Chương 54: Kiểm điểm
Đối với học sinh mỗi khối mà nói, trưởng khối là sự tồn tại chỉ đứng sau hiệu trưởng, là người phụ trách quản lý khối có địa vị cao nhất. Bị trưởng khối gọi đến văn phòng không phải là chuyện nhỏ.
Đây không phải lần đầu tiên Giang Vọng Hạ được gọi đến văn phòng trưởng khối.
Bởi vì thân phận vận động viên, Giang Vọng Hạ chuyển trường đến không lâu, trưởng khối đã tìm cô nói chút chuyện. Hai lần thi đấu sau đó trưởng khối cũng tìm cô trò chuyện.
Ví dụ như lần thi nhảy cao đứng đầu, ý của trưởng khối là muốn kéo một banner màu đỏ chúc mừng và thông báo cho toàn bộ giáo viên, học sinh trong trường, còn muốn tuyên bố trong lễ chào cờ thứ hai.
Nhưng bị Giang Vọng Hạ từ chối.
Lần thi đấu cờ vây này xếp thứ hai, bình tĩnh mà nói thì có thể xem là thành tích rất tốt.
Nhưng trưởng khối đã tìm cô rồi, cho nên lần này sẽ không tìm cô về chuyện thành tích thi đấu.
Như vậy, chỉ còn một khả năng...
Chuyện cô đánh nhau với hai nam sinh tối qua bị trưởng khối biết. Trường X quản lý rất nghiêm nhân phẩm của học sinh, trưởng khối sẽ không mặc kệ học sinh đánh nhau.
Thời nhà trẻ, tiểu học, tiểu Giang Vọng Hạ đánh nhau với nam sinh không ít, hoàn toàn không sợ.
Sau cấp 2, số lần đánh nhau giảm đi rõ ràng.
Đến cấp 3, số lần đánh nhau càng ít đi, nhưng không phải là không có, chẳng qua lần nào cũng may mắn không bị truy cứu. Ví dụ như lần trước đánh người ở lớp 11-19, đối phương không truy cứu, giáo viên cũng không hỏi.
Lần này, hình như hơi không giống.
Giang Vọng Hạ nói với bạn học kia: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Tâm trạng Giang Vọng Hạ nặng nề, đồng thời tiếng chuông giờ tự đọc buổi sáng cũng vang lên, cô đứng dậy ra ngoài phòng học.
Văn phòng của thầy trưởng khối ở ngay tầng hai, không xa, chưa tới hai phút đã đến văn phòng của trưởng khối.
Cửa văn phòng mở rộng, Giang Vọng Hạ còn chưa đi vào đã thấy hai nam sinh đứng cạnh bàn làm việc của trưởng khối.
Khá quen mắt.
Không sai, chính là hai tên nam sinh hôm qua nói xấu cô.
Giang Vọng Hạ đi vào văn phòng, lễ phép chào một tiếng: “Chào trưởng khối.”
Trưởng khối cảm thấy đau đầu, việc phải xử lý đã nhiều, công việc bận rộn, còn đụng phải mấy học sinh tốt trong lớp đánh nhau, lại phải tốn thêm mấy tiếng để giải quyết.
Ông ấy hỏi ba học sinh, tại sao hôm qua lại đánh nhau.
Thái độ Giang Vọng Hạ thành khẩn, kẻ ác tố cáo trước: “Do em không đúng, em không nên chỉ nghe họ mắng em đã động thủ đánh người ạ.”
Hai nam sinh:?
Giống như phần lớn giáo viên, phụ huynh, trưởng khối cũng sẽ thiên vị học sinh thành tích xuất sắc hoặc học sinh ngoan. Nghe Giang Vọng Hạ nói như vậy, ông ấy quay đầu nhìn hai bạn học nam, hỏi: “Các em lại nói gì nữa?”
Một nam sinh trong đó nói: “Em chỉ nói vài câu, cũng không có gì.”
Giang Vọng Hạ yếu ớt nói: “Đúng là cậu chỉ "nói vài câu", nhưng nửa câu của cậu có thể viết thành một bài văn 1200 chữ.”
Hai nam sinh bắt đầu ngụy biện.
Giang Vọng Hạ không cam lòng yếu thế, họ ngụy biện một câu cô phá đám một câu, một chữ cũng không nhắc đến chuyện cô động thủ đánh người trước. Ba người ở trong văn phòng ầm ĩ suốt 20 phút.
Tiết đọc sáng sớm 25 phút, nghỉ ngơi 5 phút bắt đầu tiết học đầu tiên.
Để không làm lỡ giờ học của học sinh, đồng thời để không lãng phí thời gian xử lý những việc vặt vãnh mà trì hoãn cuộc họp, trưởng khối đối xử bình đẳng, cho ba người về viết kiểm điểm 2000 chữ.
