Chương 1
Ngoài trời mưa rả rích, Ngung Tịch từng bước nặng nề tiến đến tầng thượng. Cánh cửa ngăn cách giữa hai không gian mở ra cũng là lúc gió và nước mưa mạnh mẽ tạt vào người hắn. Mái tóc đen ướt đẫm bị gió thổi không ra hình dạng, áo đồng phục bẩn thỉu nhuốm màu đỏ của máu, ở phía sau đã rách làm lộ ra tấm lưng bị dao rạch ra mấy vết thương đang rỉ máu.
Trong hoàn cảnh khốn đốn đó, khuôn mặt hắn không hề thể hiện bất kì cảm xúc nào, đôi mắt xanh dương đặc trưng của người phương Tây sâu thẳm lại chan chứa thứ ánh sáng rực rỡ làm con người ta xao xuyến. Dường như hắn đã không còn cảm nhận được đau đớn, giống như xác chết vô hồn đứng một chỗ.
Ngung Tịch lấy chiếc điện thoại cũ nát từ trong túi quần, màn hình điện thoại nứt vỡ dữ dội, nước mưa khiến màn hình khó cảm ứng, hắn càng trở nên vội vã, hắn lấy ống tay áo cẩn thận lau đi nước mưa. Ngón tay trắng bạch run rẩy soạn từng dòng tin nhắn, hàng mi dài rũ xuống, dòng tin nhắn được gửi đi cũng là lúc chiếc điện thoại bị ném xuống dưới tòa nhà.
Ngung Tịch đi tới lan can mỏng manh chỉ cao đến nửa thân mình, nghe thấy từ dưới sân trường vang lên mấy tiếng gọi khẩn thiết, hắn đưa mắt nhìn xuống đám người che ô tránh mưa không ngừng nói nhảm.
Hắn ngồi trên lan can, nhìn thấy tất cả học sinh và thầy cô giáo ngước mắt lên quan sát hắn, lòng không gợn sóng.
Không lâu sau đó, cửa ở lối thoát hiểm mở tung, tạo ra âm thanh lớn, thầy hiệu phó với cái thân béo tròn núc ních lảm nhảm bên tai hắn, phía sau là cô chủ nhiệm và mấy người bạn học "thân thiết" của hắn.
"Ngung Tịch! Em bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
"Bạn học Ngung, có gì từ từ nói, đừng như vậy được không?"
...
Ngung Tịch đối diện với bọn họ, viền mắt đỏ ửng, lặng lẽ ngẩng đầu đón những giọt nước mưa lạnh thấu tâm can.
Khung cảnh bên ngoài vô cùng hỗn loạn, xe cảnh sát và cứu thương đến cùng lúc, nhanh chóng bày binh, chuẩn bị đón nhận tình huống xấu nhất.
Ở trong phòng học yên tĩnh, thầy giáo đứng trên bục giảng gằn giọng bắt học sinh ngồi tại chỗ, không được để ý việc ở ngoài. Tụi học sinh vẫn không kìm nén được sợ hãi lẫn tò mò thì thầm thảo luận, bàn tán sôi nổi.
Lục Doãn Chương ngồi ở bàn năm ngay sát cửa ra vào, cậu nhân lúc thầy giáo không để ý thò đầu ra ngoài hóng hớt.
Lớp học của Lục Doãn Chương ở lầu ba, từ góc độ của cậu có thể thấy rõ khung cảnh người thiếu niên ngồi trên lan can. Âm thanh hỗn loạn ở bên ngoài khiến cậu thấy căng thẳng. Ngón tay nắm chặt quyển sách vật lý lượng tử, đôi mắt đỏ giăng đầy tơ máu, nước mắt trực chờ sẽ tuôn ra như mưa.
Dẫu biết dù Ngung Tịch thực sự sẽ tan biến nhưng cậu lại không thể làm được gì. Lục Doãn Chương đành cầu nguyện ở trong lòng. Có lẽ đối với Ngung Tịch, cậu chẳng là gì cả. Cảnh sát sẽ không cho cậu đến gần hắn, mà cậu có chạy xuống dưới kia cũng chẳng lọt được vào mắt hắn.
Thì ra, cảm giác bất lực nhìn người mình yêu quý lại day dứt và khó chịu thế này.
Cứu hộ chạy lướt qua lớp học của Lục Doãn Chương, hối hả thực hiện nhiệm vụ của mình.
