Chương 51: Mất hứng
Kiều Mạn Mạn là cô gái có tâm tư vô cùng đơn thuần, cô ấy cảm thấy Tiểu Hạ rất coi trọng thành tích thi đấu, không giành được hạng nhất, có lẽ sẽ rất buồn.
Hoặc là do định kiến, cô ấy cảm thấy rõ ràng là Tiểu Hạ đã mất hứng.
Tuy rằng bình thường Tiểu Hạ thích bày ra bộ mặt thối, không thích cười. Hiện tại vẫn bày bộ mặt thối, nhưng cảm giác có hơi không giống nhau.
Trước kia Kiều Mạn Mạn là một người yếu đuối, động tí là khóc thút thít. Buồn sẽ khóc, mất hứng sẽ khóc, cảm thấy tủi thân sẽ khóc, ba mẹ và anh trai đều cảm thấy đau đầu vì cô ấy.
Lúc cô ấy cảm thấy buồn hoặc tủi thân, không khóc sẽ càng thêm khó chịu. Ngược lại khóc xong nỗi buồn liền biến sạch.
Cô ấy cảm thấy bây giờ Tiểu Hạ rất khó chịu.
Kiều Mạn Mạn nhìn Giang Vọng Hạ, chậm rãi nói: “Mặc dù nhìn cậu không khác nhiều so với bình thường, nhưng tớ cảm thấy cậu có tâm sự nặng nề, dáng vẻ không yên lòng.”
Giang Vọng Hạ mím môi, nhẹ nhàng nhìn cô ấy một cái, nói: “Tớ không có.”
Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, gật gật đầu: “Đúng, cậu không có.”
Quãng đường từ cổng trường đến tòa dạy học không xa, học sinh đi học sớm sẽ đến phòng học trước, không gây tắc đường. Cho dù là Kiều Mạn Mạn bình thường đi đường như ốc sên cũng bước nhanh hơn, rất nhanh hai người đã đến dưới khu dạy học khối 11.
Phòng học của Giang Vọng Hạ ở tầng hai, Kiều Mạn Mạn ở tầng năm.
Kiều Mạn Mạn chỉ cần nghĩ đến phải leo 5 tầng, sống không còn gì luyến tiếc, không nhịn được thở dài.
Trước khi tạm biệt, cô ấy hỏi: “Tiểu Hạ, trưa nay chúng ta ăn cơm chung không?”
Giang Vọng Hạ đồng ý.
Kiều Mạn Mạn lại nhìn cô, thấy cô không có gì không thích hợp mới hơi yên tâm. Sau đó bắt đầu leo cầu thang, chạy một hơi lên tầng năm, rồi tiếp tục chạy đến phòng học lớp 11-9, trước khi giáo viên đến đã ngồi vào chỗ.
Cô ấy thở dốc.
Chết tiệt! Thật hâm mộ Tiểu Hạ không cần leo 5 tầng cầu thang!!
…
Buổi trưa tan học, Kiều Mạn Mạn xuống tầng hai, đến lớp 11-1 tìm Tiểu Hạ.
Thành phố X lớn như vậy, Kiều Mạn Mạn từ nhà trẻ, tiểu học đến cấp 2 đều học trường học số một số hai thành phố X. Có thể học trường X, hoặc là do đứa trẻ thông minh, hoặc là con nhà giàu, còn lại là con nhà giàu thông minh.
Lớp 1 có bạn học cũ của Kiều Mạn Mạn.
Họ thấy Kiều Mạn Mạn, người quen thì thân thiện chào hỏi với cô ấy, không quen cũng sẽ ngẩng đầu lên nhìn cô ấy vài cái, cố gắng nhớ xem nữ sinh xinh đẹp quen mắt này là ai.
Kiều Mạn Mạn đứng trước cửa lớp 1 chờ Giang Vọng Hạ, thuận tiện chào hỏi với bạn học trước kia
Giang Vọng Hạ đi từ trong phòng học ra, đợi cô ấy chào hỏi với bạn học xong, mới nói với cô ấy: “Đi thôi.”
Kiều Mạn Mạn “Ồ” một tiếng, đuổi theo.
