Chương 413: Hơn nhau một tháng vẫn là hơn
“Không liên quan đến em, ngay từ đầu là thế, chính em cũng biết điều đó.” Không phải an ủi như mọi khi, lần này Kỷ Hàn Phi thẳng thắn nói ra sự thật.
Nếu nói do lỗi của Kỷ Thần Hi mà Mộ Nhược Vi mới gặp tai ương rồi qua đời, vậy thì nếu như ngay từ đầu không gặp nhau thì sao?
Mộ Nhược Vi sẽ bị đám côn đồ trên phố đó bắt được, cũng không biết điều tồi tệ gì sẽ xảy ra với một cô gái ốm yếu không có một phần trăm cơ hội phản kháng.
Và có lẻ, ngày hôm đó, Mộ Nhược Vi đã không có khả năng sống sót nữa rồi.
Có điều từ đầu đến cuối, ngoại trừ sự tương đồng từ những việc diễn ra với Mộ Nhược Vi và quá khứ mà Kỷ Thần Hi đã phải trải qua rồi khiến cho Kỷ Thần Hi mất kiểm soát mà bạo ngược như thế, thì vẫn còn một điều mà Kỷ Hàn Phi lưu tâm đến.
Bà lão bán hàng rong kỳ lạ…
Phía bên Kỷ Thần Hi, nghe những lời Kỷ Hàn Phi nói, cô lặng người.
“Đợi giải quyết xong mọi chuyện ở Thủ Đô, em sẽ đến Mộ Gia một chuyến. Có những việc…nên chấm dứt một cách triệt để.”
Không phải Kỷ Thần Hi không hiểu mà là không muốn hiểu.
Cô không nợ Mộ Nhược Vi cũng không nợ nhà họ Mộ, cô không cần phải vì họ mà làm bất cứ thứ gì. Tuy nhiên, ông nội Mộ không có tội, cô không muốn ở tuổi xế chiều ông không thể an yên mà an hưởng tuổi già.
Lần cuối cùng…cô xen vào chuyện riêng của nhà họ Mộ. Về sau, cô cùng họ sẽ là hai đường thẳng song song, dù vô duyên hay hữu duyên, đều mong vĩnh viễn bất tương phùng.
Kỷ Hàn Phi nhìn thấy em gái nghĩ thông cũng cảm thấy yên tâm, hiện tại anh có thể dồn toàn lực cho lần giải cứu Chris sắp tới.
“Nếu em nghĩ được vậy thì tốt, em rất thông minh, anh biết anh không cần phải nhiều lời. Lần này đến đây ngoại trừ xác nhận chuyện này, anh còn một chuyện muốn nói với em.”
Những tâm sự chất chứa trong lòng nay đều đã được giải phóng, tâm trạng hiện giờ của Kỷ Thần Hi đã tốt hơn rất nhiều, nhanh chóng trở lại làm một Kỷ Thần Hi lạc quan vui vẻ.
“Anh có việc gì thì cứ nói thẳng đi, vòng vo tam quốc làm gì?”
“Em muốn nhập khẩu nhà họ Kỷ?” Kỷ Hàn Phi thật sự đi thẳng vào vấn đề.
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Thần Hi chính là ngạc nhiên nhưng cũng chỉ thoáng qua một lúc, sau đó chính là biểu cảm quả nhiên là vấn đề này.
“Phải, thì sao?”
Kỷ Hàn Phi hơi nhướn mày rồi hỏi lại:“Chắc chắn?”
“Muốn đường đường chính chính trở thành công dân Nước Z, có một thân phận chính thống đàng hoàng, sao lại không làm?”
Khoé môi Kỷ Hàn Phi khẽ cong:“Vậy sao? Anh còn tưởng mục tiêu của em đơn giản là có một cuốn sổ màu đỏ để đến cục dân chính thôi chứ.”
Ly cà phê vừa đến miệng, cô còn chưa uống được mấy ngụm thì liền phun ra sạch, mà người hứng đạn lại là người ngồi đối diện.
Kỷ Hàn Phi:"…"
Kỷ Thần Hi sau khi ho sặc sụa thì vội lấy khăn giấy lau cà phê dính trên người anh trai mình.
“Anh, xin lỗi xin lỗi!!!”
Kỷ Hàn Phi giữ tay cô lại, cười khổ:“Được rồi được rồi, anh không sao.”
Kỷ Thần Hi ngượng ngùng gãi đầu:“Thật xin lỗi…vậy anh tự lau đi nhé.”
Nói xong cô về chỗ ngồi của mình, sau đó lảng tránh ánh mắt của đối phương.