Trưởng khối nói: “Nếu các em viết xong kiểm điểm mà vẫn chưa nhận ra sai lầm, thầy sẽ tiếp tục phân tích cho các em.”
Phân tích cho các em= Lại viết một bản kiểm điểm khác.
Học sinh nào dám phản bác giáo viên, huống hồ trước mắt còn là người thống trị khối 11. Giang Vọng Hạ và hai nam sinh không nói gì, xem như đồng ý nhận phạt viết kiểm điểm 2000 chữ.
Trưởng khối thấy họ không có dị nghị gì, phất tay cho họ về phòng học.
Trước khi họ rời đi, trưởng khối cố ý nói với Giang Vọng Hạ một câu: “Đừng tưởng là thầy bận thì sẽ quên mất chuyện này, em ngoan ngoãn viết kiểm điểm cho thầy, đừng cao su.”
Trưởng khối dạy Toán lớp 11-1, là giáo viên Toán của Giang Vọng Hạ, biết rõ tác phong thường xuyên không nộp bài tập của cô, bình thường nghe không ít giáo viên môn khác châm chọc.
Thật ra bình thường họ không thu bài tập để chữa, chỉ thi thoảng đột kích kiểm tra một chút.
Giang Vọng Hạ, kiểm tra bài tập thì 100% không làm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng để cô lên bảng giải đề, cô lại có thể làm ra ngay lập tức, hỏi xem có tức không cơ chứ.
Trưởng khối cho rằng, nếu không nói thêm câu này với cô, nhất định cô sẽ không viết kiểm điểm.
Giang Vọng Hạ nghe xong, mặt không biến sắc gật đầu, nói: “Em sẽ viết ạ. Trưởng khối, em về lớp trước đây ạ.”
Trưởng khối phất tay: “Đi đi đi đi.”
…
Buổi trưa tan học, Kiều Mạn Mạn đến lớp 11-1 tìm Giang Vọng Hạ đi ăn.
Cô ấy thấy cô đang viết viết gì đó trên giấy làm văn, tưởng tiết cuối của lớp 1 là tiết Văn. Nghĩ tới từ trước đến nay Tiểu Hạ không biết viết văn, không nhịn được thầm nghĩ: Khó trách Tiểu Hạ muốn ở lại lớp, thì ra là làm văn.
Kiều Mạn Mạn là học sinh khoa Văn, thành tích Ngữ văn tạm ổn, viết văn quy củ. Không phải quá xuất sắc nhưng lấy được 50 điểm trở lên không thành vấn đề.
So với học sinh siêu giỏi Giang Vọng Hạ thường xuyên không biết viết văn, đúng là không tốt lắm.
Kiều Mạn Mạn cho rằng Tiểu Hạ phải viết xong bài văn mới có thể đến canteen ăn cơm, cô ấy đói bụng quá, không muốn chờ Tiểu Hạ lề mề viết văn xong, bèn tiến lại hỏi: “Tiểu Hạ, đề bài văn này của các cậu là gì đấy?”
Giang Vọng Hạ ngước mắt lên, nhìn cô ấy một cái.
Kiều Mạn Mạn muốn giúp Tiểu Hạ viết văn xong rồi nhanh đi ăn cơm, nói: “Tớ xem tớ có biết làm không, tớ dạy cậu.”
Giang Vọng Hạ dời mu bàn tay, cho cô ấy xem mở đầu bài văn.
[Hôm nay, em mang theo tâm trạng nặng nề, viết cho thầy bản kiểm điểm này. Em đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã tự kiểm điểm về rất nhiều việc…]
Kiều Mạn Mạn sửng sốt.
Kiều Mạn Mạn:?
Cô ấy khó tin mở to hai mắt, quay đầu nhìn Giang Vọng Hạ, giọng nói tràn đầy khiếp sợ: “Cậu đang viết kiểm điểm à?”
Không thể viết văn về chủ đề kiểm điểm được nhỉ?
Vẻ mặt Giang Vọng Hạ trầm trọng gật đầu: “Đúng vậy.”
Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, vẻ mặt khiếp sợ: “Tiểu Hạ, cậu đã làm gì rồi?”
“Có phải cậu không làm bài tập, cuối cùng giáo viên không chịu nổi, cho nên bắt cậu viết kiểm điểm?”
Giang Vọng Hạ: “… Kiều Ngốc Ngốc, bài tập tớ còn không làm, giáo viên bắt tớ viết kiểm điểm tớ sẽ viết sao?”
Tất nhiên là không rồi.
Nhưng Kiều Mạn Mạn không nói ra, mà lộ vẻ chần chừ nhìn Tiểu Hạ, dịu dàng nói: “Tiểu Hạ, không thì chúng ta đi ăn cơm trước nhé?”