Ngay lúc cậu không thể tiếp tục chứng kiến thêm cảnh tượng làm mình nhói lòng này, định quay mặt đi, ánh mắt của Ngung Tịch lia đến. Hai người chạm mắt nhau, Lục Doãn Chương không thể nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, nhưng cả cơ thể cậu đã căng cứng, sống lưng lạnh toát.
Dường như chỉ chờ đợi ánh mắt của cậu, Ngung Tịch liền đứng trên lan can, mặc tiếng gào thét, kêu gọi vang trời ở tứ phía, hắn vẫn không chút mảy may dao động.
Thấy được Chương Chương hắn ngày đêm mong nhớ rồi. Chiếm được ánh mắt của cậu rồi. Các tế bào trong cơ thể hắn đang kêu gào vì hưng phấn. Không hiểu sao, Ngung Tịch lại không muốn người hắn yêu trông thấy hình ảnh tàn tạ này của bản thân.
Bình thường hắn đã không có dũng khí, hiện tại càng thêm tự ti về mình.
Lục Doãn Chương quá tốt đẹp, hắn không nỡ kéo cậu đi theo mình.
Lòng bàn tay Ngung Tịch là con chó bông mini Lục Doãn Chương từng tặng cho hắn. Ngung Tịch nhìn nó, sau đó nhìn về phía Lục Doãn Chương phía kia, nở một nụ cười cuối cùng.
Người ta thường nói người dám tự tử đã không còn vướng bận bất kì điều gì trên thế gian này, cũng không còn lưu luyến ai...Bọn họ khao khát được bình yên, khao khát được tự do, khao khát được thoát ra khỏi đống cảm xúc lẫn suy nghĩ tiêu cực này.
Ngung Tịch đúng là không còn luyến tiếc thứ gì, tâm hồn hắn bị mục rữa, thối nát không ra hình dạng. Quan hệ tình dục với nhiều người đàn ông, mất kiểm soát suy nghĩ lẫn hành động. Mẹ hắn bị HIV, căn bệnh tâm thần của bà khiến hắn suýt mất mạng rất nhiều lần. Bà ngoại hắn thường chửi hắn với cha hắn đúng là cùng một giuộc, tính cách quái gở khiến cho con gái bà phải sống khổ sở cả đời.
Mỗi ngày mỗi ngày, những lời nói như dao găm thẳng vào tim hắn, như kí sinh trùng từng chút một bòn rút sinh mạng hắn.
Thầy cô và các bạn học cũng thật tốt. Bọn họ không coi hắn là người, lúc nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt và ghê tởm.
Bàn ghế, sách vở, quần áo... Không có gì của hắn là lành lặn.
Những vết thương trên người chồng chất, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tâm hồn hắn bẩn thỉu đến cùng cực.
Nhưng hắn lại lỡ say mê một Lục Doãn Chương, chất chứa tình yêu và cả dục vọng với cậu. Lục Doãn Chương không có hắn thì vẫn có thể an ổn lớn lên, sống thật hạnh phúc. Ngung Tịch không có Lục Doãn Chương giống như thiếu đi oxi, mỗi giây mỗi phút đều dày vò hắn sống không bằng chết.
Lục Doãn Chương không thích hắn, cậu chỉ coi hắn là một người bạn, đối xử tốt với hắn cũng chẳng phải vì hắn là người đặc biệt.
Nhưng Ngung Tịch muốn làm người đặc biệt của Lục Doãn Chương, muốn làm ngoại lệ của cậu, muốn Lục Doãn Chương yêu hắn như hắn yêu cậu.
Có vẻ nguyện vọng của hắn kiếp này chẳng thể đạt được. Lục Doãn Chương thích bạn gái lớp bên cạnh, hắn biết nên đã giết cô ta trước khi đến đây. Hắn không giành được người thì kẻ khác càng không được.
Làm như vậy, Chương Chương có thể nhớ thêm cả hắn nữa rồi.
Kiếp này hắn không xứng với cậu. Đợi kiếp sau... Kiếp sau hắn sẽ không bỏ lỡ cậu nữa. Lúc đó Chương Chương muốn chạy cũng không được, hắn sẽ dính lấy cậu, không để cậu chán ghét mình.
Trong đôi mắt trong veo của Lục Doãn Chương là hình ảnh người thiếu niên với mái tóc đen tung bay trong gió, đơn độc một mình dưới cơn mưa rào, dứt khoát nhảy xuống dưới.
