Chương 387: Thiếu tướng mù
“Cẩn thẩn!” Kỷ Thần Hi hét lên rồi ngồi bật dậy, trong mắt vẫn tràn đầy hoảng hốt, trên trán cũng túa ra mồ hôi lạnh.
Tịch Cảnh Dương vừa vào khoang phòng thì liền chạy đến chỗ cô lo lắng hỏi:“Không sao chứ? Nằm mơ thấy ác mộng sao?”
Nhịp thở của cô gái nhanh hơn bình thường nhiều lần cứ như vừa trong thấy thứ gì đó đáng sợ, cô cố bình tĩnh kể lại:“Đấu súng…có người chĩa súng về em bắn tới…”
Tịch Cảnh Dương đưa tay ra kéo lấy cô gái vào lòng ôm chặt, ra sức trấn an:“Không sao cả, chỉ là mơ thôi, đừng sợ.”
Kỷ Thần Hi ra sức lắc đầu:“Không phải mơ, nó chính là đã xảy ra, thật sự rất thật, tới mức vai em vẫn còn nhói do bị bắn trúng…cảm giác rất thật…”
“Nhưng chúng ta đang trên máy bay mà? Ở đây đều là người của anh, hoàn toàn không có xảy ra đấu súng.”
Kỷ Thần Hi vẫn chưa thoát ra khỏi giấc mơ, vì cảm giác đó quá đỗi chân thật, nhưng cô phải cố khiến bản thân bình tĩnh lại, có thể đó chỉ là một phần trong trí nhớ đã mất của cô.
Tuy nhiên, cảm giác lần này so với những lần trí nhớ dần hồi phục kia hoàn toàn không giống. Lần này đầu cô không hề đau và cảnh bị bắn trúng giống như là diễn ra ở thời điểm hiện tại chứ không phải là từng diễn ra trong quá khứ.
“Tiểu Hi?” Tịch Cảnh Dương nhìn cô gái thất thần thì nhỏ giọng gọi.
Hơi thở của cô gái đã ổn định trở lại, mỉm cười lắc đầu:“Em ổn rồi, xin lỗi vì lại khiến anh lo lắng. Có lẻ là đoạn ký ức nào đó của em lại trỗi dậy thôi.”
Tịch Cảnh Dương vẫn không buông cô ra, anh vô cùng lo lắng mà nhìn chằm chằm vào cô. Thời gian gần đây tình hình sức khoẻ của cô ngày càng bất ổn. Sớm biết nói hết sự thật cho cô biết sẽ kích thích trí nhớ bạo phát thế này, thì anh thà ngày trước vẫn cứ gạt cô, vẫn biến cô thành Mộ Nhược Vi cho rồi.
“Để anh tìm Evan đến kiểm tra cho em.”
Kỷ Thần Hi mỉm cười xua tay:“Không cần đâu, sức khoẻ của em tự bản thân em hiểu rõ. Không cần phiền em ấy đâu. Phải rồi, còn bao lâu nữa đến?”
Tịch Cảnh Dương nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tay trả lời:“Sắp rồi, chuẩn bị đi, chúng ta cùng Mặc Bắc Hàn đến bệnh viện quân y.”
Kỷ Thần Hi nhướn mày:“Không phải chứ, anh vẫn muốn em kiểm tra à? Em nói rồi, em thật sự không sao mà.”
Tịch Cảnh Dương cắn môi không đáp lời, bộ dạng tủi thân cực kỳ đáng thương. Kỷ Thần Hi liền giơ cờ trắng đầu hàng:“Được được được, kiểm tra thì kiểm tra, bệnh viện Phong Vân so với bệnh viện quân y không thua không kém, bọn họ cũng sẽ chẳng khám ra được gì đâu. Nhưng anh muốn thì ok, em không phản đối nữa.”
Trước kia không biết thế nào, nhưng hiện tại thứ khiến Kỷ Thần Hi sợ hãi nhất là nhìn thấy Tịch Cảnh Dương bán manh làm nũng, cô thật sự không chịu nổi, dù anh có yêu cầu gì đi nữa cũng sẽ đáp ứng hết.
Phía bên quầy bar, Mặc Bắc Hàn uống đủ rồi cũng quay về khoang phòng của Evan gõ cửa gọi:“Tiểu thần y! Máy bay sắp hạ cánh rồi, dậy đi!”
Gõ cửa thêm vài lần, Evan bực dọc mở cửa:“Anh gọi hồn đấy à? Đồ lưu manh!”
Mặc Bắc Hàn dở khóc dở cười:“Một câu lưu manh hai câu lưu manh, tôi lưu manh với cậu khi nào? Đàn ông với nhau, cậu làm như tôi chiếm tiện nghi của cậu không trừng!”
Evan nghiến răng:“Cút! Tôi không muốn nói chuyện với anh!” Nói xong Evan đẩy Mặc Bắc Hàn ra, đóng sầm cửa lại.
Mặc Bắc Hàn đứng bên ngoài mà cứng họng, thở dài đi về khoang bên cạnh để lấy hành lý.
