Chương 49: Hạng hai
Là thiếu nữ thiên tài được giới truyền thông chú ý gấp bội trong hai lần tham gia thi đấu quốc tế, cuộc thi lần này, Giang Vọng Hạ vẫn nhận được không ít chú ý. Trước khi thi đấu có vài bên truyền thông tìm cô phỏng vấn.
Phóng viên hỏi cô có tự tin giành được quán quân không.
Cô nói, đương nhiên là có.
Phóng viên hỏi lần này cô thấy tuyển thủ cạnh tranh giải quán quân lớn nhất là ai.
Cô muốn nói “không có”, nhưng cảm thấy quá cuồng vọng khi nói vậy, cho nên đã thay đổi cách nói: “Tất cả đều là đối thủ cạnh tranh rất lợi hại.”
Giang Vọng Hạ có chút giá trị thương mại, trước khi tham gia cuộc thi, có hai nhà tài trợ chủ động tìm cô, cô đã kiếm được mấy vạn tiền tiêu vặt.
Tiền nhỏ thật thơm!
Trận đấu tiến hành thuận lợi như dự đoán, Giang Vọng Hạ không có áp lực nào tiến vào top 8, top 4, bán kết, chung kết.
Trận tranh đoạt quán quân á quân cuối cùng.
Đối thủ của Giang Vọng Hạ là một nam sinh 14 tuổi, trên mặt còn vẻ non nớt, vóc dáng cũng không cao bằng cô.
Phần lớn kỳ thủ chuyên nghiệp trong nước đều biết nhau, nhưng cô không biết nam sinh này, hoặc phải nói là cô chưa từng trao đổi với cậu ấy, cho nên không để cậu ấy trong lòng, cho rằng cậu ấy cũng giống những tuyển thủ bị cô đánh bại trước đây.
Những kỳ thủ đại diện cho trình độ cao nhất nước, cô đều biết. Kỳ thủ thực lực kém cô không nhiều, cũng biết, có mấy người còn thường xuyên trao đổi với cô.
Tất nhiên Giang Vọng Hạ sẽ cho rằng nam sinh nhỏ tuổi trước mặt thực lực và trình độ đều không bằng cô.
Đây là trận đấu cuối cùng, gần như tất cả mọi người đều đang chú ý nước đi trên bàn cờ. Giang Vọng Hạ nghiêm túc thi đấu, nhưng không phải hoàn toàn nghiêm túc, có hơi khinh địch.
Đối mặt với nam sinh 14 tuổi đẳng thấp hơn mình, đúng là không thể cẩn trọng và chăm chú hết sức như đánh cờ với kỳ thủ Cửu Đẳng Hàn Quốc.
Cô trầm ổn, tự tin, nam sinh đối diện cũng trầm ổn, bình tĩnh.
Đến khi trận đầu tiến vào giai đoạn giữa, Giang Vọng Hạ hạ quân cờ xuống một vị trí nào đó. Nhìn thế trận trên bàn cờ, đột nhiên ý thực được bố cục mở đầu của đối thủ đã có vài quân cờ hạ rất tinh tế, mà cô không chỉ không chú ý tới, thậm chí còn hạ mấy quân cờ rơi vào vị trí không tốt.
Chính những nước cờ tinh tế của đối phương, và những những quân cờ hạ sai vị trí của cô, khiến cô rơi vào tình huống bất lợi hiện tại.
Giang Vọng Hạ hoảng hốt trong chốc lát.
Cuộc thi lần này, cô chỉ giành được vị trí thứ hai.
Cô rất khó chấp nhận mình thua một đứa trẻ kinh nghiệm không bằng mình, tuổi không bằng mình.
…
Giang Vọng Hạ cực kỳ để ý đến thành tích mình đạt được, rất nhiều chuyện có mục tiêu mới tiến hành, biết có thể đạt được trình độ nào, có thể đạt được cái gì mới quyết định làm.
Ví dụ như chọn trở thành vận động viên nhảy cao, cô biết mình sẽ trở thành đại diện đứng đầu thành tích nhảy cao nữ trong nước.