Kỷ Hàn Phi cũng sẽ không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà giận dỗi em gái mình, anh vẫn như thường mà búng trán trêu cô:“Em đó, vì một xú tiểu tử mà cái gì cũng dám làm.”
Kỷ Thần Hi không để ý anh trai mình nói mình thế nào nhưng một khi đụng vào bảo bảo nhà cô, thì cô lập tức như con nhím xù lông.
“Xú tiểu tử? Anh trai, anh nhỏ hơn anh ấy một tuổi đó! Anh ấy là xú tiểu tử, anh là gì?”
Kỷ Hàn Phi muốn cười nhưng cười thật sự không nổi:“Là lớn hơn anh một tháng, Ok! Với lại thằng đó cũng phải gọi anh một tiếng ‘anh’ đó!”
Tịch Cảnh Dương xinh vào cuối năm 1996, Kỷ Hàn Phi lại sinh vào đầu năm 1997, hai người chỉ chênh nhau một tháng, nhưng chung quy vẫn là hơn kém nhau một tuổi.
Kỷ Thần Hi bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cực kỳ vui vẻ nói:“Đúng, phải gọi anh là anh, anh! vợ!”
Kỷ Hàn Phi vô tình lỡ miệng:"…"
“Thôi thôi được rồi! Không nói chuyện đó nữa. Chẳng qua…anh chưa tiếp xúc ông ngoại lần nào, không biết ông là người ra sao, anh…”
Người thân ruột thịt…anh chỉ có duy nhất một mình Kỷ Thần Hi là người thân ruột thịt của mình…anh sợ…anh thật sự sợ bốn từ đó.
Anh cũng biết chuyện năm đó ông ngoại anh sống dở chết dở ra sao, nhưng những việc mà Sigrid Gwyneth làm năm đó, thật sự khiến anh căm hận.
Mẹ của hai anh em không biết chuyện, hai người vẫn xem bà ấy là mẹ. Nhưng thời gian dài sống trong sự thiếu thốn tình thương của cha của mẹ, lại nhận phải sự phản bội từ chính cha ruột của mình…hai anh em dường như vô cảm trước thứ gọi là tình thân.
Họ với Zero là huynh đệ vào sinh ra tử, nhưng dù sao cũng không phải ruột thịt, tình cảm mà mọi người đối với nhau dù tốt đến mấy cũng chẳng thể bù đắp cho những tình cảm thiếu sót.
…----------------…
Nếu nói do lỗi của Kỷ Thần Hi mà Mộ Nhược Vi mới gặp tai ương rồi qua đời, vậy thì nếu như ngay từ đầu không gặp nhau thì sao?
Mộ Nhược Vi sẽ bị đám côn đồ trên phố đó bắt được, cũng không biết điều tồi tệ gì sẽ xảy ra với một cô gái ốm yếu không có một phần trăm cơ hội phản kháng.
Và có lẻ, ngày hôm đó, Mộ Nhược Vi đã không có khả năng sống sót nữa rồi.
Có điều từ đầu đến cuối, ngoại trừ sự tương đồng từ những việc diễn ra với Mộ Nhược Vi và quá khứ mà Kỷ Thần Hi đã phải trải qua rồi khiến cho Kỷ Thần Hi mất kiểm soát mà bạo ngược như thế, thì vẫn còn một điều mà Kỷ Hàn Phi lưu tâm đến.
Bà lão bán hàng rong kỳ lạ…
Phía bên Kỷ Thần Hi, nghe những lời Kỷ Hàn Phi nói, cô lặng người.
“Đợi giải quyết xong mọi chuyện ở Thủ Đô, em sẽ đến Mộ Gia một chuyến. Có những việc…nên chấm dứt một cách triệt để.”
Không phải Kỷ Thần Hi không hiểu mà là không muốn hiểu.
Cô không nợ Mộ Nhược Vi cũng không nợ nhà họ Mộ, cô không cần phải vì họ mà làm bất cứ thứ gì. Tuy nhiên, ông nội Mộ không có tội, cô không muốn ở tuổi xế chiều ông không thể an yên mà an hưởng tuổi già.
Lần cuối cùng…cô xen vào chuyện riêng của nhà họ Mộ. Về sau, cô cùng họ sẽ là hai đường thẳng song song, dù vô duyên hay hữu duyên, đều mong vĩnh viễn bất tương phùng.
Kỷ Hàn Phi nhìn thấy em gái nghĩ thông cũng cảm thấy yên tâm, hiện tại anh có thể dồn toàn lực cho lần giải cứu Chris sắp tới.