Cô ấy thật sự rất đói.
Suốt một buổi sáng Giang Vọng Hạ không chăm chú nghe giảng, đều đang nghĩ xem nên viết kiểm điểm như thế nào.
Giang Vọng Hạ suy nghĩ, nếu như cô sao chép từ “Sách kiểm điểm vạn năng” trên mạng về, trưởng khối sẽ mắt nhắm mắt mở, hay là sẽ bắt cô viết kiểm điểm gấp đôi 4000 chữ.
Ai da, ngay cả viết văn cô còn không biết viết, sao cô biết viết kiểm điểm được?
Cô không biết làm thế nào bịa cho đủ 2000 từ.
Kiều Mạn Mạn đói đến mê man, trong đầu đều là cơm, cô ấy không muốn đợi Tiểu Hạ viết kiểm điểm xong, nói: “Tiểu Hạ, không thì tớ đóng hộp lại cho cậu?”
Giang Vọng Hạ suy nghĩ một chút, nói: “Thôi bỏ đi, trưa về tớ sẽ viết.”
Kiều Mạn Mạn: “Được! Chúng ta đi ăn cơm thôi!!”
Kỳ thi tháng sắp tới, lực hấp dẫn của “thẻ trà sữa tháng” Kiều Tắc đề nghị với Kiều Mạn Mạn rất lớn. Kiều Mạn Mạn rơi vào tình thế bắt buộc, cô ấy thi kỳ thi sau khai giảng có hơi nát, phải chuẩn bị thi lại. Buổi trưa không về ký túc xá nghỉ ngơi, dự định về phòng học làm đề.
Kiều Mạn Mạn hỏi: “Tiểu Hạ, trưa nay tớ có thể đến lớp 1 không?”
Giang Vọng Hạ cảm thấy có hơi kỳ quái: “Cậu không về phòng học lớp mình à? Cậu đến lớp 1 làm gì?”
Kiều Mạn Mạn: “Không được sao?”
Giang Vọng Hạ: “Được thì được, nhưng buổi trưa người ở lại phòng học lớp 1 sẽ nhiều hơn lớp 19. Người trong phòng học quá nhiều, cảm giác sẽ không thoải mái nữa.”
Kiều Mạn Mạn lại nói: “Nhưng các cậu đều là học sinh giỏi mà!”
“Học chung phòng với nhiều học sinh giỏi như vậy, nói không chừng năng suất học tập của tớ sẽ cao hơn chút!”
“Phong thủy phòng học của các cậu rất tốt, lỡ như tớ cũng trở thành học sinh giỏi thì sao!”
Giang Vọng Hạ muốn nói, mê tín dị đoan là không được.
Nhưng thấy vẻ mặt Kiều Ngốc Ngốc hưng phấn, cuối cùng không nói ra, chỉ nói: “Được rồi, cậu vui là được.” . Google ngay t?ang [ t?u?t?uye n﹒Ⅴn ]
Ăn cơm trưa xong, Kiều Mạn Mạn đi theo Giang Vọng Hạ về phòng học làm bài.
Hơi tiếc là buổi trưa cô ấy ra ngoài ăn cơm, không mang bài thi theo, cần phải về lớp 19 lấy sách luyện tập và bài thi trước, sau đó mới về lại lớp 1, cần phải leo cầu thang một chuyến.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mặt Kiều Mạn Mạn lộ vẻ đau khổ.
Giang Vọng Hạ đi lên cùng cô ấy.
Giang Vọng Hạ không phải người am hiểu xin lỗi. Trước kia bị Giang Ngôn Nhất dẫn đi xin lỗi những đứa trẻ khác, cô chưa bao giờ chân thành nói “xin lỗi”. Sau đó lớn lên một chút, tình cảnh phải nói “xin lỗi” cực ít khi phát sinh.
Hầu như cô chưa bao giờ cố gắng xin lỗi ai đó từ tận đáy lòng.
Xin lỗi, có nghĩa là cô làm sai.
Rất hiếm khi cô nghĩ mình sai.
Giang Vọng Hạ suy nghĩ thật lâu, ngày hôm qua cô khó chịu với Kiều Mạn Mạn, có phải nên xin lỗi không.
Đổi lại trước kia, cô sẽ nghĩ: Tâm trạng tôi không tốt, mặt tôi là như thế đấy. Tôi cũng không làm gì cậu, dựa vào đâu mà phải xin lỗi?
Đều là cậu tự đến gần, cậu tự chuốc phiền phức đấy chứ.
Cô không làm gì cả, cô không cần phải xin lỗi.
