Chương : 62
Chương 62
“Cậu nhóc, cậu…”
Tống Kiên Phong lấy ra chiếc thẻ đen tối cao đó rồi mở miệng muốn hỏi, dù sao quyền sở hữu tấm thẻ đen tối cao vô cùng quan trọng, nếu như thật sự là của Tiêu Nhất Thiên, đừng nói đến việc dùng dao làm người khác bị thương, cho dù anh có giết người ở trước mặt của ông ta, chỉ cần có lý do chính đáng thì ông ta cũng không có quyền can thiệp.
Bởi vì tác dụng và quyền hạn của tấm thẻ này vô cùng lớn lao.
Lớn đến mức người bình thường hoàn toàn không thể tưởng tượng nồi!
Đối với vấn đề này, với tư cách là Cục trưong của Cục cảnh sát thành phố Hải Phòng, nên Tống Kiên Phong biết nhiều hơn một chút so với Phạm Đức Thành đại gia giàu có nhất thành phố Hải Phòng, dù có nói thế nào đi chăng nữa, Phạm Đức Thành chỉ là một doanh nhân, mà Tống Kiên Phong lại là một nhân viên công chức, hơn nữa còn phụ trách về các tội phạm hình sự.
“Cục trường Tống!”
Tiêu Nhất Thiên biết Tống Kiên Phong muốn hỏi gì không đợi ông ta kịp mờ miệng đã bị giọng nói sắc bén của anh cắt ngang, sau đó xoay người lại, không để ý đến người bảo vệ kia đang bị con dao gọt hoa quả đính trên tường.
Khoảnh khắc khi anh quay người, nhanh chóng thu lại ánh mắt như ma quỷ, vẻ mặt giận dữ cũng dần khôi phục lại như trước.
Chỉ vài bước đã đi tới trước mặt của Liễu Như Phương rồi cười nói: “Mẹ à, ) không sao rồi.”
“Bố đã đến trường đón An Nhiên rồi, chân của ông ấy không được tiện cho lắm con đỡ mẹ ra ngoài rồi mẹ đi xem một chút đi.”
Lúc này khi đối mặt với Liễu Như Phương, nụ cười trên khuôn mặt của anh vô cùng chân thành.
Khiến người ta cảm thấy như có gió xuân ấm áp.
So với một Tiêu Nhất Thiên với khí thế như mãnh hổ vừa nãy quả thật là hai người hoàn toàn khác nhau.
Liễu Như Phương lo lắng nói: “Vậy con…”
Bà ấy muốn nói: “Mẹ không có việc gì còn con thì sao?” Nhưng lời vừa mới đến bên miệng lại thốt không lên lời.
“Mẹ đừng lo lắng con cũng không sao.”
Tiêu Nhất Thiên cười nói: “Mẹ cứ đi trước đi, con ở lại nói mấy câu với Cục trưởng Tống một chút, đợi lát nữa sẽ đi tìm bố mẹ, sau đó sẽ lái xe đưa hai người về nhà.”
Liễu Như Phương liếc nhìn tấm thẻ đen tối cao trong tay của Tống Kiên Phong.
Hết thảy mọi chuyện đều do nó gây ra.
Đáng tiếc là bà ấy cuối cùng vẫn không tìm ra bí mật ẩn giấu đằng sau tấm thẻ đó, chứ chưa nói đến điều anh che giấu.
Anh biết những nghi ngờ trong lòng của bà ấy vì vậy nghiêm túc nói: “Mẹ à, hôm qua con đã nói với mę rồi, đến thời điểm cần thiết con sẽ kể lại toàn bộ chuyện có liên quan đến mình một cách rõ ràng với mẹ và Tử Lam.”
“Xin mẹ hãy tin con, con không hề có ác ý với mọi người.”
Giọng điệu kiên cường, lời lẽ da diết!
“Thôi…được rồi!”