Chớp mắt, tiếng la hét càng thêm dữ dội.
Trái tim Lục Doãn Chương co thắt, cổ họng nghẹn lại, lồng ngực phập phồng khó thở, từng giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi, thấm ướt đồng phục.
Chết rồi. Thiếu niên tên Ngung Tịch kia chết rồi.
Lục Doãn Chương không nhịn được đau lòng vô cùng. Cậu cố gắng đối tốt với hắn, che chở hắn hết sức có thể, cho hắn thấy cuộc đời tăm tối này rồi cũng có ánh sáng chiếu rọi.
Trường học náo loạn hẳn lên, khắp nơi đều là tiếng nói của người với người, còn có tiếng hét thất thanh. Thầy giáo không quản được học sinh trong lớp đang ào ạt chạy ra ngoài, khản cổ quát chúng quay trở lại lớp.
Lục Doãn Chương dùng sức đứng lên, rời khỏi bàn học, cậu chen chúc với đám người chạy xuống dưới. Cầu thang quá đông đúc, Lục Doãn Chương bị đè ép đến nghẹt thở. Bỗng một lực đẩy mạnh từ phía trên truyền xuống, Lục Doãn Chương không kịp phản ứng đã bị đẩy lộn người xuống khỏi lan can, mở to mắt nhìn mình đang rơi từ tầng ba.
Chỉ trong một tiếng đồng hồ, trường học Nhất Trung đã mất hai mạng người.
Một trước một sau... Giống như hai người sinh ra vốn đã dành cho nhau, vĩnh viễn không thể lìa xa, phải gắn chặt với nhau suốt đời...
Cơn mưa rào rất nhanh đã tạnh. Mặt trời ló rạng sau dám mây đen dần tản đi.
Nhất Trung cho học sinh nghỉ học ba ngày để chấn chỉnh, cảnh sát sau đó phát hiện ra xác nữ sinh nằm trong nhà kho. Đầu cô bị cắt lìa cổ, hai con mắt lăn dài trên mặt đất, trống rất ghê rợn.
Giờ thì cả trường đều biết cô bị Ngung Tịch giết hại.
Những người quen biết hay chơi thân với Lục Doãn Chương hay tiếp xúc với Ngung Tịch đều sợ sệt. Bất kì ai quen Ngung Tịch hay Lục Doãn Chương đều phải chết, và nữ sinh kia là một điềm báo.
Ai mà không biết Lục Doãn Chương chơi với Ngung Tịch rơi từ tầng ba chết tại chỗ, nữ sinh được Lục Doãn Chương thích bị sát hại là do Ngung Tịch làm.
Không ai còn cảm thấy tiếc thương cho hắn, chỉ thấy hắn đáng đời. Khắc chết bạn học, giết người tự tử. Ngung Tịch chết rồi vẫn thường bị đem ra làm trò đùa cho lũ người trần thế.
Lục Doãn Chương không biết mình đang ở nơi nào, cơ thể cậu lênh đênh, không thể cử động, bên tai là những tiếng mắng chửi, nói cười châm chọc Ngung Tịch. Nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang nhắm nghiền, trong bóng tối vĩnh hằng, cậu bất lực nghe những điều tồi tệ về thiếu niên.
Nếu cậu đến bên hắn sớm hơn thì tốt rồi. Nếu cậu không do dự có nên vươn tay ra với hắn không. Nếu cậu là người quan trọng với hắn, có phải Ngung Tịch sẽ không chết...
Bởi vì cậu chưa đủ tốt, bởi vì cậu hèn nhát... Cậu không dám vì một người ngoài mà gây ảnh hưởng đến mẹ, người phụ nữ góa chồng đã rất cực khổ nuôi lớn cậu.
Thế nhưng cậu lại không còn trên đời nữa rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Lục Doãn Chương đau khổ nghĩ về mẹ mình.
Ai sẽ chăm sóc cho bà ấy? Sau này mẹ cậu phải sống cô đơn cả đời ư?
Một lần nữa Lục Doãn Chương không thể làm được gì, nước mắt chảy ra từ khóe mắt càng nhiều. Thân thể cậu nhẹ bẫng, dần mất ý thức, duy chỉ trái tim là không ngừng nhỏ máu đau xót.
Chiếc điện thoại dưới ngăn bàn của cậu vẫn sáng đèn, trên màn hình hiện lên dòng tin nhắn của Ngung Tịch, là lời cuối cùng hắn muốn nói với cậu.