Nhưng không biết tại sao, lúc sáng khi cô suy nghĩ viết bản kiểm điểm 2000 chữ như thế nào, cô đã nghĩ rất nhiều, có liên quan đến lần đánh nhau này, có liên quan đến trận đấu cờ vây.
Cô cũng nghĩ rất nhiều, những chuyện không liên quan đến lần đánh nhau này, không liên quan đến trận đấu cờ vây.
Kiều Mạn Mạn là người lười biếng, để cô ấy leo hai tầng cầu thang, còn hơn cả giết cô ấy. Cô ấy không nhịn được oán giận: “Dựa vào đâu lớp 19 lại phải ở tầng năm! Trường học rác rưởi!”
“Chao ôi, giờ mới lên đến tầng ba!”
“Sao trường học lại không lắp thang máy chứ? Để học sinh chúng ta vừa đi thang máy vừa học thuộc từ vựng không tốt sao!”
Kiều Mạn Mạn làu bàu, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói.
Cô ấy không quan tâm người khác có trả lời không, cô ấy chỉ muốn phàn nàn một chút.
Giang Vọng Hạ nhẹ thở ra một hơi, nói: “Còn không phải sao, trường học rác rưởi này sao lại không lắp thang máy chứ.”
Kiều Mạn Mạn kinh ngạc quay đầu nhìn Tiểu Hạ một cái.
Nói thì nói vậy không sai.
Nhưng...
Sao Tiểu Hạ nói ra lại có cảm giác quái gở nhỉ?
Kiều Mạn Mạn muốn nói lại thôi.
Nói vài câu nhảm nhí, hai người đã đến tầng năm, sóng vai đi từ hành lang tới, đi đến lớp 11-19. Đi qua phòng học lớp 16, 17, trong phòng học trơ trọi vài học sinh đang vùi đầu học tập.
Có vài học sinh học hành không chuyên tâm lắm, thấy bên ngoài hành lang có người đi qua, vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Giang Vọng Hạ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mở miệng: “Mạn Mạn, chuyện hôm qua tớ xin lỗi cậu. Tớ không nên nặng lời với cậu, không nên khó chịu với cậu.”
Kiều Mạn Mạn ngẩn người, lúc phục hồi tinh thần mới gật đầu, nói: “Không sao đâu.”
Giang Vọng Hạ: “Tớ cảm thấy như thế không tốt. Đầu tiên là tớ làm không đúng, tiếp theo là phản ứng của cậu cũng không đúng. Khuyết điểm của người khác, cậu không có nghĩa vụ phải bao dung.”
“… Mặc dù tớ rất vui khi cậu có thể bao dung cho tính khí xấu của tớ, nhưng tớ không hy vọng cậu sẽ bao dung bất cứ ai vô điều kiện như vậy.”
“Tớ có chỗ làm không đúng, cậu có thể nói ra, cậu cũng có thể nổi giận, chứ không phải như một cục bùn nhão, mặc kệ người xoa nắn.”
“Như thế không tốt cho cậu, cũng không tốt cho tớ.”
Kiều Mạn Mạn nghe thấy cô thao thao bất tuyệt, không nhịn được nghiêng đầu nhìn Giang Vọng Hạ.
Buổi sáng, anh trai cũng lên lớp cho cô ấy rất nhiều.
Cô ấy không nhịn được thầm nghĩ: Tiểu Hạ và anh trai quả không hổ là anh em ruột.
Lời họ nói đều giống nhau nha.
…
Nói ra thành lời, trong lòng Giang Vọng Hạ thư giãn hơn nhiều. Đột nhiên có loại cảm giác trong lòng thông suốt, cảm thấy mọi chuyện rồi sẽ từ từ trôi qua, mọi chuyện rồi sẽ từ từ tốt đẹp lên.
Qua hai tháng nữa sẽ lại có những trận đấu khác.
Anh trai nói không sai, không nên để quá khứ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này. Chuyện của quá khứ chính là quá khứ, hối hận đến thế nào cũng vô ích.
Giang Vọng Hạ cảm thấy bản thân lại ổn rồi.
Cầm sách luyện tập và bài thi cùng Kiều Mạn Mạn, hai người quay lại phòng học lớp 1 lần nữa. Kiều Mạn Mạn đang khắc khổ cố gắng làm đề, chấm lại đề sai. Giang Vọng Hạ thì đang đấu tranh với bản kiểm điểm 2000 chữ.
Chỉ là kiểm điểm 2000 chữ thôi mà.
Nửa tiếng sau, Giang Vọng Hạ nhìn bản kiểm điểm chưa đến 800 chữ đã viết xong nội dung kiểm điểm chủ yếu, vắt nát óc viết thêm chút vô nghĩa, cuối cùng mới viết đầy một trang 800 chữ.
Còn 1200 chữ nữa.