Theo đuổi bạn gái thế nào anh không biết nhưng theo đuổi bạn trai nhỏ thật sự quá khó rồi.
Một thằng đàn ông như anh, vào sinh ra tử về tổ quốc bao nhiêu lần cũng chẳng thua, vậy mà vì một tên nhóc ẻo lả vừa gặp không quá mấy lần, lại thua ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.
Thật quá thảm hại!
Năm phút sau, máy bay dần dần hạ cánh ở sân bay quốc tế Thủ Đô. Vì có đường bay riêng, nên việc hạ cánh vô cùng nhanh, không gặp chút khó khăn nào.
Thời tiết bên ngoài có chút nắng gắt, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng choàng lên người cô gái nhà mình một chiếc khăn mỏng và đưa cho cô một cặp kính đen.
Kỷ Thần Hi đẩy chiếc kính ra, dè bỉu:“Không cần đeo đâu, nếu không người khác lại nghĩ em mù giống ai kia.”
Ai kia đứng gần đó bức xúc muốn lên tiếng thì đã bị Evan huých vai đẩy ra:“Anh muốn làm gì hả? Mù thì biết điều chút đi, mắt anh tới giờ vẫn chưa nhìn thấy được cũng do nghiệp anh nặng quá đấy!”
Mặc Bắc Hàn có thể không ngại đấu khẩu với Kỷ Thần Hi, nhưng hoàn toàn không thể mở lời nói nặng nói nhẹ chàng thiếu niên trước mặt, đành ngậm ngùi nuốt cục tức này vào trong.
Evan nhíu mày muốn đạp anh một cái nhưng rồi vẫn thôi, quay qua kéo tay chị gái:“Chị, chúng ta đi, đợi đến bệnh viện em làm kiểm tra lại cho chị. Thiết bị của bệnh viện quân y Thủ Đô so với bệnh viện Phong Vân vẫn nhỉnh hơn.”
Kỷ Thần Hi cố ý hỏi:“Em không đỡ thiếu tướng mù à? Anh ta sẽ không vấp cỏ mà ngã đó chứ?”
Evan chỉ tay về phía Tịch Cảnh Dương:“Huynh đệ tốt của anh ta ở đây, chị lo gì chứ, anh ta lớn già đầu vậy rồi, cần em quản chắc.”
Tịch Cảnh Dương lườm Mặc Bắc Hàn một cái, nhưng thấy đối phương bị bỏ rơi cũng đáng thương, nên rũ lòng qua đỡ tay.
“Đi nào, thiếu tướng mù, huynh đệ tốt của anh sẽ không để anh vấp cỏ té chết đâu.”
Mặc Bắc Hàn từ đầu đến cuối không nói được câu nào:"…"
Tịch Cảnh Dương vừa vào khoang phòng thì liền chạy đến chỗ cô lo lắng hỏi:“Không sao chứ? Nằm mơ thấy ác mộng sao?”
Nhịp thở của cô gái nhanh hơn bình thường nhiều lần cứ như vừa trong thấy thứ gì đó đáng sợ, cô cố bình tĩnh kể lại:“Đấu súng…có người chĩa súng về em bắn tới…”
Tịch Cảnh Dương đưa tay ra kéo lấy cô gái vào lòng ôm chặt, ra sức trấn an:“Không sao cả, chỉ là mơ thôi, đừng sợ.”
Kỷ Thần Hi ra sức lắc đầu:“Không phải mơ, nó chính là đã xảy ra, thật sự rất thật, tới mức vai em vẫn còn nhói do bị bắn trúng…cảm giác rất thật…”
“Nhưng chúng ta đang trên máy bay mà? Ở đây đều là người của anh, hoàn toàn không có xảy ra đấu súng.”
Kỷ Thần Hi vẫn chưa thoát ra khỏi giấc mơ, vì cảm giác đó quá đỗi chân thật, nhưng cô phải cố khiến bản thân bình tĩnh lại, có thể đó chỉ là một phần trong trí nhớ đã mất của cô.
Tuy nhiên, cảm giác lần này so với những lần trí nhớ dần hồi phục kia hoàn toàn không giống. Lần này đầu cô không hề đau và cảnh bị bắn trúng giống như là diễn ra ở thời điểm hiện tại chứ không phải là từng diễn ra trong quá khứ.
“Tiểu Hi?” Tịch Cảnh Dương nhìn cô gái thất thần thì nhỏ giọng gọi.
Hơi thở của cô gái đã ổn định trở lại, mỉm cười lắc đầu:“Em ổn rồi, xin lỗi vì lại khiến anh lo lắng. Có lẻ là đoạn ký ức nào đó của em lại trỗi dậy thôi.”
Tịch Cảnh Dương vẫn không buông cô ra, anh vô cùng lo lắng mà nhìn chằm chằm vào cô. Thời gian gần đây tình hình sức khoẻ của cô ngày càng bất ổn. Sớm biết nói hết sự thật cho cô biết sẽ kích thích trí nhớ bạo phát thế này, thì anh thà ngày trước vẫn cứ gạt cô, vẫn biến cô thành Mộ Nhược Vi cho rồi.
“Để anh tìm Evan đến kiểm tra cho em.”
