Chương 350: Nói lại lần nữa, muốn chơi chết ai?
Người đàn ông cúi người lấy túi thức ăn được đặt bên cạnh cửa lên. Vào lúc anh đứng dậy, đôi mắt như dòng suối trong vắt, thanh tao và hiền hòa vô tình chạm phải ánh nhìn của Kỷ Thần Hi. Anh khẽ nhoẻn miệng cười đầy ấm áp như gió xuân nhàn nhạt, cúi đầu khẽ chào cô, rồi đi vào lại bên trong nhà.
Bóng người đã biến mất sau cánh cửa từ lâu, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn ngẩn người đứng yên bất động, cứ như đang chìm vào một thế giới chỉ có mình cô.
Qua một lúc lâu, cô máy móc đưa tay lên khoé mắt đã ươn ướt từ lúc nào chẳng hay rồi ngỡ ngàng.
Vì sao? Vì sao cô lại khóc?
Còn nữa, ở ngực trái…bỗng nhiên rất đau…
Một hồi chuông điện thoại vang lên, kéo Kỷ Thần Hi về với thực tại.
“Alo.”
Cô đã lau hết nước mắt trên gương mặt trắn nõn nhưng lại không thể che giấu giọng nói có chút nghẹn ngào.
Người ở phía đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu này của cô liền có chút lo lắng:“Chị, em vừa mới xem đoạn live, chị gặp rắc rối đúng không?”
Kỷ Thần Hi lấy điện thoại xuống nhìn cái tên trên màn hình, hoá ra là Evan gọi đến.
“Chị không sao, gặp chút chuyện ngoài ý muốn thôi, chị vừa về đến nhà rồi.”
“Không sao? Thế sao chị lại khóc?”
Kỷ Thần Hi thoáng giật mình trước câu hỏi của Evan, bởi vì chính cô cũng không biết lí do.
Chuyện cảm xúc của cô bất ổn định không phải chưa từng xảy ra, lần gần nhất mà không tính chuyện ở bệnh viện, thì chính là lần gặp lại Kỷ Hàn Phi.
Cũng có thể giải thích, trong giai đoạn mất trí nhớ, chỉ cần gặp lại người có liên hệ mật thiết hoặc quan hệ gần gũi với cô thì cô đều sẽ nảy sinh những cảm xúc khác thường.
Nhưng…người đàn ông kia…cùng cô có quan hệ gì chứ?
“Chị?” Không thấy Kỷ Thần Hi trả lời, Evan gọi cô một tiếng.
Kỷ Thần Hi vội đáp lại:“Không có, chị không có khóc, chị em là người thế nào? Có thể tùy tiện rơi nước mắt sao?”
Evan vẫn tràn đầy nghi ngờ:“Thật chứ? Nhưng giọng chị…”
Kỷ Thần Hi vừa nhập mẩu khẩu mở cửa, vừa tìm chủ đề khác đánh trống lảng:“Evan, em vẫn còn ở cùng với tên họ Mặc kia à?”
Đầu dây bên kia bỗng im bặt, qua vài phút sau Evan ho nhẹ một cái, đáp:“Chị, nếu không có chuyện gì thì em gọi lại sau nhé, em có chút việc, em cúp máy trước đây.”
Kỷ Thần Hi nhíu mày, còn chưa kịp trả lời thì bên tai đã vang lên ba tiếng “tút”.
“???”
Con bé này, từ ngày ở chung với tên học Mặc, tính nết cũng thay đổi rồi, ngày càng khó hiểu.
Vào đến nhà, cô mò mẫm công tắc trên tường để bật đèn.
Ánh sáng mờ mờ lấp loé vài lần rồi bao trùm cả căn phòng.
Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn quanh, mọi thứ đều không khác gì lần cô ở trước đây, xem ra tên anh trai không đáng tin kia quả thật đã tính đến chuyện cô cãi nhau với bạn trai thật à?
Kỷ Thần Hi khẽ thở dài, quăng mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay sang một bên. Cô đi vào phòng ngủ chính, quả nhiên bên trong cũng đã sửa lại thành phòng của nữ. Cô tùy tiện lấy một bộ quần áo thể thao bên trong tủ đồ rồi bước vào phòng tắm.