Giang Vọng Hạ không khỏi rơi vào trầm mặc.
Cô cảm thấy cô không được rồi.
Đây không phải lần đầu tiên Giang Vọng Hạ được gọi đến văn phòng trưởng khối.
Bởi vì thân phận vận động viên, Giang Vọng Hạ chuyển trường đến không lâu, trưởng khối đã tìm cô nói chút chuyện. Hai lần thi đấu sau đó trưởng khối cũng tìm cô trò chuyện.
Ví dụ như lần thi nhảy cao đứng đầu, ý của trưởng khối là muốn kéo một banner màu đỏ chúc mừng và thông báo cho toàn bộ giáo viên, học sinh trong trường, còn muốn tuyên bố trong lễ chào cờ thứ hai.
Nhưng bị Giang Vọng Hạ từ chối.
Lần thi đấu cờ vây này xếp thứ hai, bình tĩnh mà nói thì có thể xem là thành tích rất tốt.
Nhưng trưởng khối đã tìm cô rồi, cho nên lần này sẽ không tìm cô về chuyện thành tích thi đấu.
Như vậy, chỉ còn một khả năng...
Chuyện cô đánh nhau với hai nam sinh tối qua bị trưởng khối biết. Trường X quản lý rất nghiêm nhân phẩm của học sinh, trưởng khối sẽ không mặc kệ học sinh đánh nhau.
Thời nhà trẻ, tiểu học, tiểu Giang Vọng Hạ đánh nhau với nam sinh không ít, hoàn toàn không sợ.
Sau cấp 2, số lần đánh nhau giảm đi rõ ràng.
Đến cấp 3, số lần đánh nhau càng ít đi, nhưng không phải là không có, chẳng qua lần nào cũng may mắn không bị truy cứu. Ví dụ như lần trước đánh người ở lớp 11-19, đối phương không truy cứu, giáo viên cũng không hỏi.
Lần này, hình như hơi không giống.
Giang Vọng Hạ nói với bạn học kia: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Tâm trạng Giang Vọng Hạ nặng nề, đồng thời tiếng chuông giờ tự đọc buổi sáng cũng vang lên, cô đứng dậy ra ngoài phòng học.
Văn phòng của thầy trưởng khối ở ngay tầng hai, không xa, chưa tới hai phút đã đến văn phòng của trưởng khối.
Cửa văn phòng mở rộng, Giang Vọng Hạ còn chưa đi vào đã thấy hai nam sinh đứng cạnh bàn làm việc của trưởng khối.
Khá quen mắt.
Không sai, chính là hai tên nam sinh hôm qua nói xấu cô.
Giang Vọng Hạ đi vào văn phòng, lễ phép chào một tiếng: “Chào trưởng khối.”
Trưởng khối cảm thấy đau đầu, việc phải xử lý đã nhiều, công việc bận rộn, còn đụng phải mấy học sinh tốt trong lớp đánh nhau, lại phải tốn thêm mấy tiếng để giải quyết.
Ông ấy hỏi ba học sinh, tại sao hôm qua lại đánh nhau.
Thái độ Giang Vọng Hạ thành khẩn, kẻ ác tố cáo trước: “Do em không đúng, em không nên chỉ nghe họ mắng em đã động thủ đánh người ạ.”
Hai nam sinh:?
Giống như phần lớn giáo viên, phụ huynh, trưởng khối cũng sẽ thiên vị học sinh thành tích xuất sắc hoặc học sinh ngoan. Nghe Giang Vọng Hạ nói như vậy, ông ấy quay đầu nhìn hai bạn học nam, hỏi: “Các em lại nói gì nữa?”
Một nam sinh trong đó nói: “Em chỉ nói vài câu, cũng không có gì.”
Giang Vọng Hạ yếu ớt nói: “Đúng là cậu chỉ "nói vài câu", nhưng nửa câu của cậu có thể viết thành một bài văn 1200 chữ.”
Hai nam sinh bắt đầu ngụy biện.
Giang Vọng Hạ không cam lòng yếu thế, họ ngụy biện một câu cô phá đám một câu, một chữ cũng không nhắc đến chuyện cô động thủ đánh người trước. Ba người ở trong văn phòng ầm ĩ suốt 20 phút.
Tiết đọc sáng sớm 25 phút, nghỉ ngơi 5 phút bắt đầu tiết học đầu tiên.
Để không làm lỡ giờ học của học sinh, đồng thời để không lãng phí thời gian xử lý những việc vặt vãnh mà trì hoãn cuộc họp, trưởng khối đối xử bình đẳng, cho ba người về viết kiểm điểm 2000 chữ.
Trưởng khối nói: “Nếu các em viết xong kiểm điểm mà vẫn chưa nhận ra sai lầm, thầy sẽ tiếp tục phân tích cho các em.”