Giang Vọng Hạ ở trường X cũng có chút danh tiếng, thành tích học tập ưu tú, chiều cao và vóc dáng đều nổi bật, cùng với hai tầng thân phận vận động viên, khiến cô trở thành sự tồn tại vô cùng độc đáo chốn vườn trường.
Có không ít bạn học đều biết cô, cũng có không ít bạn học biết Kiều Mạn Mạn.
Bóng dáng hai người trở thành phong cảnh đem tới cảm giác tồn tại cực kì mãnh liệt trong canteen, thu hút không ít ánh mắt của các học sinh.
Có vài người đơn thuần là bị vóc dáng của Giang Vọng Hạ hấp dẫn sự chú ý, tầm mắt không tự chủ dõi theo.
Có vài người quen biết Giang Vọng Hạ hoặc Kiều Mạn Mạn, không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Có vài người biết Giang Vọng Hạ thi đấu thua, ánh mắt nhìn về hai người, mang theo vài phần khác thường.
Hoặc là hả hê khi người gặp họa: “Thì ra cậu cũng thua.”
Hoặc là tò mò: “Sao cậu lại thua? Cậu không thể cố gắng hơn chút sao?”
Loại cảm giác bị người ta vây xem không tốt lắm.
Giang Vọng Hạ hơi nâng cằm, nhìn bốn phía, tầm mắt đảo qua từng người đang nhìn chăm chú vào cô, dọa họ lập tức thu hồi ánh mắt, không nhìn hai người nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô nói với Kiều Mạn Mạn: “Chúng ta lên tầng hai đi.”
Người lên tầng hai canteen tương đối ít.
Kiều Mạn Mạn đáp một tiếng, sau đó bưng khay ăn lên tầng hai cùng Giang Vọng Hạ.
Sau lưng, loáng thoáng có người xì xào bàn tán.
“Cậu ta là Giang Vọng Hạ đấy hả? Tối hôm qua tớ xem trên Weibo, cậu ta thua trận từ chối bắt tay đối phương, còn bày ra vẻ mặt khó coi trước mặt mọi người.”
“Chậc chậc, đúng là không có tố chất.”
“Không phải trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao, cả ngày ra vẻ như muốn lên trời vậy.”
“Quả nhiên là con nhà giàu, chúng ta không so sánh được.”
Thời gian mở cửa canteen buổi trưa không đến 1 giờ, toàn trường mấy ngàn người đều tập trung ở hai canteen. Xung quanh ồn ào, rất nhiều âm thanh trộn lẫn vào nhau, phần lớn đều là bàn tán về người khác.
Kiều Mạn Mạn đói đến có chút choáng váng, hoàn toàn không nghe được tiếng người khác nói chuyện, ngay cả Tiểu Hạ nói chuyện với cô ấy cũng còn phải tập trung lực chú ý mới nghe được.
Trùng hợp không chứ, hai học sinh kia đi qua sát vai Giang Vọng Hạ, sau khi đi được vài bước lại “đâm sau lưng”, đúng lúc bị Giang Vọng Hạ nghe được.
Giang Vọng Hạ lập tức dừng chân.
Thật ra cô là một người rất dễ xúc động.
Gần như không hề do dự, cô lập tức xoay người, trực tiếp đi về chỗ hai người kia. Giọng nói trầm ổn có lực, âm lượng không lớn nhưng đủ để hai người phía trước nghe thấy: “Đứng lại!”
Hai học sinh đi phía trước giật mình.
Nghe thấy âm thanh, họ quay đầu lại theo bản năng, nhìn dưới chân Giang Vọng Hạ lướt như gió đi tới chỗ họ, cảm thấy không tốt lắm.
Hai người còn chưa nghĩ ra xem có nên ra vẻ không nói xấu sau lưng Giang Vọng Hạ hay không, giả vờ không có chuyện gì xảy ra rồi rời đi ngay lập tức. Kết quả chưa đến 2 giây, Giang Vọng Hạ đã đi tới trước mặt họ.
Cô thân cao 1m8, đủ để "giết" hơn nửa nam sinh trường X.