Kỷ Thần Hi mỉm cười xua tay:“Không cần đâu, sức khoẻ của em tự bản thân em hiểu rõ. Không cần phiền em ấy đâu. Phải rồi, còn bao lâu nữa đến?”
Tịch Cảnh Dương nghiêng đầu nhìn đồng hồ trên tay trả lời:“Sắp rồi, chuẩn bị đi, chúng ta cùng Mặc Bắc Hàn đến bệnh viện quân y.”
Kỷ Thần Hi nhướn mày:“Không phải chứ, anh vẫn muốn em kiểm tra à? Em nói rồi, em thật sự không sao mà.”
Tịch Cảnh Dương cắn môi không đáp lời, bộ dạng tủi thân cực kỳ đáng thương. Kỷ Thần Hi liền giơ cờ trắng đầu hàng:“Được được được, kiểm tra thì kiểm tra, bệnh viện Phong Vân so với bệnh viện quân y không thua không kém, bọn họ cũng sẽ chẳng khám ra được gì đâu. Nhưng anh muốn thì ok, em không phản đối nữa.”
Trước kia không biết thế nào, nhưng hiện tại thứ khiến Kỷ Thần Hi sợ hãi nhất là nhìn thấy Tịch Cảnh Dương bán manh làm nũng, cô thật sự không chịu nổi, dù anh có yêu cầu gì đi nữa cũng sẽ đáp ứng hết.
Phía bên quầy bar, Mặc Bắc Hàn uống đủ rồi cũng quay về khoang phòng của Evan gõ cửa gọi:“Tiểu thần y! Máy bay sắp hạ cánh rồi, dậy đi!”
Gõ cửa thêm vài lần, Evan bực dọc mở cửa:“Anh gọi hồn đấy à? Đồ lưu manh!”
Mặc Bắc Hàn dở khóc dở cười:“Một câu lưu manh hai câu lưu manh, tôi lưu manh với cậu khi nào? Đàn ông với nhau, cậu làm như tôi chiếm tiện nghi của cậu không trừng!”
Evan nghiến răng:“Cút! Tôi không muốn nói chuyện với anh!” Nói xong Evan đẩy Mặc Bắc Hàn ra, đóng sầm cửa lại.
Mặc Bắc Hàn đứng bên ngoài mà cứng họng, thở dài đi về khoang bên cạnh để lấy hành lý.
Theo đuổi bạn gái thế nào anh không biết nhưng theo đuổi bạn trai nhỏ thật sự quá khó rồi.
Một thằng đàn ông như anh, vào sinh ra tử về tổ quốc bao nhiêu lần cũng chẳng thua, vậy mà vì một tên nhóc ẻo lả vừa gặp không quá mấy lần, lại thua ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.
Thật quá thảm hại!
Năm phút sau, máy bay dần dần hạ cánh ở sân bay quốc tế Thủ Đô. Vì có đường bay riêng, nên việc hạ cánh vô cùng nhanh, không gặp chút khó khăn nào.
Thời tiết bên ngoài có chút nắng gắt, Tịch Cảnh Dương nhanh chóng choàng lên người cô gái nhà mình một chiếc khăn mỏng và đưa cho cô một cặp kính đen.
Kỷ Thần Hi đẩy chiếc kính ra, dè bỉu:“Không cần đeo đâu, nếu không người khác lại nghĩ em mù giống ai kia.”
Ai kia đứng gần đó bức xúc muốn lên tiếng thì đã bị Evan huých vai đẩy ra:“Anh muốn làm gì hả? Mù thì biết điều chút đi, mắt anh tới giờ vẫn chưa nhìn thấy được cũng do nghiệp anh nặng quá đấy!”
Mặc Bắc Hàn có thể không ngại đấu khẩu với Kỷ Thần Hi, nhưng hoàn toàn không thể mở lời nói nặng nói nhẹ chàng thiếu niên trước mặt, đành ngậm ngùi nuốt cục tức này vào trong.
Evan nhíu mày muốn đạp anh một cái nhưng rồi vẫn thôi, quay qua kéo tay chị gái:“Chị, chúng ta đi, đợi đến bệnh viện em làm kiểm tra lại cho chị. Thiết bị của bệnh viện quân y Thủ Đô so với bệnh viện Phong Vân vẫn nhỉnh hơn.”
Kỷ Thần Hi cố ý hỏi:“Em không đỡ thiếu tướng mù à? Anh ta sẽ không vấp cỏ mà ngã đó chứ?”
Evan chỉ tay về phía Tịch Cảnh Dương:“Huynh đệ tốt của anh ta ở đây, chị lo gì chứ, anh ta lớn già đầu vậy rồi, cần em quản chắc.”
Tịch Cảnh Dương lườm Mặc Bắc Hàn một cái, nhưng thấy đối phương bị bỏ rơi cũng đáng thương, nên rũ lòng qua đỡ tay.
“Đi nào, thiếu tướng mù, huynh đệ tốt của anh sẽ không để anh vấp cỏ té chết đâu.”
Mặc Bắc Hàn từ đầu đến cuối không nói được câu nào:"…"