Phân tích cho các em= Lại viết một bản kiểm điểm khác.
Học sinh nào dám phản bác giáo viên, huống hồ trước mắt còn là người thống trị khối 11. Giang Vọng Hạ và hai nam sinh không nói gì, xem như đồng ý nhận phạt viết kiểm điểm 2000 chữ.
Trưởng khối thấy họ không có dị nghị gì, phất tay cho họ về phòng học.
Trước khi họ rời đi, trưởng khối cố ý nói với Giang Vọng Hạ một câu: “Đừng tưởng là thầy bận thì sẽ quên mất chuyện này, em ngoan ngoãn viết kiểm điểm cho thầy, đừng cao su.”
Trưởng khối dạy Toán lớp 11-1, là giáo viên Toán của Giang Vọng Hạ, biết rõ tác phong thường xuyên không nộp bài tập của cô, bình thường nghe không ít giáo viên môn khác châm chọc.
Thật ra bình thường họ không thu bài tập để chữa, chỉ thi thoảng đột kích kiểm tra một chút.
Giang Vọng Hạ, kiểm tra bài tập thì 100% không làm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng để cô lên bảng giải đề, cô lại có thể làm ra ngay lập tức, hỏi xem có tức không cơ chứ.
Trưởng khối cho rằng, nếu không nói thêm câu này với cô, nhất định cô sẽ không viết kiểm điểm.
Giang Vọng Hạ nghe xong, mặt không biến sắc gật đầu, nói: “Em sẽ viết ạ. Trưởng khối, em về lớp trước đây ạ.”
Trưởng khối phất tay: “Đi đi đi đi.”
…
Buổi trưa tan học, Kiều Mạn Mạn đến lớp 11-1 tìm Giang Vọng Hạ đi ăn.
Cô ấy thấy cô đang viết viết gì đó trên giấy làm văn, tưởng tiết cuối của lớp 1 là tiết Văn. Nghĩ tới từ trước đến nay Tiểu Hạ không biết viết văn, không nhịn được thầm nghĩ: Khó trách Tiểu Hạ muốn ở lại lớp, thì ra là làm văn.
Kiều Mạn Mạn là học sinh khoa Văn, thành tích Ngữ văn tạm ổn, viết văn quy củ. Không phải quá xuất sắc nhưng lấy được 50 điểm trở lên không thành vấn đề.
So với học sinh siêu giỏi Giang Vọng Hạ thường xuyên không biết viết văn, đúng là không tốt lắm.
Kiều Mạn Mạn cho rằng Tiểu Hạ phải viết xong bài văn mới có thể đến canteen ăn cơm, cô ấy đói bụng quá, không muốn chờ Tiểu Hạ lề mề viết văn xong, bèn tiến lại hỏi: “Tiểu Hạ, đề bài văn này của các cậu là gì đấy?”
Giang Vọng Hạ ngước mắt lên, nhìn cô ấy một cái.
Kiều Mạn Mạn muốn giúp Tiểu Hạ viết văn xong rồi nhanh đi ăn cơm, nói: “Tớ xem tớ có biết làm không, tớ dạy cậu.”
Giang Vọng Hạ dời mu bàn tay, cho cô ấy xem mở đầu bài văn.
[Hôm nay, em mang theo tâm trạng nặng nề, viết cho thầy bản kiểm điểm này. Em đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã tự kiểm điểm về rất nhiều việc…]
Kiều Mạn Mạn sửng sốt.
Kiều Mạn Mạn:?
Cô ấy khó tin mở to hai mắt, quay đầu nhìn Giang Vọng Hạ, giọng nói tràn đầy khiếp sợ: “Cậu đang viết kiểm điểm à?”
Không thể viết văn về chủ đề kiểm điểm được nhỉ?
Vẻ mặt Giang Vọng Hạ trầm trọng gật đầu: “Đúng vậy.”
Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, vẻ mặt khiếp sợ: “Tiểu Hạ, cậu đã làm gì rồi?”
“Có phải cậu không làm bài tập, cuối cùng giáo viên không chịu nổi, cho nên bắt cậu viết kiểm điểm?”
Giang Vọng Hạ: “… Kiều Ngốc Ngốc, bài tập tớ còn không làm, giáo viên bắt tớ viết kiểm điểm tớ sẽ viết sao?”
Tất nhiên là không rồi.
Nhưng Kiều Mạn Mạn không nói ra, mà lộ vẻ chần chừ nhìn Tiểu Hạ, dịu dàng nói: “Tiểu Hạ, không thì chúng ta đi ăn cơm trước nhé?”
Cô ấy thật sự rất đói.