Ví dụ như tham gia thi đấu cờ vây.
Cô cho rằng cô có thể giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi lần này, mới quyết định tham gia. Nếu như biết chỉ có thể lấy hạng hai, nhất định sẽ không tham gia.
Không phải là cô ghét hạng hai.
Mà là nói, cô cố gắng đến vậy, giai đoạn đầu cô làm nhiều công tác chuẩn bị như vậy, đều là vì lấy hạng nhất.
Nếu không giành được hạng nhất, những nỗ lực của cô sẽ bị lãng phí và hủy hoại.
Đây là tình huống khó khăn, là trở ngại không thể vượt qua.
Là thiếu nữ thiên tài rất nổi danh, tất nhiên sẽ có không ít truyền thông chú ý.
Nếu cô là quán quân, truyền thông đương nhiên sẽ tranh nhau phỏng vấn. Nếu cô thua, chỉ có thể lấy được á quân, truyền thông lại càng không bỏ qua cho đề tài “Thiếu nữ thiên tài tiếc nuối bại bởi một kỳ thủ mới.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thiếu nữ thiên tài thua” sẽ dễ khiến người ta bàn tán sôi nổi hơn bản thân “Thiếu nữ thiên tài.”
Trận đấu kết thúc, vừa mới rời khỏi sân đấu đã có phóng viên đi về phía cô, micro dí sát vào mặt cô: “Lần này em bại bởi một tuyển thủ mới 14 tuổi, em có lời gì muốn nói không?”
Giang Vọng Hạ hoàn toàn không muốn để ý tới phóng viên, chỉ muốn rời đi.
Cô ngẩng đầu lộ ra nụ cười khách sáo lịch sự với máy quay, không nói gì, dứt khoát sải chân dài đi ra ngoài.
Phóng viên và người quay phim muốn đuổi theo.
Giang Vọng Hạ dựa vào ưu thế chân dài, không để ý tới người gọi tên cô ở phía sau, trực tiếp ra ngoài, tụ họp với Kiều Tắc.
Kiều Tắc nhận ra tâm trạng em gái cực kỳ không tốt, ngăn phóng viên và quay phim muốn theo đuôi ở phía sau cô: “Tạm thời chúng tôi không nhận phỏng vấn, ngại quá.”
Phóng viên còn muốn đuổi theo, lại bị ngăn cản.
Kiều Tắc ước chừng 1m88, dư dả để ngăn một phóng viên nho nhỏ.
Anh nhìn em gái sải chân rời đi, thầm nghĩ: Anh đoán rất nhanh sẽ có tin tức kiểu như “Kỳ thủ thiếu nữ thiên tài bại trận, thể hiện sắc mặt khó coi ngay tại hiện trường.”
Anh là anh trai, đã mang theo bộ lọc anh trai với em gái mà vẫn cảm thấy mặt cô rất thối.
Chậc, mặt thối của nhà họ Kiều là di truyền thật đúng không?
Kiều Tắc và Giang Vọng Hạ không ở lại nơi thi đấu quá lâu, rất nhanh đã lái xe về nhà.
Địa điểm thi đấu lần này ở thành phố lân cận, chỉ cần đi cao tốc hơn 2 tiếng là có thể về đến nhà. Kiều Tắc hỏi cô muốn về nhà luôn, hay là chở cô ra ngoài giải sầu.
Giang Vọng Hạ ngồi ở ghế phó lái, liếc anh một cái, hỏi: “Có gì mà phải giải sầu?”
Kiều Tắc nghiêm túc trả lời: “Nơi có thể giải sầu nhiều lắm. Có thể đi đường núi mới dựng ở núi Bắc Lĩnh, đường xanh ven hồ, đường rải sỏi trong công viên.”
“Nếu em muốn, còn có thể đi chùa miếu dạo chơi.”
Giang Vọng Hạ: “… Không cần đâu.”
