Chương : 2
Chương 2: Nghi thức đính hôn, chưa kết hôn đã có thai
Vua Sói?
Người đàn ông trung niên cau mày.
Nhưng mà thái độ của viên tướng trung niên đối với Tiêu Nhất Thiên đã làm cho lòng ông ta như tro tàn.
Một thiếu tướng lại cung kính khom lưng uon gối với Tiêu Nhất Thiên, chuyện này chứng minh điều gì? Sao có thể chứ? Chẳng lẽ viên tướng trung niên đưa mấy chục chiếc xe jeep, dẫn theo đội ngũ gần hai trăm người đến đây chỉ là để nghênh đón Tiêu Nhất Thiên ra tù?
Năm năm qua, không phải Tiêu Nhất Thiên luôn bị giam trong nhà giam thứ tư ở Hải Phòng sao?
Người đàn ông trung niên không thể nào hiểu nổi.
“Không.”
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu, nói: “Ông tới sớm.”
“Há?”
Viên tướng trung niên sửng sốt.
Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: “Thần phận của tôi là tuyệt mật, không thể để người ngoài biết, nếu không thì tôi cũng không cần tổn thời gian ở tại trại giam thêm ba ngày, sau đó quang minh chính đại đi ra ngoài.”
“Vua Sói, xin lỗi, là tôi sơ xuất.”
Dường như viên tướng trung niên hiểu ra gì đó, vội vàng xin lỗi, rồi sau đó quay đầu nhìn người đàn ông trung niên và mấy tên bảo vệ cường tráng, nghiêm mặt nói: “Xin Vua Sói yên tâm, tôi sẽ xử lý sạch sẽ.”
“Ừ” Tiêu Nhất Thiên gật đầu, xoay người rời đi.
“Áp giải toàn bộ lên xe đưa về.”
Viên tướng trung niên vung tay, đảo mắt người đàn ông trung niên và mấy chục tên bảo vệ đã bị áp tải lên xe jeep, biển mất không tung tích, giống như là chưa từng xuất hiện.
Sau đó viên tướng trung niên đuổi theo Tiêu Nhất Thiên, hỏi: “Vua Sói, bên thủ đô có cần phải người qua đó tiêu diệt nhà họ Tiêu không?”
“Không cần.”
Tiêu Nhất Thiên lắc đầu nói: “Tôi đã xuất ngũ, chuyện nhà của tôi, tự tôi có thể giải quyết”
“Được.” Viên tướng trung niên cũng không kiên trì hỏi nữa.
Tiêu Nhất Thiên hỏi: “Chuyện tôi bảo ông chuẩn bị thể nào rồi?”
“Đều làm thỏa đáng rồi.”
Viên tướng trung niên lấy ra một tấm ảnh chụp và một phần văn kiện cho Tiêu Nhất Thiên, giải thích: “Đây là ảnh chụp mẹ con hai người họ, còn có tư liệu lý lịch nhà họ Tô, ảnh chụp lúc mười giờ sáng hôm nay tại khách sạn Diamond
“Đưa tôi qua đó.”
Tiêu Nhất Thiên nhận lấy ảnh chụp và văn kiện, rồi lên chiếc xe jeep của viên tướng trung niên.
Trên đường, Tiêu Nhất Thiên xem sơ qua phần văn kiện rồi lạnh lùng nhìn tấm ảnh chụp, nhìn mẹ con hai người ôm nhau trong tấm ảnh chụp, vẻ mặt vốn âm trầm dần dần dãn ra, có hơi dịu dàng.
Tô Tử Lam!
Người phụ nữ trong ảnh chụp đang tuổi hai mươi lăm, chính là độ tuổi thanh xuân xinh đẹp nhất, đường nét gương mặt tinh xảo, dáng người quyến rũ, có khí chất dịu dàng điển hình của một người phụ nữ giỏi giang.
Mà cô chính là người phụ nữ xa lạ đột nhiên xuất hiện trên giường anh vào năm năm trước.