Suốt một buổi sáng Giang Vọng Hạ không chăm chú nghe giảng, đều đang nghĩ xem nên viết kiểm điểm như thế nào.
Giang Vọng Hạ suy nghĩ, nếu như cô sao chép từ “Sách kiểm điểm vạn năng” trên mạng về, trưởng khối sẽ mắt nhắm mắt mở, hay là sẽ bắt cô viết kiểm điểm gấp đôi 4000 chữ.
Ai da, ngay cả viết văn cô còn không biết viết, sao cô biết viết kiểm điểm được?
Cô không biết làm thế nào bịa cho đủ 2000 từ.
Kiều Mạn Mạn đói đến mê man, trong đầu đều là cơm, cô ấy không muốn đợi Tiểu Hạ viết kiểm điểm xong, nói: “Tiểu Hạ, không thì tớ đóng hộp lại cho cậu?”
Giang Vọng Hạ suy nghĩ một chút, nói: “Thôi bỏ đi, trưa về tớ sẽ viết.”
Kiều Mạn Mạn: “Được! Chúng ta đi ăn cơm thôi!!”
Kỳ thi tháng sắp tới, lực hấp dẫn của “thẻ trà sữa tháng” Kiều Tắc đề nghị với Kiều Mạn Mạn rất lớn. Kiều Mạn Mạn rơi vào tình thế bắt buộc, cô ấy thi kỳ thi sau khai giảng có hơi nát, phải chuẩn bị thi lại. Buổi trưa không về ký túc xá nghỉ ngơi, dự định về phòng học làm đề.
Kiều Mạn Mạn hỏi: “Tiểu Hạ, trưa nay tớ có thể đến lớp 1 không?”
Giang Vọng Hạ cảm thấy có hơi kỳ quái: “Cậu không về phòng học lớp mình à? Cậu đến lớp 1 làm gì?”
Kiều Mạn Mạn: “Không được sao?”
Giang Vọng Hạ: “Được thì được, nhưng buổi trưa người ở lại phòng học lớp 1 sẽ nhiều hơn lớp 19. Người trong phòng học quá nhiều, cảm giác sẽ không thoải mái nữa.”
Kiều Mạn Mạn lại nói: “Nhưng các cậu đều là học sinh giỏi mà!”
“Học chung phòng với nhiều học sinh giỏi như vậy, nói không chừng năng suất học tập của tớ sẽ cao hơn chút!”
“Phong thủy phòng học của các cậu rất tốt, lỡ như tớ cũng trở thành học sinh giỏi thì sao!”
Giang Vọng Hạ muốn nói, mê tín dị đoan là không được.
Nhưng thấy vẻ mặt Kiều Ngốc Ngốc hưng phấn, cuối cùng không nói ra, chỉ nói: “Được rồi, cậu vui là được.” . Google ngay t?ang [ t?u?t?uye n﹒Ⅴn ]
Ăn cơm trưa xong, Kiều Mạn Mạn đi theo Giang Vọng Hạ về phòng học làm bài.
Hơi tiếc là buổi trưa cô ấy ra ngoài ăn cơm, không mang bài thi theo, cần phải về lớp 19 lấy sách luyện tập và bài thi trước, sau đó mới về lại lớp 1, cần phải leo cầu thang một chuyến.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mặt Kiều Mạn Mạn lộ vẻ đau khổ.
Giang Vọng Hạ đi lên cùng cô ấy.
Giang Vọng Hạ không phải người am hiểu xin lỗi. Trước kia bị Giang Ngôn Nhất dẫn đi xin lỗi những đứa trẻ khác, cô chưa bao giờ chân thành nói “xin lỗi”. Sau đó lớn lên một chút, tình cảnh phải nói “xin lỗi” cực ít khi phát sinh.
Hầu như cô chưa bao giờ cố gắng xin lỗi ai đó từ tận đáy lòng.
Xin lỗi, có nghĩa là cô làm sai.
Rất hiếm khi cô nghĩ mình sai.
Giang Vọng Hạ suy nghĩ thật lâu, ngày hôm qua cô khó chịu với Kiều Mạn Mạn, có phải nên xin lỗi không.
Đổi lại trước kia, cô sẽ nghĩ: Tâm trạng tôi không tốt, mặt tôi là như thế đấy. Tôi cũng không làm gì cậu, dựa vào đâu mà phải xin lỗi?
Đều là cậu tự đến gần, cậu tự chuốc phiền phức đấy chứ.
Cô không làm gì cả, cô không cần phải xin lỗi.
Nhưng không biết tại sao, lúc sáng khi cô suy nghĩ viết bản kiểm điểm 2000 chữ như thế nào, cô đã nghĩ rất nhiều, có liên quan đến lần đánh nhau này, có liên quan đến trận đấu cờ vây.
