Chương : 10
Chương 10: Ăn miếng trả miếng, dập đầu nhận lỗi
“Con vừa mới đi gặp tổng giám đốc Phúc, ông ấy nói một số chi tiết trong hợp đồng cần phải điều chỉnh, bảo con về chờ tin tức của ông ấy”
Tô Thành Đạt do dự một chút, rồi lại bất chấp nói: “Ông Trường và ông Đức cũng có ý như vậy.”
“Điều chỉnh?”
Khuôn mặt Tô Thanh Thế thoáng chốc trở nên đen kịt,
thầm nghĩ không ổn rồi.
“Cáo già!”
Tô Chí Công không nghĩ nhiều, phất phất tay, nhẹ giọng nói: “Giai đoạn trước vẫn do Tử Lam làm, bây giờ đột ngột chuyển qua Thành Đạt, bọn họ muốn thừa nước đục thả câu để tranh thủ kiếm một chút lợi ích, không sao không sao”
“Nên là…”
Tô Thành Đạt lặng lẽ đưa tay ra lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nhận thấy được động tác lén lút của Tô Thành Đạt, mi mắt Tô Thanh Thể nhảy lên, trực giác nói cho ông ta biết nhất định đã xảy ra chuyện, nhưng ở trước mặt Tô Chí Công, ông ta cũng không dám hỏi, đành phải nghiến răng chịu đựng.
Mãi cho đến khi Tô Chí Công rời đi, ông ta mới lạnh lùng nói: “Nói đi, chuyện gì vậy?”
Thình thịch!
Lần này, Tô Thành Đạt lại quỳ gối với Tô Thanh Thể.
“Bố, con, con bị đánh!”
Tô Thành Đạt bày ra vẻ mặt buồn bực nói: “Con vừa tới tập đoàn Triệu Kiến, Triệu Đức Phúc không nói hai lời mà đã đánh con một trận, nói con không đủ tư cách ký hợp đồng với ông ta, cho dù là ông nội có đích thân ra mặt cũng không được.”
“Muốn hợp tác thì chỉ có thể để Tô Tử Lam đi”
Nói xong, vẻ bực bội trên mặt Tô Thành Đạt chuyển thành tức giận, anh ta nghiến răng nói: “Ông Trường, ông Đức bên kia cũng vậy. Dù họ không đánh con nhưng họ chi đích danh Tô Tử Lam đến thì mới ký hợp đồng.”
“Theo con thấy nhất định là Tô Tử Lam đã dùng phương thức đáng xấu hổ nào đó để kết giao với mấy lão già đó rồi bí mật giao dịch, nếu không sao bọn họ có thể không chịu hợp tác?”
Ngoại trừ thân thể Tô Tử Lam, Triệu Đức Phúc và những người khác đều không có lợi khi làm như vậy.
“Khốn nạn!”
Tâm trạng của Tô Thanh Thể vốn đang rất hưng phấn nhưng trong nháy mắt lại như chim xuống đáy, ngồi xuống ghế số pha phía sau, tức giận nói: “Hay lắm Tô Tử Lam, đúng là đồ để tiện đến tận xương tủy”
“Nếu cô đã không từ thủ đoạn như thế thì đừng trách tôi ăn miếng trả miếng.”
Giọng nói hung ác đến cùng cực.
Tô Thành Đạt hỏi: “Bố, tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
“Đừng lo lắng, để bổ nghĩ xem”
Tô Thanh Thế suy nghĩ một chút, sau đó đột nhiên hỏi: “Vừa rồi con nói Tô Tử Lam thông đồng với bọn họ, có chứng cớ không?”
“Không có bằng chứng, nhưng.”
“Nếu không có chứng cứ, vậy chúng ta sẽ tạo ra chứng cứ.”
Tô Thành Đạt còn chưa kịp nói xong, Tô Thanh Thể đã hừ lạnh: “Như thể này, con đi tìm mấy tấm ảnh chụp Tô Tử Lam và mấy con cáo già kia, tìm một cao thủ hiểu PTS, chỉnh sửa bằng máy tính, gửi vào điện thoại của Tiêu Nhất Thiên.”
“Tiêu Nhất Thiên?”
Tô Thành Đạt sửng sốt.
Tô Thanh Thế gật đầu và nói: “Bây giờ, Tiêu Nhất Thiên đã là chồng của Tô Tử Lam. Nếu cậu ta thấy Tô Tử Lam móc nổi với những người đàn ông khác, mập mờ không rõ ràng, con nghĩ điều gì sẽ xảy ra với tính cách bạo lực của cậu ta?”
“Nhất định sẽ giết chết đồ để tiện Tô Tử Lam kia!”
Hai mắt Tô Thành Đạt lập tức sáng lên, đột nhiên đứng lên, xoay người rời đi: “Chuyện này không nên chậm trễ, con sẽ lập tức đi làm.”
Khóe miệng Tô Thanh Thế nhếch lên một đường cong lạnh lùng.
Tiêu Nhất Thiên là một người đàn ông bạo lực cuồng dâm, một khi đã xử lý Tô Tử Lam, liệu Triệu Đức Phúc và những người khác còn có thể nhòm ngó người đàn bà dâm đãng Tô Tử Lam kia không? Còn có thể vì cô ta mà từ chối hợp tác với tập đoàn Tô Doãn không?
Hơn nữa, Tiêu Nhất Thiên đại náo tổ chức lễ đính hôn khiến nhà họ Tô gặp phải tai tiếng, Tô Chí Công đã đau đầu vì cậu ta nên đã đi tìm cục trưởng, vừa để tổng cậu ta trở lại nhà tù, nếu cậu ta đánh Tô Tử Lam thì vừa vặn có cái cớ để vào tù lại.
Với một mũi tên trúng hai đích, vô cùng hoàn mỹ.