Khuôn mặt không cười, mắt tam bạch, mày nhíu lại, cùng với cái đầu còn cao hơn cả họ, đi tới từ đối diện thật sự tràn đầy cảm giác áp bức.
Hai nam sinh cảm thấy da đầu tê dại.
Giang Vọng Hạ ánh mắt ngạo nghễ nhìn họ, cố nén xúc động úp khay ăn lên đầu họ.
Trên tay cô chỉ có một khay ăn, họ có hai người, không đủ chia.
Giang Vọng Hạ không quen họ.
Mặt cô không biến sắc nói: “Đúng là tôi thua trận đấu, nhưng không tới lượt người thường như hai cậu chỉ trỏ. Chẳng lẽ hai cậu không cảm thấy đâm sau lưng người khác rất không có đạo đức sao?”
“Tôi rất tiếc khi phải nói với cậu là tôi có thể nhận được hàng chục ngàn tiền thưởng hoặc thu nhập bất cứ khi nào tôi tham gia thi đấu, không phải bằng tiền của gia đình mà là bằng thực lực của tôi.”
“Tôi ra vẻ, đó là thực lực của tôi.”
“Đây không phải việc cậu có tiền là làm được. Sao thế, chua à? Chua thì tốt.”
“Sao không nghe xem vừa nãy lời hai cậu nói chuyện có bao nhiêu sự đố kỵ trong đó. Cách 10m còn có thể ngửi được mùi chua, nếu hai cậu không chua như vậy, chắc tôi không biết hai cậu đang nói cái gì đâu.”
Kiều Mạn Mạn thấy Tiểu Hạ quay đầu, không rõ tại sao, đói đến choáng váng+ triệu chứng thiếu máu, phản ứng của cô ấy chậm hai nhịp.
Đợi cô ấy xoay người lại, Tiểu Hạ đã đi tới trước mặt họ xuất khẩu thành thơ rồi.
Kiều Mạn Mạn sửng sốt, vội vàng chạy tới kéo Tiểu Hạ đi, đồng thời xin lỗi hai nam sinh kia: “A, ngại quá ngại quá.”
Kéo người đi trước khi họ đánh nhau.
Kiều Mạn Mạn lo Tiểu Hạ sẽ không ngoan ngoãn đi cùng mình, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hạ, tớ đói đến hoa mắt luôn rồi, tớ muốn ăn cơm.”
Giang Vọng Hạ dừng một chút, khi Kiều Mạn Mạn kéo mạnh cô cũng thuận thế đi theo.
Trước khi đi, cô trừng mắt nhìn hai người họ.
Kiều Mạn Mạn vất vả lắm mới đưa được người lên tầng hai canteen, buồn bực hỏi: “Tiểu Hạ, sao tự nhiên cậu lại cãi nhau với họ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu đang online kỹ năng "Một lời không hợp thì đánh nhau" sao?”
“Này, tớ cảm thấy con gái vẫn là đừng có hung dữ mới tốt.”
Kiều Mạn Mạn sắp chết đói rồi, ngồi xuống là bắt đầu ăn cơm. Nhưng người thích nói nhảm như cô ấy không nhịn được mở miệng ríu rít.
Giang Vọng Hạ “Ừ” một tiếng, thể hiện mình có đang nghe, nhưng không đưa ra bất kỳ hồi đáp nào về những gì Kiều Mạn Mạn đang nói, là vẻ trả lời cho có lệ mà mắt thường có thể nhận ra.
Kiều Mạn Mạn vẫn đang nói không ngừng, cô vẫn chỉ đáp “Ừ ừ.”
Kiều Mạn Mạn ăn hơn phân nửa, dạ dày đã có cảm giác no. Cuối cùng cũng không còn chóng mặt, đầu óc ngừng làm việc nữa. Cô ấy bắt đầu cảm thấy không còn đói, bắt đầu ghét bỏ thức ăn trong canteen khó ăn.
Cô ấy không muốn ăn nữa.
Kiều Mạn Mạn chậm rãi buông đũa trong tay xuống, ngồi ngay ngắn, nhìn cô gái nhàn nhã ăn cơm phía đối diện, cố gắng nhớ xem Tiểu Hạ vừa nói gì với hai nam sinh kia.