Cô cũng nghĩ rất nhiều, những chuyện không liên quan đến lần đánh nhau này, không liên quan đến trận đấu cờ vây.
Kiều Mạn Mạn là người lười biếng, để cô ấy leo hai tầng cầu thang, còn hơn cả giết cô ấy. Cô ấy không nhịn được oán giận: “Dựa vào đâu lớp 19 lại phải ở tầng năm! Trường học rác rưởi!”
“Chao ôi, giờ mới lên đến tầng ba!”
“Sao trường học lại không lắp thang máy chứ? Để học sinh chúng ta vừa đi thang máy vừa học thuộc từ vựng không tốt sao!”
Kiều Mạn Mạn làu bàu, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói.
Cô ấy không quan tâm người khác có trả lời không, cô ấy chỉ muốn phàn nàn một chút.
Giang Vọng Hạ nhẹ thở ra một hơi, nói: “Còn không phải sao, trường học rác rưởi này sao lại không lắp thang máy chứ.”
Kiều Mạn Mạn kinh ngạc quay đầu nhìn Tiểu Hạ một cái.
Nói thì nói vậy không sai.
Nhưng...
Sao Tiểu Hạ nói ra lại có cảm giác quái gở nhỉ?
Kiều Mạn Mạn muốn nói lại thôi.
Nói vài câu nhảm nhí, hai người đã đến tầng năm, sóng vai đi từ hành lang tới, đi đến lớp 11-19. Đi qua phòng học lớp 16, 17, trong phòng học trơ trọi vài học sinh đang vùi đầu học tập.
Có vài học sinh học hành không chuyên tâm lắm, thấy bên ngoài hành lang có người đi qua, vô thức ngẩng đầu lên nhìn.
Giang Vọng Hạ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mở miệng: “Mạn Mạn, chuyện hôm qua tớ xin lỗi cậu. Tớ không nên nặng lời với cậu, không nên khó chịu với cậu.”
Kiều Mạn Mạn ngẩn người, lúc phục hồi tinh thần mới gật đầu, nói: “Không sao đâu.”
Giang Vọng Hạ: “Tớ cảm thấy như thế không tốt. Đầu tiên là tớ làm không đúng, tiếp theo là phản ứng của cậu cũng không đúng. Khuyết điểm của người khác, cậu không có nghĩa vụ phải bao dung.”
“… Mặc dù tớ rất vui khi cậu có thể bao dung cho tính khí xấu của tớ, nhưng tớ không hy vọng cậu sẽ bao dung bất cứ ai vô điều kiện như vậy.”
“Tớ có chỗ làm không đúng, cậu có thể nói ra, cậu cũng có thể nổi giận, chứ không phải như một cục bùn nhão, mặc kệ người xoa nắn.”
“Như thế không tốt cho cậu, cũng không tốt cho tớ.”
Kiều Mạn Mạn nghe thấy cô thao thao bất tuyệt, không nhịn được nghiêng đầu nhìn Giang Vọng Hạ.
Buổi sáng, anh trai cũng lên lớp cho cô ấy rất nhiều.
Cô ấy không nhịn được thầm nghĩ: Tiểu Hạ và anh trai quả không hổ là anh em ruột.
Lời họ nói đều giống nhau nha.
…
Nói ra thành lời, trong lòng Giang Vọng Hạ thư giãn hơn nhiều. Đột nhiên có loại cảm giác trong lòng thông suốt, cảm thấy mọi chuyện rồi sẽ từ từ trôi qua, mọi chuyện rồi sẽ từ từ tốt đẹp lên.
Qua hai tháng nữa sẽ lại có những trận đấu khác.
Anh trai nói không sai, không nên để quá khứ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này. Chuyện của quá khứ chính là quá khứ, hối hận đến thế nào cũng vô ích.
Giang Vọng Hạ cảm thấy bản thân lại ổn rồi.
Cầm sách luyện tập và bài thi cùng Kiều Mạn Mạn, hai người quay lại phòng học lớp 1 lần nữa. Kiều Mạn Mạn đang khắc khổ cố gắng làm đề, chấm lại đề sai. Giang Vọng Hạ thì đang đấu tranh với bản kiểm điểm 2000 chữ.
Chỉ là kiểm điểm 2000 chữ thôi mà.
Nửa tiếng sau, Giang Vọng Hạ nhìn bản kiểm điểm chưa đến 800 chữ đã viết xong nội dung kiểm điểm chủ yếu, vắt nát óc viết thêm chút vô nghĩa, cuối cùng mới viết đầy một trang 800 chữ.
Còn 1200 chữ nữa.
Giang Vọng Hạ không khỏi rơi vào trầm mặc.
Cô cảm thấy cô không được rồi.