***
Cùng lúc đó tại bệnh viện thủ đô, tên mập đã tông vào xe của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi vào buổi sáng, đang nằm trên giường với cái chân bó bột được treo lên, còn miệng thì không ngừng chửi rủa.
“Mẹ nó! Thằng cẩu đó, nếu để tao gặp lại, tao sẽ chơi chết con bồ nó trước mặt nó! Dám đánh lão tử ra nông nỗi này, nhất định khiến nó phải hối hận!”
Mấy tên đàn em của lão ta đứng vây xung quanh liền hùa theo.
“Đại ca, anh nói không sai, nếu để tụi em gặp nó, tụi em sẽ đập chết nó. Còn con bồ nó sẽ để đại ca chơi chết mới thôi!”
“Đúng đúng đúng!”
“Đại ca uy vũ, nhất định phải chơi chết chúng nó!”
Khi cả đám lâu la đang nhốn nháo, thì từ phía bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng bước chân và bỗng dừng lại ngay trước cửa phòng của tên mập.
Hắn ta cau mày ra lệnh cho đàn em ra ngoài xem thử tình hình. Nhưng tên đàn em còn chưa kịp đi thì cánh cửa đã bị người ta bay.
Người đàn ông trong chiếc sơ mi đen, toàn thân sát khí, bước từng bước đi vào trong phòng, rồi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất ở đó.
“Nói lại lần nữa, các người muốn chơi chết ai?”
Người đàn ông ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế, ánh mắt lạnh lùng như hai luồng lửa đỏ rực. Giọng điệu của anh cất lên như tiếng sấm từ trên cao, lan tỏa một cảm giác kinh hồn bạt vía như ác ma tu la từ địa ngục bước lên.
Mấy tên đàn em cảm nhận được sự áp lực chết người tràn đầy trong không khí. Họ lúc đầu còn rất kiêu căng và ngạo mạng, nhưng hiện tại từng ngón tay đang gõ nhẹ lên thành ghế của người đàn ông ấy, dù rất bình thản lại khiến cả đám không hẹn mà cùng run lên bần bật.
Khí thế áp bách từ người đàn ông sơ mi đen toả ra đã vô cùng khủng khiếp, cùng với đoàn người đồ đen kì lạ bao quanh cả tầng bệnh viện càng khiến cho tên mập mặt trắng bệch không còn giọt máu.
…----------------…
Bóng người đã biến mất sau cánh cửa từ lâu, nhưng Kỷ Thần Hi vẫn ngẩn người đứng yên bất động, cứ như đang chìm vào một thế giới chỉ có mình cô.
Qua một lúc lâu, cô máy móc đưa tay lên khoé mắt đã ươn ướt từ lúc nào chẳng hay rồi ngỡ ngàng.
Vì sao? Vì sao cô lại khóc?
Còn nữa, ở ngực trái…bỗng nhiên rất đau…
Một hồi chuông điện thoại vang lên, kéo Kỷ Thần Hi về với thực tại.
“Alo.”
Cô đã lau hết nước mắt trên gương mặt trắn nõn nhưng lại không thể che giấu giọng nói có chút nghẹn ngào.
Người ở phía đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu này của cô liền có chút lo lắng:“Chị, em vừa mới xem đoạn live, chị gặp rắc rối đúng không?”
Kỷ Thần Hi lấy điện thoại xuống nhìn cái tên trên màn hình, hoá ra là Evan gọi đến.
“Chị không sao, gặp chút chuyện ngoài ý muốn thôi, chị vừa về đến nhà rồi.”
“Không sao? Thế sao chị lại khóc?”
Kỷ Thần Hi thoáng giật mình trước câu hỏi của Evan, bởi vì chính cô cũng không biết lí do.
Chuyện cảm xúc của cô bất ổn định không phải chưa từng xảy ra, lần gần nhất mà không tính chuyện ở bệnh viện, thì chính là lần gặp lại Kỷ Hàn Phi.
Cũng có thể giải thích, trong giai đoạn mất trí nhớ, chỉ cần gặp lại người có liên hệ mật thiết hoặc quan hệ gần gũi với cô thì cô đều sẽ nảy sinh những cảm xúc khác thường.
Nhưng…người đàn ông kia…cùng cô có quan hệ gì chứ?