Điều cô muốn nói là, cô không có gì cần giải sầu. Kết quả anh trai trực tiếp giả ngu, xuyên tạc lời cô thành “có chỗ nào hay để người ta giải sầu.”
Gà nói với vịt, chắc là thế này.
Cô thản nhiên nói: “Về nhà luôn đi, mệt rồi, về nhà ngủ ạ.”
Tuy rằng thi đấu cờ vây là ngồi thi, nhưng thể lực, trí tuệ bị mài mòn không ít. Sau mấy trận đấu, rất dễ xuất hiện cảm giác vô lực “thân thể bị tiêu hao.”
Cô cần nghỉ ngơi.
Kiều Tắc không khỏi nhìn cô thêm mấy cái, nhưng trên mặt cô không có biểu cảm gì, không nhìn ra cái gì. Cuối cùng cũng không nói gì nữa, dứt khoát lái xe về nhà.
…
Hôm nay là ngày làm việc, người lớn phải đi làm, học sinh phải đi học. Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết không có nhà, Kiều Mạn Mạn còn đang ở trường, phải đến 10 giờ tối mới tan học về nhà.
Trong nhà có mấy dì giúp việc ở lại, còn có chú quản gia, họ thân thiện chào hỏi Giang Vọng Hạ.
Giang Vọng Hạ khẽ gật đầu, không để ý họ, đi thẳng lên tầng về phòng.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, Giang Vọng Hạ không biết nên miêu tả tâm trạng của mình như nào. Nếu phải so sánh, có lẽ là những học sinh giỏi thành tích dư sức vượt qua kỳ thi, nhưng lại chỉ thi được điểm số vừa đủ để vào một trường cao đẳng.
Thật sự rất khó chấp nhận.
Vậy mà cô lại thua, vậy mà cô lại không giành được quán quân.
Với thực lực và trình độ của cô, có thể lấy được hạng nhất.
Nếu như nói bại bởi một tiền bối có trình độ không kém mình nhiều lắm, hoặc là tiền bối hay đồng lứa có lý lịch sâu hơn cô, sẽ không khó chấp nhận như vậy. Giống như mấy lần tham gia thi đấu quốc tế, thứ hạng của cô không phải quá cao, nhưng thua tâm phục khẩu phục, đúng là tài nghệ của cô không bằng ai.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô vẫn còn khó chịu.
Giang Vọng Hạ tắm nước nóng, thay đồ ngủ thoải mái chuẩn bị ngủ. Nhưng nằm trên giường sao cũng không ngủ được, lấy di động ra muốn tìm người nói chuyện, nhưng Trần Linh Vũ, Lương Thi Tình đều đang đi học không ai trả lời cô.
Lướt video một lúc, cảm thấy không thú vị.
Vào app “Cờ vây Yehu” chơi một lúc cảm thấy không thú vị, không muốn tiếp tục nữa, dứt khoát nhận thua.
Hình như cô làm gì cũng không xong.
Cảm giác thật sự kỳ quái.
Cô nằm sấp trên giường, ném di động sang một bên, nhắm mắt lại, vẫn cảm thấy thần kinh đang hoạt động, không thể ngủ được.
Cô rất khó chịu.
…
Buổi tối 10 giờ, Kiều Tắc đúng giờ đến đón Kiều Mạn Mạn tan học.
Kiều Mạn Mạn vẫn như thường ngày, tiếng chuông tan học vừa vang lên đã ôm cặp sách ra. Vẫn là người đầu tiên ra khỏi phòng học, gấp gáp về nhà, không muốn ở lại cái phòng học này thêm một giây một phút nào.
Cô ấy không quên hôm nay là trận đấu của Tiểu Hạ, ngồi vào ghế phó lái liền vội vàng quay đầu hỏi kết quả trận đấu từ anh trai, hỏi Tiểu Hạ có lấy được quán quân không.
Kiều Tắc nói: “Đứng hạng hai.”
Anh dặn dò em gái: “Hình như Tiểu Hạ hơi không vui, về nhà em đừng có nói lung tung.”