Cô ấy nghĩ: Nhất định là họ nói năng khó nghe, khiến Tiểu Hạ mất hứng.
Nếu không, chắc chắn Tiểu Hạ sẽ không mắng họ!
Nhưng cô ấy cho rằng mắng người là không đúng, giống như đánh người cũng không đúng vậy.
Kiều Mạn Mạn cảm thấy Tiểu Hạ còn quan tâm thành tích cuộc thi này hơn cô ấy tưởng, nếu không sẽ không cố tình đi mắng hai nam sinh kia.
Giang Vọng Hạ chuyên tâm ăn cơm, đột nhiên cảm thấy thế giới yên tĩnh lại, không thấy người nào đó lẩm bẩm nữa, không khỏi ngẩng đầu. Kết quả thấy Kiều Ngốc Ngốc đã ăn no, lúc này đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô liếc mắt nhìn khay ăn của Kiều Ngốc Ngốc, bình tĩnh nói: “Kiều Mạn Mạn, ông Viên muốn chúng ta ăn no, không phải muốn chúng ta lãng phí lương thực.”
Kiều Mạn Mạn: “… Lần sau tớ dặn dì nhà ăn múc ít cơm cho tớ.”
Giang Vọng Hạ “Ừ” một tiếng.
Cô rũ mắt không nhìn Kiều Mạn Mạn nữa, nói: “Nếu cậu có lời gì muốn nói có thể nói thẳng, không cần cố ý đoán tâm trạng tớ rồi mới quyết định có nên nói không.”
Nghe vậy, Kiều Mạn Mạn chống khuỷu tay lên bàn, hai tay đỡ mặt, nói: “Đợi cậu ăn xong rồi nói, tớ sợ ảnh hưởng cậu ăn cơm.”
Giang Vọng Hạ: “Cậu vừa ăn cơm vừa nói chuyện còn không bị ảnh hưởng, sao tớ vừa ăn cơm vừa nghe cậu nói chuyện lại bị ảnh hưởng được?”
Kiều Mạn Mạn: “… Cái này không giống nhau mà.”
Giang Vọng Hạ không để ý cô ấy nữa, thầm nghĩ: Nói hay không kệ cậu.
Rất nhanh hai người đã ăn xong cơm trưa.
Giang Vọng Hạ không có thói quen ngủ trưa.
Kiều Mạn Mạn thì lại có, nhưng cô ấy quyết định không về ký túc xá nghỉ ngơi mà ngồi cùng Tiểu Hạ, tâm sự với Tiểu Hạ.
Cô ấy nói: “Tiểu Hạ, tớ cảm thấy cậu rất ưu tú, đối thủ của cậu cũng rất ưu tú, cậu không cần nghĩ đến việc thua trận, cậu càng nghĩ sẽ càng không vui.”
“Tớ cảm thấy không khó để thừa nhận là người khác giỏi, cũng không có gì đáng xấu hổ khi thua người giỏi.”
Kiều Mạn Mạn nghĩ, có lẽ Tiểu Hạ chưa tiếp thu được sự thật là mình thua trận.
Tại sao vẫn chưa tiếp nhận được sự thật này?
Tiểu Hạ quá ưu tú.
Người ưu tú không thể chấp nhận người khác ưu tú hơn mình, càng không thể chấp nhận việc mình bại bởi người không ưu tú bằng mình.
Họ không giống nhau.
Kiều Mạn Mạn thường cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều ưu tú hơn cô ấy, cho nên rất dễ chấp nhận sự thật ai ưu tú hơn cô ấy, lợi hại hơn cô ấy. Tuy là đôi khi sẽ phiền não “Vì sao mình lại ngốc như vậy”, nhưng từ trước đến nay cô ấy vốn tâm tư đơn thuần nên chỉ hơi suy nghĩ một chút, rồi lập tức gạt đi, sẽ không vì vậy mà phiền muộn.
Tiểu Hạ thì khác.
Cô quá ưu tú, chuyện muốn làm đều có thể làm được. Những trận đấu lớn nhỏ kia, cô cảm thấy thắng thì nhất định có thể thắng. Nếu như không thể thẳng, vậy đúng là đối phương lợi hại hơn cô.