Thế nhưng, thiếu niên của hắn đã không thể hồi đáp lại dòng tin nhắn này. Thiên thần của hắn đã vĩnh viễn chìm vào bóng tối.
Trong hoàn cảnh khốn đốn đó, khuôn mặt hắn không hề thể hiện bất kì cảm xúc nào, đôi mắt xanh dương đặc trưng của người phương Tây sâu thẳm lại chan chứa thứ ánh sáng rực rỡ làm con người ta xao xuyến. Dường như hắn đã không còn cảm nhận được đau đớn, giống như xác chết vô hồn đứng một chỗ.
Ngung Tịch lấy chiếc điện thoại cũ nát từ trong túi quần, màn hình điện thoại nứt vỡ dữ dội, nước mưa khiến màn hình khó cảm ứng, hắn càng trở nên vội vã, hắn lấy ống tay áo cẩn thận lau đi nước mưa. Ngón tay trắng bạch run rẩy soạn từng dòng tin nhắn, hàng mi dài rũ xuống, dòng tin nhắn được gửi đi cũng là lúc chiếc điện thoại bị ném xuống dưới tòa nhà.
Ngung Tịch đi tới lan can mỏng manh chỉ cao đến nửa thân mình, nghe thấy từ dưới sân trường vang lên mấy tiếng gọi khẩn thiết, hắn đưa mắt nhìn xuống đám người che ô tránh mưa không ngừng nói nhảm.
Hắn ngồi trên lan can, nhìn thấy tất cả học sinh và thầy cô giáo ngước mắt lên quan sát hắn, lòng không gợn sóng.
Không lâu sau đó, cửa ở lối thoát hiểm mở tung, tạo ra âm thanh lớn, thầy hiệu phó với cái thân béo tròn núc ních lảm nhảm bên tai hắn, phía sau là cô chủ nhiệm và mấy người bạn học "thân thiết" của hắn.
"Ngung Tịch! Em bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện một chút được không?"
"Bạn học Ngung, có gì từ từ nói, đừng như vậy được không?"
...
Ngung Tịch đối diện với bọn họ, viền mắt đỏ ửng, lặng lẽ ngẩng đầu đón những giọt nước mưa lạnh thấu tâm can.
Khung cảnh bên ngoài vô cùng hỗn loạn, xe cảnh sát và cứu thương đến cùng lúc, nhanh chóng bày binh, chuẩn bị đón nhận tình huống xấu nhất.
Ở trong phòng học yên tĩnh, thầy giáo đứng trên bục giảng gằn giọng bắt học sinh ngồi tại chỗ, không được để ý việc ở ngoài. Tụi học sinh vẫn không kìm nén được sợ hãi lẫn tò mò thì thầm thảo luận, bàn tán sôi nổi.
Lục Doãn Chương ngồi ở bàn năm ngay sát cửa ra vào, cậu nhân lúc thầy giáo không để ý thò đầu ra ngoài hóng hớt.
Lớp học của Lục Doãn Chương ở lầu ba, từ góc độ của cậu có thể thấy rõ khung cảnh người thiếu niên ngồi trên lan can. Âm thanh hỗn loạn ở bên ngoài khiến cậu thấy căng thẳng. Ngón tay nắm chặt quyển sách vật lý lượng tử, đôi mắt đỏ giăng đầy tơ máu, nước mắt trực chờ sẽ tuôn ra như mưa.
Dẫu biết dù Ngung Tịch thực sự sẽ tan biến nhưng cậu lại không thể làm được gì. Lục Doãn Chương đành cầu nguyện ở trong lòng. Có lẽ đối với Ngung Tịch, cậu chẳng là gì cả. Cảnh sát sẽ không cho cậu đến gần hắn, mà cậu có chạy xuống dưới kia cũng chẳng lọt được vào mắt hắn.
Thì ra, cảm giác bất lực nhìn người mình yêu quý lại day dứt và khó chịu thế này.
Cứu hộ chạy lướt qua lớp học của Lục Doãn Chương, hối hả thực hiện nhiệm vụ của mình.
Ngay lúc cậu không thể tiếp tục chứng kiến thêm cảnh tượng làm mình nhói lòng này, định quay mặt đi, ánh mắt của Ngung Tịch lia đến. Hai người chạm mắt nhau, Lục Doãn Chương không thể nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, nhưng cả cơ thể cậu đã căng cứng, sống lưng lạnh toát.