Dù sao đều là gen nhà họ Kiều, anh hợp tình hợp lý nghi ngờ nếu Kiều Ngốc Ngốc hành động vụng về, tâm trạng Tiểu Hạ không tốt có thể sẽ giận chó đánh mèo lên Kiều Ngốc Ngốc.
Đây không phải là suy đoán ác ý của anh với Tiểu Hạ, mà là suy bụng ta ra bụng người. Tâm trạng của anh mà không tốt thì đến Đại Bạch trong nhà cũng muốn đá hai nhát. Cùng là gen thích bày mặt thối của nhà họ Kiều, đoán chừng Tiểu Hạ và anh không kém nhau lắm.
Vốn dĩ tâm trạng của Tiểu Hạ đã không tốt, nếu Kiều Ngốc Ngốc bị Tiểu Hạ giận chó đánh mèo khóc thút thít, chuyện anh cần phải đau đầu sẽ nhiều hơn một chuyện.
Kiều Mạn Mạn kinh ngạc mở to hai mắt, ngạc nhiên “A” một tiếng.
Tiểu Hạ không giành được quán quân?
Cô ấy cảm thấy không thể tin được, không tin lắm.
Kiều Mạn Mạn nhìn chằm chằm anh trai, muốn tìm dấu vết nói đùa từ trên mặt anh trai. Đáng tiếc là cô ấy không tìm được, anh trai không nói đùa với cô ấy.
Cô ấy há miệng, sau đó chậm rãi hỏi: “Anh trai, anh có phải đang lừa em không?”
Khóe mắt Kiều Tắc giật giật, không thể không hỏi ngược lại: “Kiều Mạn Mạn, anh lừa em làm gì?”
Đây là chuyện có thể đùa giỡn được sao?
Kiều Mạn Mạn nhìn anh trai, vẻ mặt ấm áp nói: “Em cảm thấy khả năng anh lừa em lớn hơn việc Tiểu Hạ thua trận chung kết.”
Nói cách khác, sao Tiểu Hạ có thể thua được?
Tiểu Hạ là Tiểu Hạ lợi hại nhất trên đời, Tiểu Hạ không thể thua!
Nhất định là anh trai đang nói dối!
Kiều Mạn Mạn tỏ vẻ nghi ngờ sâu sắc đối với lời nói của anh trai.
Kiều Tắc bị tình cảm chân thành tha thiết của hai em gái làm cho cảm động, đồng thời rơi những giọt nước mắt chua xót: Ừ, tình cảm hai đứa tốt, có vẻ như người làm anh trai như anh có hơi thừa thãi.
Kiều Tắc buông bỏ việc khuyên bảo và giải thích, trực tiếp bảo Kiều Ngốc Ngốc mở Weibo ra xem, nếu không chấp nhận được thì tự tìm kiếm chút.
Lần này, cuối cùng Kiều Mạn Mạn cũng tin tưởng lời anh trai nói.
Nhưng...
Cô ấy cực kỳ nghiêm túc nói: “Nhưng Tiểu Hạ đứng hạng hai, Tiểu Hạ cũng rất lợi hại rồi!”
Phóng viên hỏi cô có tự tin giành được quán quân không.
Cô nói, đương nhiên là có.
Phóng viên hỏi lần này cô thấy tuyển thủ cạnh tranh giải quán quân lớn nhất là ai.
Cô muốn nói “không có”, nhưng cảm thấy quá cuồng vọng khi nói vậy, cho nên đã thay đổi cách nói: “Tất cả đều là đối thủ cạnh tranh rất lợi hại.”
Giang Vọng Hạ có chút giá trị thương mại, trước khi tham gia cuộc thi, có hai nhà tài trợ chủ động tìm cô, cô đã kiếm được mấy vạn tiền tiêu vặt.
Tiền nhỏ thật thơm!
Trận đấu tiến hành thuận lợi như dự đoán, Giang Vọng Hạ không có áp lực nào tiến vào top 8, top 4, bán kết, chung kết.
Trận tranh đoạt quán quân á quân cuối cùng.
