lần, Từ Giai Ý đã bắt máy.
“ Bà cô của tôi ơi, tớ gọi điện rủ cậu cùng tớ đi uống rượu một chút mà không được? Có phải là đang tình tứ với Sở Tu Kiệt rồi không? Đúng là có sắc thì quên bạn mà.” Diệp Châu Anh im lặng trong chốc lát, cô ho khan một tiếng trả lời Từ Giai Ý.
“ Ý Ý, tớ và Sở Tu Kiệt chia tay rồi. Bà cô của cậu vừa mới tỉnh giấc, cậu có muốn cùng bà cô già vừa mới bị đá này đi uống rượu giải sầu một bữa không?” Từ Giai Ý lập tức sửng sốt. Cô cao giọng qua điện thoại.
“Cậu nói gì cơ? Có chuyện gì sao? Là do mấy nay bọn cậu cãi nhau sao?”
Diệp Châu Anh thở ra một hơi dài. “ Ý Ý, chúng ta gặp nhau rồi nói.”
“Cậu đợi tớ 15 phút, chị đây sẽ lập tức có mặt ngay dưới nhà cậu.”
“Được, vậy tớ đợi cậu tới.”
Từ Giai Ý là cô bạn thân từ thuở nhỏ của Diệp Châu Anh. Sau khi bố mẹ Diệp Châu Anh mất do tai nạn giao thông, để lại cho cô một khối tài sản, Từ Giai Ý đã luôn ở bên cạnh cô từ lúc đó. Ba mẹ của Diệp Châu Anh đều là 2 doanh nhân có tiếng, nếu như ba mẹ vẫn còn sống, có lẽ gia đình Diệp Châu Anh hiện tại cũng thuộc dạng rất khá giả.
Trong lúc đợi Từ Giai Ý đến, Diệp Châu Anh vào bếp nấu tạm một gói mì ăn. Khoảng chừng 20 phút sau, Từ Giai Ý đã có mặt trước cửa nhà cô. Diệp Châu Anh vừa mở cửa, Từ Giai Ý cùng với túi bia lớn và một túi đồ ăn bước vào, hùng hổ lên tiếng.
“ Tiểu Anh Anh, chị của cậu tới rồi đây. Làm sao hả? Anh ta đá cậu sao? Cậu nói đi, có phải anh ta ức hiếp cậu không? Để chị đây vô bếp lấy dao, rồi chúng ta cùng đi thiến anh ta có được không?”
“ Ý Ý, cậu vào nhà đã.”
“Được được được, vào nhà rồi cậu kể hết sự tình cho tớ. Tớ sẽ đi tìm anh ta tính sổ.” Nói rồi Từ Giai Ý cởi giày, hậm hực ôm túi bia đi vào phòng khách. Diệp Châu Anh cười cười lắc đầu, cô đóng cửa nhà lại rồi đến ngồi cùng Từ Giai Ý.
“Cậu mua có phải là hơi nhiều bia rồi không? Sợ là uống hết chỗ này thì cậu sẽ không đi kiếm anh ta nổi đâu. ”
“ Châu Anh, cậu đừng có luyên thuyên nữa, mau kể tớ nghe có chuyện gì? Cậu nói đi, anh ta có ức hiếp cậu không?” Vừa nói Từ Giai Ý vừa vươn tay khui hai lon bia. Nhét một lon vào tay của Diệp Châu Anh. Chăm chú nhìn cô, đợi cô lên tiếng. Diệp Châu Anh nhìn lon bia trong tay, hớp một ngụm lớn. Cô dựa lưng vào ghế sofa, nói.
“Ý Ý, anh ấy nói rằng tớ quá cổ hủ, không giúp anh ấy giải quyết cái nhu cầu sinh lý kia. Anh ấy không muốn tiếp tục với tớ nữa. Tớ thực sự rất cổ hủ sao? Có phải là tớ quá cứng nhắc rồi không?” Từ Giai Ý vừa nghe cái lí do chia tay kia, cô đùng đùng nổi giận.