Điều khiến cô khó chịu không phải là thua trận, mà là thua trận đấu vốn dĩ có thể thắng.
Hoặc là do định kiến, cô ấy cảm thấy rõ ràng là Tiểu Hạ đã mất hứng.
Tuy rằng bình thường Tiểu Hạ thích bày ra bộ mặt thối, không thích cười. Hiện tại vẫn bày bộ mặt thối, nhưng cảm giác có hơi không giống nhau.
Trước kia Kiều Mạn Mạn là một người yếu đuối, động tí là khóc thút thít. Buồn sẽ khóc, mất hứng sẽ khóc, cảm thấy tủi thân sẽ khóc, ba mẹ và anh trai đều cảm thấy đau đầu vì cô ấy.
Lúc cô ấy cảm thấy buồn hoặc tủi thân, không khóc sẽ càng thêm khó chịu. Ngược lại khóc xong nỗi buồn liền biến sạch.
Cô ấy cảm thấy bây giờ Tiểu Hạ rất khó chịu.
Kiều Mạn Mạn nhìn Giang Vọng Hạ, chậm rãi nói: “Mặc dù nhìn cậu không khác nhiều so với bình thường, nhưng tớ cảm thấy cậu có tâm sự nặng nề, dáng vẻ không yên lòng.”
Giang Vọng Hạ mím môi, nhẹ nhàng nhìn cô ấy một cái, nói: “Tớ không có.”
Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, gật gật đầu: “Đúng, cậu không có.”
Quãng đường từ cổng trường đến tòa dạy học không xa, học sinh đi học sớm sẽ đến phòng học trước, không gây tắc đường. Cho dù là Kiều Mạn Mạn bình thường đi đường như ốc sên cũng bước nhanh hơn, rất nhanh hai người đã đến dưới khu dạy học khối 11.
Phòng học của Giang Vọng Hạ ở tầng hai, Kiều Mạn Mạn ở tầng năm.
Kiều Mạn Mạn chỉ cần nghĩ đến phải leo 5 tầng, sống không còn gì luyến tiếc, không nhịn được thở dài.
Trước khi tạm biệt, cô ấy hỏi: “Tiểu Hạ, trưa nay chúng ta ăn cơm chung không?”
Giang Vọng Hạ đồng ý.
Kiều Mạn Mạn lại nhìn cô, thấy cô không có gì không thích hợp mới hơi yên tâm. Sau đó bắt đầu leo cầu thang, chạy một hơi lên tầng năm, rồi tiếp tục chạy đến phòng học lớp 11-9, trước khi giáo viên đến đã ngồi vào chỗ.
Cô ấy thở dốc.
Chết tiệt! Thật hâm mộ Tiểu Hạ không cần leo 5 tầng cầu thang!!
…
Buổi trưa tan học, Kiều Mạn Mạn xuống tầng hai, đến lớp 11-1 tìm Tiểu Hạ.
Thành phố X lớn như vậy, Kiều Mạn Mạn từ nhà trẻ, tiểu học đến cấp 2 đều học trường học số một số hai thành phố X. Có thể học trường X, hoặc là do đứa trẻ thông minh, hoặc là con nhà giàu, còn lại là con nhà giàu thông minh.
Lớp 1 có bạn học cũ của Kiều Mạn Mạn.
Họ thấy Kiều Mạn Mạn, người quen thì thân thiện chào hỏi với cô ấy, không quen cũng sẽ ngẩng đầu lên nhìn cô ấy vài cái, cố gắng nhớ xem nữ sinh xinh đẹp quen mắt này là ai.
Kiều Mạn Mạn đứng trước cửa lớp 1 chờ Giang Vọng Hạ, thuận tiện chào hỏi với bạn học trước kia
Giang Vọng Hạ đi từ trong phòng học ra, đợi cô ấy chào hỏi với bạn học xong, mới nói với cô ấy: “Đi thôi.”
Kiều Mạn Mạn “Ồ” một tiếng, đuổi theo.
Giang Vọng Hạ ở trường X cũng có chút danh tiếng, thành tích học tập ưu tú, chiều cao và vóc dáng đều nổi bật, cùng với hai tầng thân phận vận động viên, khiến cô trở thành sự tồn tại vô cùng độc đáo chốn vườn trường.