Tiêu Nhất Thiên cũng không quá ấn tượng với cô.
Lần đó, khi Tiêu Nhất Thiên vừa tỉnh dậy chỉ thấy hai mắt cô, sau đó bị người nhà họ Tiêu phái đen tung cửa xông vào, chụp ảnh lại làm bằng chứng, rồi tổng thắng Tiêu Nhất Thiên đến cục cảnh sát, định tội danh cưỡng bức.
Ban đầu Tiêu Nhất Thiên cho rằng Tô Tử Lam đồng lõa với người nhà họ Tiêu, cấu kết mưu hại anh.
Nhưng qua kiểm chứng, Tô Tử Lam cũng là người bị hại trong kế hoạch đó.
Ít nhất thì sau khi anh tỉnh dậy còn kịp nhìn thấy đôi mắt Tô Tử Lam, biết được đã xảy ra chuyện gì, còn lúc ấy Tô Tử Lam đã bị người nhà họ Tiêu bỏ thuốc, ném lên giường anh, lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang ở nhà họ Tô.
Từ đầu đến cuối, Tô Tử Lam không biết về sự tồn tại của anh, mà cô cũng hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện tối hôm đó.
Thậm chí còn không biết vì sao mình lại mang thai được?
Một phát trúng luôn.
Đây là chuyện nằm mơ Tiêu Nhất Thiên cũng không ngờ được. Sau hai tháng rưỡi bị giam ở trại giam thứ tư Hải Phòng, đột nhiên Tiêu Nhất Thiên bị bí mật đưa đến biên giới phía bắc, được điều động nhập ngũ, trải qua năm năm sát phạt, tắm trong biển máu, nhiều lần lập chiến công, trở thành tướng lĩnh một phương, được xưng là Vua Sói ở biên giới phía bắc.
Và bây giờ anh đã trở về.
Vốn đĩ chỉ định đến nhà họ Tô một chuyển, gặp mặt nói một lời xin lỗi với Tô Tử Lam, nhưng mà khi anh biết được Tô Tử Lam mang thai, còn sinh cho anh một cô con gái thì anh đã thay đổi ý định.
Hơn nữa còn để cho viên tướng trung niên tự sắp xếp cục diện hôm nay.
“Này năm năm, vất vả rồi..”
Ngón trỏ phải nhẹ nhàng mơn trớn lên gương mặt trắng nõn của Tô Tử Lam trong ảnh chụp, Tiêu Nhất Thiên thở dài, khóe mắt anh thấp thoáng giọt nước mắt trong suốt.
“Cô nhóc này, thật đáng yêu.”
Lúc ngón trỏ dừng lại trên cô bé bốn tuổi nằm trong lòng ngực Tô Tử Lam, khóe mắt còn đong đầy nước mắt hơi cong lên, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Ngay lúc này, tại sảnh lớn khách sạn Diamond vô cùng náo nhiệt.
Trưa hôm nay nhà họ Tô ở Hải Phòng muốn tổ chức tiệc đính hôn cho cháu gái Tô Tử Lam tại đây, khách khứa ngồi đầy bàn vui vẻ nói cười, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Mà trong một căn phòng ở khách sạn, Tô Tử Lam vô cảm ngồi trước bàn, đôi tay trắng như phần siết chặt, cắn răng, trong lòng vô cùng tủi thân nhưng cô cố chịu đựng không cho nước mắt trào ra.
“Khốn kiếp! Tất cả đều khốn kiếp!”
Tay Liễu Như Phương- mẹ Tô Tử Lam đang cầm một tờ giấy A4, giống như là kiến bò trên chảo nóng, nôn nóng đến mức đi vòng vòng, tức giận giậm chân, không ngừng mắng mỏ. Một lát sau bà ấy đập tờ giấy A4 lên trên bàn, tức giận nói: “Một tên phạm tội cưỡng bức. Hơn nữa còn có khuynh hướng bạo lực. Bị giam giữ trong nhà giam thứ tư Hải Phòng tận năm năm. Làm sao mà Tử Lam có thể gả cho một người đàn ông như vậy chứ?”