Tại thời điểm đó.
Khu Gia Định.
Tô Tử Lam và Liễu Như Phương đã cùng nhau nấu ăn và làm một bữa trưa thịnh soạn với năm món ăn và một món canh, mùi thơm lan tóa khắp ngôi nhà.
“Chú, tới ăn thịt.”
Sau nửa giờ tiếp xúc, Tô An Nhiên và Tiêu Nhất Thiên đã thân thiết hơn và cô bé còn liên tục đút thức ăn cho Tiêu Nhất Thiên: “Thịt lợn kho của mẹ rất ngon. Chủ ăn nhiều hơn để có thể đánh bại kẻ xấu và bảo vệ mẹ và cháu nhé. ”
“An Nhiên thật ngoan.”
Sau khi ăn đồ ăn do vợ nấu và nghe những lời tâm tình của con gái, nụ cười của Tiêu Nhất Thiên trở nên vô cùng rạng rỡ.
Cảm giác gia đình ấm cúng như thế này thật tuyệt.
Nhưng Liễu Như Phương nhìn thấy cảnh tượng này, bà ấy vẫn cứ lưỡng lự mãi, cuối cùng nhịn không được bèn bất chấp hỏi: “Nghe nói cậu ngồi tù là bởi vì..”
“Mẹ!”
Sắc mặt Tô Tử Lam hơi thay đổi, ngắt lời Liêu Như Phương, thấp giọng nói: “An Nhiên còn đang ở đây, mẹ nói chuyện đó làm gì?”
“Không sao đâu.”
Tiêu Nhất Thiên không quan tâm mà đáp: “Mẹ, nếu con nói rằng con bị hãm hại và bị oan, mẹ có tin không?”
“Hãm hại?”
Liễu Như Phương và Tô Thanh Cường sững sờ nhìn nhau.
Trong lòng Tô Tử Lam cũng khẽ run.
Nếu Tiêu Nhất Thiên thực sự bị hãm hại và xử oan nên mới vào tù, vậy có nghĩa Tiêu Nhất Thiên không phải là một kẻ xấu xa ghê tớm, một phần tử có tâm lý méo mó nguy hiểm?
Ít nhất, cho đến bây giờ, Tiêu Nhất Thiên đã không thể hiện một chút ác ý nào đối với gia đình của Tô Tử Lam.
“Con tin!”
Trái với dự đoán của mọi người, Tô An Nhiên lại đút thêm một miếng thịt heo kho cho Tiêu Nhất Thiên, rồi nói chắc nịch: “Chú là người tốt, cũng giống như bố cháu, là siêu anh hùng bất khả chiến bại, chỉ kém hơn bố cháu thôi.”
Nói xong, cô bé buông đũa xuống rồi làm một động tác bật ngón cái, dáng vẻ ngây thơ và trẻ con, trông rất ngộ nghĩnh và dễ thương khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Trái tim Tiêu Nhất Thiên gần như tan chảy, anh muốn hôn thật mạnh lên cái má hồng hào của cô bé.
Không hổ là con gái của mình, trời sinh đã có mắt nhìn
người.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tô Tử Lam trả lời cuộc gọi: “Mẹ, Thanh Thảo hẹn con chiều nay đi dạo phố
“Đi đi, đi giải khuây một chút.”
Liễu Như Phương gật đầu và mim cười: “Mẹ và bố sẽ đưa An Nhiên đến trường, nhân tiện đi khiêu vũ một lát. Nghe nói con bé Thanh Thảo đã tìm được bạn trai, con trai của một gia đình giàu có và lái chiếc Mercedes-Benz đắt tiền, tiêu xài rất xa hoa, lại đối xử tốt với Thanh Thảo.”
Nói xong, không biết vô tình hay cố ý, bà ấy quay đầu lại nhìn Tiêu Nhất Thiên với vẻ mặt thất vọng.
Tiêu Nhất Thiên im lặng không nói gì.
Sau khi ăn xong, Liễu Như Phương đấy Tô Thanh Cường ra ngoài và gửi Tô An Nhiên đến một trường mẫu giáo gần đó. Ngay sau khi họ rời đi, ba chiếc xe ô tô nhỏ chạy vào khu Gia Định.
Từ trong xe đi ra là Triệu Đức Phúc, trông có vẻ rất hoảng loạn, còn có tổng giám đốc Trường, tổng giám đốc Đức.
Sol Virong Bat Bai
“Cô Tử Lam.”
Tô Tử Lam đang định đóng cửa, nghe thấy tiếng hét nên cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy đám người Triệu Đức Phúc xông tới, tranh nhau để đi tới trước.
Chẳng bao lâu, họ đã đến trước mặt Tô Tử Lam.
“Tổng giảm đốc Phúc? Tổng giám đốc Trường? Tổng giám đốc Đức?”
Tô Tử Lam nhíu mày, nghi hoặc nói: “Mọi người…”
Lúc trước Tô Thành Đạt đã gọi điện và nói với vẻ đắc thắng rằng Triệu Đức Phúc và những người khác đã đồng ý hợp tác với anh ta, chiều nay họ chuẩn bị ký hợp đồng, cho nên Tô Tử Lam rất ngạc nhiên khi lúc này đám Triệu Đức Phúc lại tới tìm cô, bọn họ định làm gì?
Là Tô Thành Đạt bảo họ đen làm gì đúng không?
Thình thịch!
Thình thịch! thình thịch!
Tô Tử Lam vừa nói được nửa chừng thì một cánh tượng bất ngờ xuất hiện, Triệu Đức Phúc và những người khác không hề hoảng sợ mà quỳ xuống trước mặt cô không chút do dự.
Trong chốc lát, Tô Tử Lam ngan người không hiểu mô tê gì.