Liễu Như Phương cũng không phải là một người phụ nữ ngang ngược vô lý, anh đã nói đến mức này, cho dù trong lòng vừa tò mò lại vừa lo lắng, cũng ngại hỏi rành mạch chi tiết trước mặt nhiều người như vậy.
“Mẹ không có gì đáng ngại, có thể tự mình đi được, con chính mình phải cẩn thận một chút.”
Sau khi dặn dò mấy câu bà ấy xoay người rời đi.
“Hai người các anh.”
Tống Kiên Phong ra hiệu bằng mắt cho hai người cảnh sát kia, hai người lập tức hiểu ra, mỗi người đỡ một bên của Liễu Như Phương ra khỏi phòng bảo vệ.
Tiếp theo Tiêu Nhất Thiên rất có khả năng sẽ nói về chuyện của tấm thẻ đen tối cao, chuyện vô cùng quan trọng.
Không thích hợp để cho hai nhân viên cảnh sát kia nghe được.
“Còn có các người nữa.”
Sau đó Tống Kiến Phong nhìn về phía Giám đốc Trần và cô nhân viên ra hiệu cho hai người bọn họ cũng ra đi ra ngoài.
Cả hai người đưa mắt nhìn nhau với vẻ mặt ngượng ngùng.
Kể ra thì hai ng họ là người đã nhận ra tấm thẻ đen tối cao, sau đó mới gọi điện thoại cho Tống Kiên Phong đến, nhất là Giám đốc Trần, anh ta vẫn mơ tưởng sau khi tìm được chủ nhân của tấm thẻ, từ đây sẽ bám được đùi đại gia, tiền đồ rộng mở.
Giờ thì hay rồi thậm chí còn không có tư cách ở bên cạnh lắng nghe.
Tuy nhiên khi liếc nhìn Tiêu Nhất Thiên Giám đốc Trần cảm thấy kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ thôi quên đi, anh chàng này quá tàn nhẫn nhỡ đâu đúng là tấm thẻ của anh, đừng nói đến việc đòi ân tình của anh, không bồi mạng nhỏ của mình vào đã rất không tệ rồi.
“Đi thôi.”
Giám đốc Trần và nữ nhân viên cùng nhau rời khỏi, vừa mới đi tới cửa phòng bảo vệ, giọng nói của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên vang lên: “Ở ngoài cửa chờ một chút đi, chúng ta vẫn còn chưa tính xong nợ nần.”
Hai người nghe thấy vậy chân bỗng mềm nhũn suýt nữa thì ngã xuống.
Ngoài hai nhân viên bảo vệ ra lập tức chỉ còn lại hai người Tiêu Nhất Thiên và Tống Kiên Phong trong phòng bảo vệ rộng rãi, cả hai đi đến bên cửa sổ, tránh cho hai người kia nghe thấy sau đó Tổng Kiên Phong mới hít sâu một hơi, cầm tấm thẻ đen rồi hỏi: “Rốt cuộc là ai sở hữu tấm thẻ này?”
“Có vẻ như Cục trưởng Tống hiều biết về tầm quan trọng của nó.”
Tiêu Nhất Thiên không đáp lại mà hỏi ngược lại.
“Đương nhiên.”
Sắc mặt của Tống Kiên Phong trở nên nghiêm túc: “Nhìn bề ngoài nó chỉ là một tấm thẻ bình thường nhưng thực tế không chỉ có vậy.”
“Trong giới kinh doanh nó có hạn mức tín dụng hơn một trăm năm mươi triệu đô, có thể rút tiền ở bất kỳ nơi đâu trên thế giới hơn nữa còn không có lãi suất và không cài đặt giới hạn.”
“Trong thời kỳ khủng hoảng nó có thể khiến cho máy bay hạ cánh hay tàu hỏa dừng hoạt động, thậm chí có thể phong tỏa cả một thành phố.”
“Mà trong thời kỳ chiến tranh nó có thể tạm thời điều động binh lực.”