“Rõ ràng là bọn họ muốn hủy hoại Tử Lam, hủy hoại cả nhà chúng ta. Tô Thanh Cường, chỉ cần ông còn một chút tình cảm, hay là đàn ông thì lập tức đi tìm ông già kia từ chối cuộc hôn nhân này đi.”
Liễu Như Phương càng nói càng tức, nước mắt tuôn rơi:
“Nếu ông không đi, tôi… Tôi sẽ đâm đầu chết ngay trước cửa lớn khách sạn cho ông xem”
Tiệc đính hôn? Chó má!
Đây rõ ràng là tiệc khai đao nhắm thẳng vào nhà bọn họ.
Ở Hải Phòng, nhà họ Tô miễn cưỡng cũng được coi là dòng họ đứng hàng hai, giá trị tài sản của tập đoàn Tô Doãn cũng hơn ba ngàn tỷ, được một tay người đứng đầu nhà họ Tô là Tô Chí Công sáng lập.
Mà Tô Chí Công có hai con trai một con gái.
Con trai lớn Tô Thanh Thể tiếp nhận phần lớn sản nghiệp của tập đoàn Tô Doãn, con gái Tô Thanh Nhã liên hôn với nhà họ Triệu ở tỉnh thành, con trai út Tô Thanh Cường sau một lần tai nạn thì bị liệt hai chân, trở thành một tên bỏ đi.
Sản nghiệp nhà họ Tô, một nhà Tô Thanh Cường không dám tranh giành, nhưng Tô Thanh Thế vẫn không chịu buông tha cho bọn họ.
Tiệc đính hôn lần này do một tay Tô Thanh Thế lên kế hoạch.
“Đừng nóng vội, đừng xúc động”
Tô Thanh Cường đưa tay ra giữ chặt Liều Như Phương, ngăn bà ấy lại: “Cho dù nói thế nào, Tử Lam cũng là cháu gái ruột của bố, là con cháu nhà họ Tô, tôi tin, bổ… Có lẽ bố sẽ không đến mức đẩy Tử Lam vào hố lửa đầu.”
Lời này vừa dứt, đến Tô Thanh Cường còn không tin nổi.
Nhưng mà không tin thì có thể làm gì?
Tô Thanh Cường bị liệt phải ngồi xe lăn, vẻ mặt tức đến đỏ bừng, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống. Trái tim ông đang ri máu, đến ông cũng không cam lòng và phẫn nộ, hận không thể đi tìm ông cụ liều mạng.
Nhưng mà ở nhà họ Tô, từ trước đến nay ông cụ nói một là một, lời nói như núi, căn bản là không có người nào dám làm trái ý ông cụ.
Một khi chọc giận ông cụ, hậu quả chỉ càng thêm nghiêm trọng.
“Có lẽ?”
Liễu Như Phương dùng sức đẩy Tô Thanh Cường ra, chỉ vào tờ giấy A4 vừa khóc vừa nói: “Mắt ông mù sao? Không đọc được tư liệu này sao? Nếu là tội phạm cưỡng bức, có xu hướng bạo lực, ở rể nhà chúng ta thì sau này Tử Lam phải sống sao đây?”
“Tô An Nhiên làm sao bây giờ? Con bé mới có bốn tuổi.”
“Hu hu hu…”
Nội dung trên tờ giấy A4 kia chính là thông tin cá nhân của
Tiêu Nhất Thiên.
Có điều, năm năm trước, sau khi nhà họ Tiêu đuổi mẹ con Tiêu Nhất Thiên ra khỏi nhà đã hoàn toàn xóa sạch quan hệ của Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu, cho nên nội dung nhà họ Tô điều tra được chính là: Bố mẹ Tiêu Nhất Thiên đều chết, là một cô nhi lưu lạc, tính cách quái gở, tâm lý vặn vẹo, là phần tử nguy hiểm điển hình..