Có không ít bạn học đều biết cô, cũng có không ít bạn học biết Kiều Mạn Mạn.
Bóng dáng hai người trở thành phong cảnh đem tới cảm giác tồn tại cực kì mãnh liệt trong canteen, thu hút không ít ánh mắt của các học sinh.
Có vài người đơn thuần là bị vóc dáng của Giang Vọng Hạ hấp dẫn sự chú ý, tầm mắt không tự chủ dõi theo.
Có vài người quen biết Giang Vọng Hạ hoặc Kiều Mạn Mạn, không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Có vài người biết Giang Vọng Hạ thi đấu thua, ánh mắt nhìn về hai người, mang theo vài phần khác thường.
Hoặc là hả hê khi người gặp họa: “Thì ra cậu cũng thua.”
Hoặc là tò mò: “Sao cậu lại thua? Cậu không thể cố gắng hơn chút sao?”
Loại cảm giác bị người ta vây xem không tốt lắm.
Giang Vọng Hạ hơi nâng cằm, nhìn bốn phía, tầm mắt đảo qua từng người đang nhìn chăm chú vào cô, dọa họ lập tức thu hồi ánh mắt, không nhìn hai người nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô nói với Kiều Mạn Mạn: “Chúng ta lên tầng hai đi.”
Người lên tầng hai canteen tương đối ít.
Kiều Mạn Mạn đáp một tiếng, sau đó bưng khay ăn lên tầng hai cùng Giang Vọng Hạ.
Sau lưng, loáng thoáng có người xì xào bàn tán.
“Cậu ta là Giang Vọng Hạ đấy hả? Tối hôm qua tớ xem trên Weibo, cậu ta thua trận từ chối bắt tay đối phương, còn bày ra vẻ mặt khó coi trước mặt mọi người.”
“Chậc chậc, đúng là không có tố chất.”
“Không phải trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao, cả ngày ra vẻ như muốn lên trời vậy.”
“Quả nhiên là con nhà giàu, chúng ta không so sánh được.”
Thời gian mở cửa canteen buổi trưa không đến 1 giờ, toàn trường mấy ngàn người đều tập trung ở hai canteen. Xung quanh ồn ào, rất nhiều âm thanh trộn lẫn vào nhau, phần lớn đều là bàn tán về người khác.
Kiều Mạn Mạn đói đến có chút choáng váng, hoàn toàn không nghe được tiếng người khác nói chuyện, ngay cả Tiểu Hạ nói chuyện với cô ấy cũng còn phải tập trung lực chú ý mới nghe được.
Trùng hợp không chứ, hai học sinh kia đi qua sát vai Giang Vọng Hạ, sau khi đi được vài bước lại “đâm sau lưng”, đúng lúc bị Giang Vọng Hạ nghe được.
Giang Vọng Hạ lập tức dừng chân.
Thật ra cô là một người rất dễ xúc động.
Gần như không hề do dự, cô lập tức xoay người, trực tiếp đi về chỗ hai người kia. Giọng nói trầm ổn có lực, âm lượng không lớn nhưng đủ để hai người phía trước nghe thấy: “Đứng lại!”
Hai học sinh đi phía trước giật mình.
Nghe thấy âm thanh, họ quay đầu lại theo bản năng, nhìn dưới chân Giang Vọng Hạ lướt như gió đi tới chỗ họ, cảm thấy không tốt lắm.
Hai người còn chưa nghĩ ra xem có nên ra vẻ không nói xấu sau lưng Giang Vọng Hạ hay không, giả vờ không có chuyện gì xảy ra rồi rời đi ngay lập tức. Kết quả chưa đến 2 giây, Giang Vọng Hạ đã đi tới trước mặt họ.
Cô thân cao 1m8, đủ để "giết" hơn nửa nam sinh trường X.
Khuôn mặt không cười, mắt tam bạch, mày nhíu lại, cùng với cái đầu còn cao hơn cả họ, đi tới từ đối diện thật sự tràn đầy cảm giác áp bức.