“Tiểu Anh, cậu sao thế? Cái tên hèn hạ đó chỉ vì như vậy mà chia tay cậu? Đúng là thời đại bây giờ rất cởi mở, nhưng đó là quan điểm của cá nhân mỗi người. Nếu anh ta thực sự yêu cậu, nhịn một chút vì cậu, đợi tương lai ổn định, hai người cưới nhau rồi thì anh ta muốn thế nào mà chẳng được? Nếu chỉ vì như vậy mà chia tay cậu, tớ cảm thấy anh ta không xứng đáng với cậu. Chia tay là đúng lắm. Tiểu Anh Anh của tớ, đây là quyết định đúng đắn, không phải lỗi của cậu.” Từ Giai Ý vừa nói vừa nắm lấy tay Diệp Châu Anh, an ủi cô. Diệp Châu Anh nhìn sang bạn thân, cố gắng nở một nụ cười.
“Nhưng tớ thấy có lẽ anh ấy nói cũng đúng, anh ấy đang trong độ tuổi khỏe mạnh. Là tớ không đáp ứng đủ nhu cầu cho anh ấy, không phải sao?” Diệp Châu Anh cầm chai bia lên, lắc lắc. Cô cảm thấy hơi hoang mang. Một người ở cạnh cô ba năm, có thể dễ dàng nói chia tay cô như vậy chỉ vì chuyện kia, có khi nào thực sự do cô không đồng ý đáp ứng nhu cầu cho anh là quá đáng lắm không?
“ Haiz, tớ nói cậu biết. Đó là tùy vào suy nghĩ của mỗi người, tùy vào mức độ tình cảm cũng như ý chí của người đàn ông đó. Biết bao nhiêu người đàn ông khác cũng tôn trọng và giữ gìn cho bạn gái đến lúc kết hôn đó thôi? Sao cậu lại phải cảm thấy cậu quá đáng? Theo tớ thấy, vấn đề còn nằm ở xứng đáng hay không nữa. Đối với tớ, nếu người đàn ông đó xứng đáng, thì cho dù kết hôn hay không kết hôn, tớ cũng nguyện ý cho anh ấy. Châu Anh, cậu ngẫm lại thử xem, Sở Tu Kiệt có thực sự xứng đáng không?”
“ Tớ... tớ cũng không biết. Tớ chỉ cảm thấy dạo gần đây anh ấy có vẻ thay đổi một ít, anh ấy đòi hỏi chuyện kia ngày một nhiều, nhưng tớ lại không đồng ý. Dẫn tới cả hai thường xuyên cãi nhau.” Diệp Châu Anh đưa tay lên xoa nhẹ trán, thật sự mệt mỏi. Từ Giai Ý nhìn thấy mà xót xa cho bạn mình. Cô nâng chai bia lên cụng cùng với Diệp Châu Anh.
“Tiểu Anh của tớ, không cần phải buồn vì bọn đàn ông sống bằng nửa thân dưới. Tới, tớ và cậu cùng uống cho say đêm nay. Mai cậu có đi làm không?”
Diệp Châu Anh lắc lắc đầu.
Sau khi uống hết đống bia mà Từ Giai Ý mua tới, cũng đã 11 giờ đêm. Từ Giai Ý đã ngã gục từ lâu. Diệp Châu Anh dọn dẹp bàn ghế, kêu Từ Giai Ý dậy, đỡ cô vào giường ngủ xong xuôi. Diệp Châu Anh thở hắt ra một hơi. Được Từ Giai Ý an ủi, cô cũng nguôi ngoai được một phần nào. Ngẫm lại tình cảm của mình và Sở Tu Kiệt, cô cảm thấy có vẻ như nó đã nhạt bớt từ nhiều tháng trước rồi, từ cái lúc mà anh bắt đầu dần thay đổi khi cô không đáp ứng nhu cầu của anh.