Dường như chỉ chờ đợi ánh mắt của cậu, Ngung Tịch liền đứng trên lan can, mặc tiếng gào thét, kêu gọi vang trời ở tứ phía, hắn vẫn không chút mảy may dao động.
Thấy được Chương Chương hắn ngày đêm mong nhớ rồi. Chiếm được ánh mắt của cậu rồi. Các tế bào trong cơ thể hắn đang kêu gào vì hưng phấn. Không hiểu sao, Ngung Tịch lại không muốn người hắn yêu trông thấy hình ảnh tàn tạ này của bản thân.
Bình thường hắn đã không có dũng khí, hiện tại càng thêm tự ti về mình.
Lục Doãn Chương quá tốt đẹp, hắn không nỡ kéo cậu đi theo mình.
Lòng bàn tay Ngung Tịch là con chó bông mini Lục Doãn Chương từng tặng cho hắn. Ngung Tịch nhìn nó, sau đó nhìn về phía Lục Doãn Chương phía kia, nở một nụ cười cuối cùng.
Người ta thường nói người dám tự tử đã không còn vướng bận bất kì điều gì trên thế gian này, cũng không còn lưu luyến ai...Bọn họ khao khát được bình yên, khao khát được tự do, khao khát được thoát ra khỏi đống cảm xúc lẫn suy nghĩ tiêu cực này.
Ngung Tịch đúng là không còn luyến tiếc thứ gì, tâm hồn hắn bị mục rữa, thối nát không ra hình dạng. Quan hệ tình dục với nhiều người đàn ông, mất kiểm soát suy nghĩ lẫn hành động. Mẹ hắn bị HIV, căn bệnh tâm thần của bà khiến hắn suýt mất mạng rất nhiều lần. Bà ngoại hắn thường chửi hắn với cha hắn đúng là cùng một giuộc, tính cách quái gở khiến cho con gái bà phải sống khổ sở cả đời.
Mỗi ngày mỗi ngày, những lời nói như dao găm thẳng vào tim hắn, như kí sinh trùng từng chút một bòn rút sinh mạng hắn.
Thầy cô và các bạn học cũng thật tốt. Bọn họ không coi hắn là người, lúc nào cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt và ghê tởm.
Bàn ghế, sách vở, quần áo... Không có gì của hắn là lành lặn.
Những vết thương trên người chồng chất, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tâm hồn hắn bẩn thỉu đến cùng cực.
Nhưng hắn lại lỡ say mê một Lục Doãn Chương, chất chứa tình yêu và cả dục vọng với cậu. Lục Doãn Chương không có hắn thì vẫn có thể an ổn lớn lên, sống thật hạnh phúc. Ngung Tịch không có Lục Doãn Chương giống như thiếu đi oxi, mỗi giây mỗi phút đều dày vò hắn sống không bằng chết.
Lục Doãn Chương không thích hắn, cậu chỉ coi hắn là một người bạn, đối xử tốt với hắn cũng chẳng phải vì hắn là người đặc biệt.
Nhưng Ngung Tịch muốn làm người đặc biệt của Lục Doãn Chương, muốn làm ngoại lệ của cậu, muốn Lục Doãn Chương yêu hắn như hắn yêu cậu.
Có vẻ nguyện vọng của hắn kiếp này chẳng thể đạt được. Lục Doãn Chương thích bạn gái lớp bên cạnh, hắn biết nên đã giết cô ta trước khi đến đây. Hắn không giành được người thì kẻ khác càng không được.
Làm như vậy, Chương Chương có thể nhớ thêm cả hắn nữa rồi.
Kiếp này hắn không xứng với cậu. Đợi kiếp sau... Kiếp sau hắn sẽ không bỏ lỡ cậu nữa. Lúc đó Chương Chương muốn chạy cũng không được, hắn sẽ dính lấy cậu, không để cậu chán ghét mình.
Trong đôi mắt trong veo của Lục Doãn Chương là hình ảnh người thiếu niên với mái tóc đen tung bay trong gió, đơn độc một mình dưới cơn mưa rào, dứt khoát nhảy xuống dưới.
Chớp mắt, tiếng la hét càng thêm dữ dội.
Trái tim Lục Doãn Chương co thắt, cổ họng nghẹn lại, lồng ngực phập phồng khó thở, từng giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi, thấm ướt đồng phục.