Đối thủ của Giang Vọng Hạ là một nam sinh 14 tuổi, trên mặt còn vẻ non nớt, vóc dáng cũng không cao bằng cô.
Phần lớn kỳ thủ chuyên nghiệp trong nước đều biết nhau, nhưng cô không biết nam sinh này, hoặc phải nói là cô chưa từng trao đổi với cậu ấy, cho nên không để cậu ấy trong lòng, cho rằng cậu ấy cũng giống những tuyển thủ bị cô đánh bại trước đây.
Những kỳ thủ đại diện cho trình độ cao nhất nước, cô đều biết. Kỳ thủ thực lực kém cô không nhiều, cũng biết, có mấy người còn thường xuyên trao đổi với cô.
Tất nhiên Giang Vọng Hạ sẽ cho rằng nam sinh nhỏ tuổi trước mặt thực lực và trình độ đều không bằng cô.
Đây là trận đấu cuối cùng, gần như tất cả mọi người đều đang chú ý nước đi trên bàn cờ. Giang Vọng Hạ nghiêm túc thi đấu, nhưng không phải hoàn toàn nghiêm túc, có hơi khinh địch.
Đối mặt với nam sinh 14 tuổi đẳng thấp hơn mình, đúng là không thể cẩn trọng và chăm chú hết sức như đánh cờ với kỳ thủ Cửu Đẳng Hàn Quốc.
Cô trầm ổn, tự tin, nam sinh đối diện cũng trầm ổn, bình tĩnh.
Đến khi trận đầu tiến vào giai đoạn giữa, Giang Vọng Hạ hạ quân cờ xuống một vị trí nào đó. Nhìn thế trận trên bàn cờ, đột nhiên ý thực được bố cục mở đầu của đối thủ đã có vài quân cờ hạ rất tinh tế, mà cô không chỉ không chú ý tới, thậm chí còn hạ mấy quân cờ rơi vào vị trí không tốt.
Chính những nước cờ tinh tế của đối phương, và những những quân cờ hạ sai vị trí của cô, khiến cô rơi vào tình huống bất lợi hiện tại.
Giang Vọng Hạ hoảng hốt trong chốc lát.
Cuộc thi lần này, cô chỉ giành được vị trí thứ hai.
Cô rất khó chấp nhận mình thua một đứa trẻ kinh nghiệm không bằng mình, tuổi không bằng mình.
…
Giang Vọng Hạ cực kỳ để ý đến thành tích mình đạt được, rất nhiều chuyện có mục tiêu mới tiến hành, biết có thể đạt được trình độ nào, có thể đạt được cái gì mới quyết định làm.
Ví dụ như chọn trở thành vận động viên nhảy cao, cô biết mình sẽ trở thành đại diện đứng đầu thành tích nhảy cao nữ trong nước.
Ví dụ như tham gia thi đấu cờ vây.
Cô cho rằng cô có thể giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi lần này, mới quyết định tham gia. Nếu như biết chỉ có thể lấy hạng hai, nhất định sẽ không tham gia.
Không phải là cô ghét hạng hai.
Mà là nói, cô cố gắng đến vậy, giai đoạn đầu cô làm nhiều công tác chuẩn bị như vậy, đều là vì lấy hạng nhất.
Nếu không giành được hạng nhất, những nỗ lực của cô sẽ bị lãng phí và hủy hoại.
Đây là tình huống khó khăn, là trở ngại không thể vượt qua.
Là thiếu nữ thiên tài rất nổi danh, tất nhiên sẽ có không ít truyền thông chú ý.
Nếu cô là quán quân, truyền thông đương nhiên sẽ tranh nhau phỏng vấn. Nếu cô thua, chỉ có thể lấy được á quân, truyền thông lại càng không bỏ qua cho đề tài “Thiếu nữ thiên tài tiếc nuối bại bởi một kỳ thủ mới.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Thiếu nữ thiên tài thua” sẽ dễ khiến người ta bàn tán sôi nổi hơn bản thân “Thiếu nữ thiên tài.”