Tống Kiên Phong không ngừng liệt kê ra từng điều, như đang đếm bảo vật của gia đình, trên khuôn mặt không giấu được vẻ kích động, rõ ràng ông ta thật sự biết rất nhiều về quyền lực của tấm thẻ đen tối cao này.
Chờ ông ta nói xong Tiêu Nhất Thiên lại hỏi: “Nếu như Cục trưởng Tống đã biết những chuyện này, chắc hẳn cũng biết được người người sở hữu tấm thẻ này có trách nhiệm thay trời hành đạo, có quyền làm trước báo sau khi gặp những chuyện bất bình hay kẻ ác.”
“Cho dù có giết người cũng không cần phải đền mạng.”
Sự hiểu biết của Tống Kiên Phong về tấm thẻ đen tối cao này đã vượt quá sự mong đợi của anh, nhưng như vậy cũng tốt, ông ta là Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Hải Phòng, phụ trách về các tội phạm hình sự bảo vệ trị an cho xã hội, mà những gì tiếp theo anh sẽ làm chính là vì trả thù. Những món nợ phải đòi lại cần được trả bằng máu tươi, lấy mạng để cúng tế nên không thể giấu diếm được ông ta.
Nếu đã như vậy có thể trực tiếp nói thẳng, cho ông ấy biết một số chuyện sau đó tránh được những rắc rối không cần thiết.
“Hiểu rồi, tôi đã hiểu rồi.”
Tổng Kiên Phong gật đầu, sự hiểu biết của Tiêu Nhất Thiên về tấm thẻ tối cao cũng khiến ông ta cảm thấy kinh ngạc trong lòng bất giác nghĩ thầm: “Tiêu Nhất Thiên hiểu biết về tấm thẻ tối cao nhiều như vậy có nghĩa là tấm thẻ này rất có khả năng thuộc về anh hay không?”
Vì vậy ông ta thử dò hỏi: “Theo như tôi được biết…”
“Tấm thẻ đen tối cao của Ngân hàng Thế giới cực kỳ khó xin, người được cấp thẻ này mười nghìn người mới có một.”
“Hoặc là cứu vớt nền kinh thế thế giới.”
“Hoặc là đã từng ngăn cản chiến tranh cục bộ.”
“Tóm lại chắc chắn không phải chỉ cần tiền là có thể làm được, người sở hữu nó nhất định là đại gia cực kỳ giàu có hay là Đại tướng của một nước.”
“Vậy tấm thẻ này.”
Anh hiểu ý của ông ta.
Tuy nhiên anh không có gật đầu thừa nhận cũng như lắc đầu phủ nhận. Bởi vì vẫn đề quyền sở hữu của tấm thẻ tối cao này quá quan trọng, dù anh có làm gì đi chăng nữa cũng không thể dành được lòng tin của Tống Kiên Phong chỉ bằng một câu nói.
Vì vậy Tiêu Nhất Thiên đưa tay ra nhận lại tấm thẻ sau đó lấy điện thoại ra mở phần mềm nhận dạng QR khẽ quét hình đầu sói trên góc trái của tấm the.
Cùng mới một tiếng “bíp” vang lên, trên điện thoại nhảy ra một màn hình nhắc nhở nhập mật mã bao gồm 32 số.
Ngón tay của anh bay nhanh trên bàn phím của điện thoại nhẹ gõ mật mã vào.
Một lúc sau anh giơ tay lên rồi đưa màn hình di động đến trước mặt của Tống Kiên Phong, ông ta mở to mắt tim đập như sấm nổ kích động đến mức không thốt lên lời, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Chỉ thấy trên màn hình điện thoại xuất hiện một bức ảnh.
Bối cảnh trong ành là Tòa trụ sở chính của Ngân hàng Thế giới, người trong tấm ảnh chính là Tiêu Nhất Thiên, hơn nữa trong tay anh còn cầm tấm thẻ đen tối cao có hình đầu sói đang ở trước mắt này.