Hai nam sinh cảm thấy da đầu tê dại.
Giang Vọng Hạ ánh mắt ngạo nghễ nhìn họ, cố nén xúc động úp khay ăn lên đầu họ.
Trên tay cô chỉ có một khay ăn, họ có hai người, không đủ chia.
Giang Vọng Hạ không quen họ.
Mặt cô không biến sắc nói: “Đúng là tôi thua trận đấu, nhưng không tới lượt người thường như hai cậu chỉ trỏ. Chẳng lẽ hai cậu không cảm thấy đâm sau lưng người khác rất không có đạo đức sao?”
“Tôi rất tiếc khi phải nói với cậu là tôi có thể nhận được hàng chục ngàn tiền thưởng hoặc thu nhập bất cứ khi nào tôi tham gia thi đấu, không phải bằng tiền của gia đình mà là bằng thực lực của tôi.”
“Tôi ra vẻ, đó là thực lực của tôi.”
“Đây không phải việc cậu có tiền là làm được. Sao thế, chua à? Chua thì tốt.”
“Sao không nghe xem vừa nãy lời hai cậu nói chuyện có bao nhiêu sự đố kỵ trong đó. Cách 10m còn có thể ngửi được mùi chua, nếu hai cậu không chua như vậy, chắc tôi không biết hai cậu đang nói cái gì đâu.”
Kiều Mạn Mạn thấy Tiểu Hạ quay đầu, không rõ tại sao, đói đến choáng váng+ triệu chứng thiếu máu, phản ứng của cô ấy chậm hai nhịp.
Đợi cô ấy xoay người lại, Tiểu Hạ đã đi tới trước mặt họ xuất khẩu thành thơ rồi.
Kiều Mạn Mạn sửng sốt, vội vàng chạy tới kéo Tiểu Hạ đi, đồng thời xin lỗi hai nam sinh kia: “A, ngại quá ngại quá.”
Kéo người đi trước khi họ đánh nhau.
Kiều Mạn Mạn lo Tiểu Hạ sẽ không ngoan ngoãn đi cùng mình, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hạ, tớ đói đến hoa mắt luôn rồi, tớ muốn ăn cơm.”
Giang Vọng Hạ dừng một chút, khi Kiều Mạn Mạn kéo mạnh cô cũng thuận thế đi theo.
Trước khi đi, cô trừng mắt nhìn hai người họ.
Kiều Mạn Mạn vất vả lắm mới đưa được người lên tầng hai canteen, buồn bực hỏi: “Tiểu Hạ, sao tự nhiên cậu lại cãi nhau với họ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cậu đang online kỹ năng "Một lời không hợp thì đánh nhau" sao?”
“Này, tớ cảm thấy con gái vẫn là đừng có hung dữ mới tốt.”
Kiều Mạn Mạn sắp chết đói rồi, ngồi xuống là bắt đầu ăn cơm. Nhưng người thích nói nhảm như cô ấy không nhịn được mở miệng ríu rít.
Giang Vọng Hạ “Ừ” một tiếng, thể hiện mình có đang nghe, nhưng không đưa ra bất kỳ hồi đáp nào về những gì Kiều Mạn Mạn đang nói, là vẻ trả lời cho có lệ mà mắt thường có thể nhận ra.
Kiều Mạn Mạn vẫn đang nói không ngừng, cô vẫn chỉ đáp “Ừ ừ.”
Kiều Mạn Mạn ăn hơn phân nửa, dạ dày đã có cảm giác no. Cuối cùng cũng không còn chóng mặt, đầu óc ngừng làm việc nữa. Cô ấy bắt đầu cảm thấy không còn đói, bắt đầu ghét bỏ thức ăn trong canteen khó ăn.
Cô ấy không muốn ăn nữa.
Kiều Mạn Mạn chậm rãi buông đũa trong tay xuống, ngồi ngay ngắn, nhìn cô gái nhàn nhã ăn cơm phía đối diện, cố gắng nhớ xem Tiểu Hạ vừa nói gì với hai nam sinh kia.
Cô ấy nghĩ: Nhất định là họ nói năng khó nghe, khiến Tiểu Hạ mất hứng.