Trận đấu kết thúc, vừa mới rời khỏi sân đấu đã có phóng viên đi về phía cô, micro dí sát vào mặt cô: “Lần này em bại bởi một tuyển thủ mới 14 tuổi, em có lời gì muốn nói không?”
Giang Vọng Hạ hoàn toàn không muốn để ý tới phóng viên, chỉ muốn rời đi.
Cô ngẩng đầu lộ ra nụ cười khách sáo lịch sự với máy quay, không nói gì, dứt khoát sải chân dài đi ra ngoài.
Phóng viên và người quay phim muốn đuổi theo.
Giang Vọng Hạ dựa vào ưu thế chân dài, không để ý tới người gọi tên cô ở phía sau, trực tiếp ra ngoài, tụ họp với Kiều Tắc.
Kiều Tắc nhận ra tâm trạng em gái cực kỳ không tốt, ngăn phóng viên và quay phim muốn theo đuôi ở phía sau cô: “Tạm thời chúng tôi không nhận phỏng vấn, ngại quá.”
Phóng viên còn muốn đuổi theo, lại bị ngăn cản.
Kiều Tắc ước chừng 1m88, dư dả để ngăn một phóng viên nho nhỏ.
Anh nhìn em gái sải chân rời đi, thầm nghĩ: Anh đoán rất nhanh sẽ có tin tức kiểu như “Kỳ thủ thiếu nữ thiên tài bại trận, thể hiện sắc mặt khó coi ngay tại hiện trường.”
Anh là anh trai, đã mang theo bộ lọc anh trai với em gái mà vẫn cảm thấy mặt cô rất thối.
Chậc, mặt thối của nhà họ Kiều là di truyền thật đúng không?
Kiều Tắc và Giang Vọng Hạ không ở lại nơi thi đấu quá lâu, rất nhanh đã lái xe về nhà.
Địa điểm thi đấu lần này ở thành phố lân cận, chỉ cần đi cao tốc hơn 2 tiếng là có thể về đến nhà. Kiều Tắc hỏi cô muốn về nhà luôn, hay là chở cô ra ngoài giải sầu.
Giang Vọng Hạ ngồi ở ghế phó lái, liếc anh một cái, hỏi: “Có gì mà phải giải sầu?”
Kiều Tắc nghiêm túc trả lời: “Nơi có thể giải sầu nhiều lắm. Có thể đi đường núi mới dựng ở núi Bắc Lĩnh, đường xanh ven hồ, đường rải sỏi trong công viên.”
“Nếu em muốn, còn có thể đi chùa miếu dạo chơi.”
Giang Vọng Hạ: “… Không cần đâu.”
Điều cô muốn nói là, cô không có gì cần giải sầu. Kết quả anh trai trực tiếp giả ngu, xuyên tạc lời cô thành “có chỗ nào hay để người ta giải sầu.”
Gà nói với vịt, chắc là thế này.
Cô thản nhiên nói: “Về nhà luôn đi, mệt rồi, về nhà ngủ ạ.”
Tuy rằng thi đấu cờ vây là ngồi thi, nhưng thể lực, trí tuệ bị mài mòn không ít. Sau mấy trận đấu, rất dễ xuất hiện cảm giác vô lực “thân thể bị tiêu hao.”
Cô cần nghỉ ngơi.
Kiều Tắc không khỏi nhìn cô thêm mấy cái, nhưng trên mặt cô không có biểu cảm gì, không nhìn ra cái gì. Cuối cùng cũng không nói gì nữa, dứt khoát lái xe về nhà.
…
Hôm nay là ngày làm việc, người lớn phải đi làm, học sinh phải đi học. Kiều Minh, Triệu Linh Tuyết không có nhà, Kiều Mạn Mạn còn đang ở trường, phải đến 10 giờ tối mới tan học về nhà.
Trong nhà có mấy dì giúp việc ở lại, còn có chú quản gia, họ thân thiện chào hỏi Giang Vọng Hạ.