“Chị?” Không thấy Kỷ Thần Hi trả lời, Evan gọi cô một tiếng.
Kỷ Thần Hi vội đáp lại:“Không có, chị không có khóc, chị em là người thế nào? Có thể tùy tiện rơi nước mắt sao?”
Evan vẫn tràn đầy nghi ngờ:“Thật chứ? Nhưng giọng chị…”
Kỷ Thần Hi vừa nhập mẩu khẩu mở cửa, vừa tìm chủ đề khác đánh trống lảng:“Evan, em vẫn còn ở cùng với tên họ Mặc kia à?”
Đầu dây bên kia bỗng im bặt, qua vài phút sau Evan ho nhẹ một cái, đáp:“Chị, nếu không có chuyện gì thì em gọi lại sau nhé, em có chút việc, em cúp máy trước đây.”
Kỷ Thần Hi nhíu mày, còn chưa kịp trả lời thì bên tai đã vang lên ba tiếng “tút”.
“???”
Con bé này, từ ngày ở chung với tên học Mặc, tính nết cũng thay đổi rồi, ngày càng khó hiểu.
Vào đến nhà, cô mò mẫm công tắc trên tường để bật đèn.
Ánh sáng mờ mờ lấp loé vài lần rồi bao trùm cả căn phòng.
Kỷ Thần Hi đưa mắt nhìn quanh, mọi thứ đều không khác gì lần cô ở trước đây, xem ra tên anh trai không đáng tin kia quả thật đã tính đến chuyện cô cãi nhau với bạn trai thật à?
Kỷ Thần Hi khẽ thở dài, quăng mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay sang một bên. Cô đi vào phòng ngủ chính, quả nhiên bên trong cũng đã sửa lại thành phòng của nữ. Cô tùy tiện lấy một bộ quần áo thể thao bên trong tủ đồ rồi bước vào phòng tắm.
***
Cùng lúc đó tại bệnh viện thủ đô, tên mập đã tông vào xe của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi vào buổi sáng, đang nằm trên giường với cái chân bó bột được treo lên, còn miệng thì không ngừng chửi rủa.
“Mẹ nó! Thằng cẩu đó, nếu để tao gặp lại, tao sẽ chơi chết con bồ nó trước mặt nó! Dám đánh lão tử ra nông nỗi này, nhất định khiến nó phải hối hận!”
Mấy tên đàn em của lão ta đứng vây xung quanh liền hùa theo.
“Đại ca, anh nói không sai, nếu để tụi em gặp nó, tụi em sẽ đập chết nó. Còn con bồ nó sẽ để đại ca chơi chết mới thôi!”
“Đúng đúng đúng!”
“Đại ca uy vũ, nhất định phải chơi chết chúng nó!”
Khi cả đám lâu la đang nhốn nháo, thì từ phía bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng bước chân và bỗng dừng lại ngay trước cửa phòng của tên mập.
Hắn ta cau mày ra lệnh cho đàn em ra ngoài xem thử tình hình. Nhưng tên đàn em còn chưa kịp đi thì cánh cửa đã bị người ta bay.
Người đàn ông trong chiếc sơ mi đen, toàn thân sát khí, bước từng bước đi vào trong phòng, rồi ngồi xuống chiếc ghế duy nhất ở đó.
“Nói lại lần nữa, các người muốn chơi chết ai?”
Người đàn ông ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế, ánh mắt lạnh lùng như hai luồng lửa đỏ rực. Giọng điệu của anh cất lên như tiếng sấm từ trên cao, lan tỏa một cảm giác kinh hồn bạt vía như ác ma tu la từ địa ngục bước lên.
Mấy tên đàn em cảm nhận được sự áp lực chết người tràn đầy trong không khí. Họ lúc đầu còn rất kiêu căng và ngạo mạng, nhưng hiện tại từng ngón tay đang gõ nhẹ lên thành ghế của người đàn ông ấy, dù rất bình thản lại khiến cả đám không hẹn mà cùng run lên bần bật.
Khí thế áp bách từ người đàn ông sơ mi đen toả ra đã vô cùng khủng khiếp, cùng với đoàn người đồ đen kì lạ bao quanh cả tầng bệnh viện càng khiến cho tên mập mặt trắng bệch không còn giọt máu.
…----------------…