“ Bà cô của tôi ơi, tớ gọi điện rủ cậu cùng tớ đi uống rượu một chút mà không được? Có phải là đang tình tứ với Sở Tu Kiệt rồi không? Đúng là có sắc thì quên bạn mà.” Diệp Châu Anh im lặng trong chốc lát, cô ho khan một tiếng trả lời Từ Giai Ý.
“ Ý Ý, tớ và Sở Tu Kiệt chia tay rồi. Bà cô của cậu vừa mới tỉnh giấc, cậu có muốn cùng bà cô già vừa mới bị đá này đi uống rượu giải sầu một bữa không?” Từ Giai Ý lập tức sửng sốt. Cô cao giọng qua điện thoại.
“Cậu nói gì cơ? Có chuyện gì sao? Là do mấy nay bọn cậu cãi nhau sao?”
Diệp Châu Anh thở ra một hơi dài. “ Ý Ý, chúng ta gặp nhau rồi nói.”
“Cậu đợi tớ 15 phút, chị đây sẽ lập tức có mặt ngay dưới nhà cậu.”
“Được, vậy tớ đợi cậu tới.”
Từ Giai Ý là cô bạn thân từ thuở nhỏ của Diệp Châu Anh. Sau khi bố mẹ Diệp Châu Anh mất do tai nạn giao thông, để lại cho cô một khối tài sản, Từ Giai Ý đã luôn ở bên cạnh cô từ lúc đó. Ba mẹ của Diệp Châu Anh đều là 2 doanh nhân có tiếng, nếu như ba mẹ vẫn còn sống, có lẽ gia đình Diệp Châu Anh hiện tại cũng thuộc dạng rất khá giả.
Trong lúc đợi Từ Giai Ý đến, Diệp Châu Anh vào bếp nấu tạm một gói mì ăn. Khoảng chừng 20 phút sau, Từ Giai Ý đã có mặt trước cửa nhà cô. Diệp Châu Anh vừa mở cửa, Từ Giai Ý cùng với túi bia lớn và một túi đồ ăn bước vào, hùng hổ lên tiếng.
“ Tiểu Anh Anh, chị của cậu tới rồi đây. Làm sao hả? Anh ta đá cậu sao? Cậu nói đi, có phải anh ta ức hiếp cậu không? Để chị đây vô bếp lấy dao, rồi chúng ta cùng đi thiến anh ta có được không?”
“ Ý Ý, cậu vào nhà đã.”
“Được được được, vào nhà rồi cậu kể hết sự tình cho tớ. Tớ sẽ đi tìm anh ta tính sổ.” Nói rồi Từ Giai Ý cởi giày, hậm hực ôm túi bia đi vào phòng khách. Diệp Châu Anh cười cười lắc đầu, cô đóng cửa nhà lại rồi đến ngồi cùng Từ Giai Ý.
“Cậu mua có phải là hơi nhiều bia rồi không? Sợ là uống hết chỗ này thì cậu sẽ không đi kiếm anh ta nổi đâu. ”
“ Châu Anh, cậu đừng có luyên thuyên nữa, mau kể tớ nghe có chuyện gì? Cậu nói đi, anh ta có ức hiếp cậu không?” Vừa nói Từ Giai Ý vừa vươn tay khui hai lon bia. Nhét một lon vào tay của Diệp Châu Anh. Chăm chú nhìn cô, đợi cô lên tiếng. Diệp Châu Anh nhìn lon bia trong tay, hớp một ngụm lớn. Cô dựa lưng vào ghế sofa, nói.
“Ý Ý, anh ấy nói rằng tớ quá cổ hủ, không giúp anh ấy giải quyết cái nhu cầu sinh lý kia. Anh ấy không muốn tiếp tục với tớ nữa. Tớ thực sự rất cổ hủ sao? Có phải là tớ quá cứng nhắc rồi không?” Từ Giai Ý vừa nghe cái lí do chia tay kia, cô đùng đùng nổi giận.