Chết rồi. Thiếu niên tên Ngung Tịch kia chết rồi.
Lục Doãn Chương không nhịn được đau lòng vô cùng. Cậu cố gắng đối tốt với hắn, che chở hắn hết sức có thể, cho hắn thấy cuộc đời tăm tối này rồi cũng có ánh sáng chiếu rọi.
Trường học náo loạn hẳn lên, khắp nơi đều là tiếng nói của người với người, còn có tiếng hét thất thanh. Thầy giáo không quản được học sinh trong lớp đang ào ạt chạy ra ngoài, khản cổ quát chúng quay trở lại lớp.
Lục Doãn Chương dùng sức đứng lên, rời khỏi bàn học, cậu chen chúc với đám người chạy xuống dưới. Cầu thang quá đông đúc, Lục Doãn Chương bị đè ép đến nghẹt thở. Bỗng một lực đẩy mạnh từ phía trên truyền xuống, Lục Doãn Chương không kịp phản ứng đã bị đẩy lộn người xuống khỏi lan can, mở to mắt nhìn mình đang rơi từ tầng ba.
Chỉ trong một tiếng đồng hồ, trường học Nhất Trung đã mất hai mạng người.
Một trước một sau... Giống như hai người sinh ra vốn đã dành cho nhau, vĩnh viễn không thể lìa xa, phải gắn chặt với nhau suốt đời...
Cơn mưa rào rất nhanh đã tạnh. Mặt trời ló rạng sau dám mây đen dần tản đi.
Nhất Trung cho học sinh nghỉ học ba ngày để chấn chỉnh, cảnh sát sau đó phát hiện ra xác nữ sinh nằm trong nhà kho. Đầu cô bị cắt lìa cổ, hai con mắt lăn dài trên mặt đất, trống rất ghê rợn.
Giờ thì cả trường đều biết cô bị Ngung Tịch giết hại.
Những người quen biết hay chơi thân với Lục Doãn Chương hay tiếp xúc với Ngung Tịch đều sợ sệt. Bất kì ai quen Ngung Tịch hay Lục Doãn Chương đều phải chết, và nữ sinh kia là một điềm báo.
Ai mà không biết Lục Doãn Chương chơi với Ngung Tịch rơi từ tầng ba chết tại chỗ, nữ sinh được Lục Doãn Chương thích bị sát hại là do Ngung Tịch làm.
Không ai còn cảm thấy tiếc thương cho hắn, chỉ thấy hắn đáng đời. Khắc chết bạn học, giết người tự tử. Ngung Tịch chết rồi vẫn thường bị đem ra làm trò đùa cho lũ người trần thế.
Lục Doãn Chương không biết mình đang ở nơi nào, cơ thể cậu lênh đênh, không thể cử động, bên tai là những tiếng mắng chửi, nói cười châm chọc Ngung Tịch. Nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang nhắm nghiền, trong bóng tối vĩnh hằng, cậu bất lực nghe những điều tồi tệ về thiếu niên.
Nếu cậu đến bên hắn sớm hơn thì tốt rồi. Nếu cậu không do dự có nên vươn tay ra với hắn không. Nếu cậu là người quan trọng với hắn, có phải Ngung Tịch sẽ không chết...
Bởi vì cậu chưa đủ tốt, bởi vì cậu hèn nhát... Cậu không dám vì một người ngoài mà gây ảnh hưởng đến mẹ, người phụ nữ góa chồng đã rất cực khổ nuôi lớn cậu.
Thế nhưng cậu lại không còn trên đời nữa rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Lục Doãn Chương đau khổ nghĩ về mẹ mình.
Ai sẽ chăm sóc cho bà ấy? Sau này mẹ cậu phải sống cô đơn cả đời ư?
Một lần nữa Lục Doãn Chương không thể làm được gì, nước mắt chảy ra từ khóe mắt càng nhiều. Thân thể cậu nhẹ bẫng, dần mất ý thức, duy chỉ trái tim là không ngừng nhỏ máu đau xót.
Chiếc điện thoại dưới ngăn bàn của cậu vẫn sáng đèn, trên màn hình hiện lên dòng tin nhắn của Ngung Tịch, là lời cuối cùng hắn muốn nói với cậu.
Thế nhưng, thiếu niên của hắn đã không thể hồi đáp lại dòng tin nhắn này. Thiên thần của hắn đã vĩnh viễn chìm vào bóng tối.