“Nếu em nghĩ được vậy thì tốt, em rất thông minh, anh biết anh không cần phải nhiều lời. Lần này đến đây ngoại trừ xác nhận chuyện này, anh còn một chuyện muốn nói với em.”
Những tâm sự chất chứa trong lòng nay đều đã được giải phóng, tâm trạng hiện giờ của Kỷ Thần Hi đã tốt hơn rất nhiều, nhanh chóng trở lại làm một Kỷ Thần Hi lạc quan vui vẻ.
“Anh có việc gì thì cứ nói thẳng đi, vòng vo tam quốc làm gì?”
“Em muốn nhập khẩu nhà họ Kỷ?” Kỷ Hàn Phi thật sự đi thẳng vào vấn đề.
Phản ứng đầu tiên của Kỷ Thần Hi chính là ngạc nhiên nhưng cũng chỉ thoáng qua một lúc, sau đó chính là biểu cảm quả nhiên là vấn đề này.
“Phải, thì sao?”
Kỷ Hàn Phi hơi nhướn mày rồi hỏi lại:“Chắc chắn?”
“Muốn đường đường chính chính trở thành công dân Nước Z, có một thân phận chính thống đàng hoàng, sao lại không làm?”
Khoé môi Kỷ Hàn Phi khẽ cong:“Vậy sao? Anh còn tưởng mục tiêu của em đơn giản là có một cuốn sổ màu đỏ để đến cục dân chính thôi chứ.”
Ly cà phê vừa đến miệng, cô còn chưa uống được mấy ngụm thì liền phun ra sạch, mà người hứng đạn lại là người ngồi đối diện.
Kỷ Hàn Phi:"…"
Kỷ Thần Hi sau khi ho sặc sụa thì vội lấy khăn giấy lau cà phê dính trên người anh trai mình.
“Anh, xin lỗi xin lỗi!!!”
Kỷ Hàn Phi giữ tay cô lại, cười khổ:“Được rồi được rồi, anh không sao.”
Kỷ Thần Hi ngượng ngùng gãi đầu:“Thật xin lỗi…vậy anh tự lau đi nhé.”
Nói xong cô về chỗ ngồi của mình, sau đó lảng tránh ánh mắt của đối phương.
Kỷ Hàn Phi cũng sẽ không vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà giận dỗi em gái mình, anh vẫn như thường mà búng trán trêu cô:“Em đó, vì một xú tiểu tử mà cái gì cũng dám làm.”
Kỷ Thần Hi không để ý anh trai mình nói mình thế nào nhưng một khi đụng vào bảo bảo nhà cô, thì cô lập tức như con nhím xù lông.
“Xú tiểu tử? Anh trai, anh nhỏ hơn anh ấy một tuổi đó! Anh ấy là xú tiểu tử, anh là gì?”
Kỷ Hàn Phi muốn cười nhưng cười thật sự không nổi:“Là lớn hơn anh một tháng, Ok! Với lại thằng đó cũng phải gọi anh một tiếng ‘anh’ đó!”
Tịch Cảnh Dương xinh vào cuối năm 1996, Kỷ Hàn Phi lại sinh vào đầu năm 1997, hai người chỉ chênh nhau một tháng, nhưng chung quy vẫn là hơn kém nhau một tuổi.
Kỷ Thần Hi bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cực kỳ vui vẻ nói:“Đúng, phải gọi anh là anh, anh! vợ!”
Kỷ Hàn Phi vô tình lỡ miệng:"…"
“Thôi thôi được rồi! Không nói chuyện đó nữa. Chẳng qua…anh chưa tiếp xúc ông ngoại lần nào, không biết ông là người ra sao, anh…”
Người thân ruột thịt…anh chỉ có duy nhất một mình Kỷ Thần Hi là người thân ruột thịt của mình…anh sợ…anh thật sự sợ bốn từ đó.
Anh cũng biết chuyện năm đó ông ngoại anh sống dở chết dở ra sao, nhưng những việc mà Sigrid Gwyneth làm năm đó, thật sự khiến anh căm hận.
Mẹ của hai anh em không biết chuyện, hai người vẫn xem bà ấy là mẹ. Nhưng thời gian dài sống trong sự thiếu thốn tình thương của cha của mẹ, lại nhận phải sự phản bội từ chính cha ruột của mình…hai anh em dường như vô cảm trước thứ gọi là tình thân.
Họ với Zero là huynh đệ vào sinh ra tử, nhưng dù sao cũng không phải ruột thịt, tình cảm mà mọi người đối với nhau dù tốt đến mấy cũng chẳng thể bù đắp cho những tình cảm thiếu sót.
…----------------…