“Tiểu Anh, cậu sao thế? Cái tên hèn hạ đó chỉ vì như vậy mà chia tay cậu? Đúng là thời đại bây giờ rất cởi mở, nhưng đó là quan điểm của cá nhân mỗi người. Nếu anh ta thực sự yêu cậu, nhịn một chút vì cậu, đợi tương lai ổn định, hai người cưới nhau rồi thì anh ta muốn thế nào mà chẳng được? Nếu chỉ vì như vậy mà chia tay cậu, tớ cảm thấy anh ta không xứng đáng với cậu. Chia tay là đúng lắm. Tiểu Anh Anh của tớ, đây là quyết định đúng đắn, không phải lỗi của cậu.” Từ Giai Ý vừa nói vừa nắm lấy tay Diệp Châu Anh, an ủi cô. Diệp Châu Anh nhìn sang bạn thân, cố gắng nở một nụ cười.
“Nhưng tớ thấy có lẽ anh ấy nói cũng đúng, anh ấy đang trong độ tuổi khỏe mạnh. Là tớ không đáp ứng đủ nhu cầu cho anh ấy, không phải sao?” Diệp Châu Anh cầm chai bia lên, lắc lắc. Cô cảm thấy hơi hoang mang. Một người ở cạnh cô ba năm, có thể dễ dàng nói chia tay cô như vậy chỉ vì chuyện kia, có khi nào thực sự do cô không đồng ý đáp ứng nhu cầu cho anh là quá đáng lắm không?
“ Haiz, tớ nói cậu biết. Đó là tùy vào suy nghĩ của mỗi người, tùy vào mức độ tình cảm cũng như ý chí của người đàn ông đó. Biết bao nhiêu người đàn ông khác cũng tôn trọng và giữ gìn cho bạn gái đến lúc kết hôn đó thôi? Sao cậu lại phải cảm thấy cậu quá đáng? Theo tớ thấy, vấn đề còn nằm ở xứng đáng hay không nữa. Đối với tớ, nếu người đàn ông đó xứng đáng, thì cho dù kết hôn hay không kết hôn, tớ cũng nguyện ý cho anh ấy. Châu Anh, cậu ngẫm lại thử xem, Sở Tu Kiệt có thực sự xứng đáng không?”
“ Tớ... tớ cũng không biết. Tớ chỉ cảm thấy dạo gần đây anh ấy có vẻ thay đổi một ít, anh ấy đòi hỏi chuyện kia ngày một nhiều, nhưng tớ lại không đồng ý. Dẫn tới cả hai thường xuyên cãi nhau.” Diệp Châu Anh đưa tay lên xoa nhẹ trán, thật sự mệt mỏi. Từ Giai Ý nhìn thấy mà xót xa cho bạn mình. Cô nâng chai bia lên cụng cùng với Diệp Châu Anh.
“Tiểu Anh của tớ, không cần phải buồn vì bọn đàn ông sống bằng nửa thân dưới. Tới, tớ và cậu cùng uống cho say đêm nay. Mai cậu có đi làm không?”
Diệp Châu Anh lắc lắc đầu.
Sau khi uống hết đống bia mà Từ Giai Ý mua tới, cũng đã 11 giờ đêm. Từ Giai Ý đã ngã gục từ lâu. Diệp Châu Anh dọn dẹp bàn ghế, kêu Từ Giai Ý dậy, đỡ cô vào giường ngủ xong xuôi. Diệp Châu Anh thở hắt ra một hơi. Được Từ Giai Ý an ủi, cô cũng nguôi ngoai được một phần nào. Ngẫm lại tình cảm của mình và Sở Tu Kiệt, cô cảm thấy có vẻ như nó đã nhạt bớt từ nhiều tháng trước rồi, từ cái lúc mà anh bắt đầu dần thay đổi khi cô không đáp ứng nhu cầu của anh.