Nếu không, chắc chắn Tiểu Hạ sẽ không mắng họ!
Nhưng cô ấy cho rằng mắng người là không đúng, giống như đánh người cũng không đúng vậy.
Kiều Mạn Mạn cảm thấy Tiểu Hạ còn quan tâm thành tích cuộc thi này hơn cô ấy tưởng, nếu không sẽ không cố tình đi mắng hai nam sinh kia.
Giang Vọng Hạ chuyên tâm ăn cơm, đột nhiên cảm thấy thế giới yên tĩnh lại, không thấy người nào đó lẩm bẩm nữa, không khỏi ngẩng đầu. Kết quả thấy Kiều Ngốc Ngốc đã ăn no, lúc này đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô liếc mắt nhìn khay ăn của Kiều Ngốc Ngốc, bình tĩnh nói: “Kiều Mạn Mạn, ông Viên muốn chúng ta ăn no, không phải muốn chúng ta lãng phí lương thực.”
Kiều Mạn Mạn: “… Lần sau tớ dặn dì nhà ăn múc ít cơm cho tớ.”
Giang Vọng Hạ “Ừ” một tiếng.
Cô rũ mắt không nhìn Kiều Mạn Mạn nữa, nói: “Nếu cậu có lời gì muốn nói có thể nói thẳng, không cần cố ý đoán tâm trạng tớ rồi mới quyết định có nên nói không.”
Nghe vậy, Kiều Mạn Mạn chống khuỷu tay lên bàn, hai tay đỡ mặt, nói: “Đợi cậu ăn xong rồi nói, tớ sợ ảnh hưởng cậu ăn cơm.”
Giang Vọng Hạ: “Cậu vừa ăn cơm vừa nói chuyện còn không bị ảnh hưởng, sao tớ vừa ăn cơm vừa nghe cậu nói chuyện lại bị ảnh hưởng được?”
Kiều Mạn Mạn: “… Cái này không giống nhau mà.”
Giang Vọng Hạ không để ý cô ấy nữa, thầm nghĩ: Nói hay không kệ cậu.
Rất nhanh hai người đã ăn xong cơm trưa.
Giang Vọng Hạ không có thói quen ngủ trưa.
Kiều Mạn Mạn thì lại có, nhưng cô ấy quyết định không về ký túc xá nghỉ ngơi mà ngồi cùng Tiểu Hạ, tâm sự với Tiểu Hạ.
Cô ấy nói: “Tiểu Hạ, tớ cảm thấy cậu rất ưu tú, đối thủ của cậu cũng rất ưu tú, cậu không cần nghĩ đến việc thua trận, cậu càng nghĩ sẽ càng không vui.”
“Tớ cảm thấy không khó để thừa nhận là người khác giỏi, cũng không có gì đáng xấu hổ khi thua người giỏi.”
Kiều Mạn Mạn nghĩ, có lẽ Tiểu Hạ chưa tiếp thu được sự thật là mình thua trận.
Tại sao vẫn chưa tiếp nhận được sự thật này?
Tiểu Hạ quá ưu tú.
Người ưu tú không thể chấp nhận người khác ưu tú hơn mình, càng không thể chấp nhận việc mình bại bởi người không ưu tú bằng mình.
Họ không giống nhau.
Kiều Mạn Mạn thường cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đều ưu tú hơn cô ấy, cho nên rất dễ chấp nhận sự thật ai ưu tú hơn cô ấy, lợi hại hơn cô ấy. Tuy là đôi khi sẽ phiền não “Vì sao mình lại ngốc như vậy”, nhưng từ trước đến nay cô ấy vốn tâm tư đơn thuần nên chỉ hơi suy nghĩ một chút, rồi lập tức gạt đi, sẽ không vì vậy mà phiền muộn.
Tiểu Hạ thì khác.
Cô quá ưu tú, chuyện muốn làm đều có thể làm được. Những trận đấu lớn nhỏ kia, cô cảm thấy thắng thì nhất định có thể thắng. Nếu như không thể thẳng, vậy đúng là đối phương lợi hại hơn cô.
Điều khiến cô khó chịu không phải là thua trận, mà là thua trận đấu vốn dĩ có thể thắng.