Giang Vọng Hạ khẽ gật đầu, không để ý họ, đi thẳng lên tầng về phòng.
Lần đầu tiên gặp phải chuyện này, Giang Vọng Hạ không biết nên miêu tả tâm trạng của mình như nào. Nếu phải so sánh, có lẽ là những học sinh giỏi thành tích dư sức vượt qua kỳ thi, nhưng lại chỉ thi được điểm số vừa đủ để vào một trường cao đẳng.
Thật sự rất khó chấp nhận.
Vậy mà cô lại thua, vậy mà cô lại không giành được quán quân.
Với thực lực và trình độ của cô, có thể lấy được hạng nhất.
Nếu như nói bại bởi một tiền bối có trình độ không kém mình nhiều lắm, hoặc là tiền bối hay đồng lứa có lý lịch sâu hơn cô, sẽ không khó chấp nhận như vậy. Giống như mấy lần tham gia thi đấu quốc tế, thứ hạng của cô không phải quá cao, nhưng thua tâm phục khẩu phục, đúng là tài nghệ của cô không bằng ai.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô vẫn còn khó chịu.
Giang Vọng Hạ tắm nước nóng, thay đồ ngủ thoải mái chuẩn bị ngủ. Nhưng nằm trên giường sao cũng không ngủ được, lấy di động ra muốn tìm người nói chuyện, nhưng Trần Linh Vũ, Lương Thi Tình đều đang đi học không ai trả lời cô.
Lướt video một lúc, cảm thấy không thú vị.
Vào app “Cờ vây Yehu” chơi một lúc cảm thấy không thú vị, không muốn tiếp tục nữa, dứt khoát nhận thua.
Hình như cô làm gì cũng không xong.
Cảm giác thật sự kỳ quái.
Cô nằm sấp trên giường, ném di động sang một bên, nhắm mắt lại, vẫn cảm thấy thần kinh đang hoạt động, không thể ngủ được.
Cô rất khó chịu.
…
Buổi tối 10 giờ, Kiều Tắc đúng giờ đến đón Kiều Mạn Mạn tan học.
Kiều Mạn Mạn vẫn như thường ngày, tiếng chuông tan học vừa vang lên đã ôm cặp sách ra. Vẫn là người đầu tiên ra khỏi phòng học, gấp gáp về nhà, không muốn ở lại cái phòng học này thêm một giây một phút nào.
Cô ấy không quên hôm nay là trận đấu của Tiểu Hạ, ngồi vào ghế phó lái liền vội vàng quay đầu hỏi kết quả trận đấu từ anh trai, hỏi Tiểu Hạ có lấy được quán quân không.
Kiều Tắc nói: “Đứng hạng hai.”
Anh dặn dò em gái: “Hình như Tiểu Hạ hơi không vui, về nhà em đừng có nói lung tung.”
Dù sao đều là gen nhà họ Kiều, anh hợp tình hợp lý nghi ngờ nếu Kiều Ngốc Ngốc hành động vụng về, tâm trạng Tiểu Hạ không tốt có thể sẽ giận chó đánh mèo lên Kiều Ngốc Ngốc.
Đây không phải là suy đoán ác ý của anh với Tiểu Hạ, mà là suy bụng ta ra bụng người. Tâm trạng của anh mà không tốt thì đến Đại Bạch trong nhà cũng muốn đá hai nhát. Cùng là gen thích bày mặt thối của nhà họ Kiều, đoán chừng Tiểu Hạ và anh không kém nhau lắm.
Vốn dĩ tâm trạng của Tiểu Hạ đã không tốt, nếu Kiều Ngốc Ngốc bị Tiểu Hạ giận chó đánh mèo khóc thút thít, chuyện anh cần phải đau đầu sẽ nhiều hơn một chuyện.
Kiều Mạn Mạn kinh ngạc mở to hai mắt, ngạc nhiên “A” một tiếng.
Tiểu Hạ không giành được quán quân?
Cô ấy cảm thấy không thể tin được, không tin lắm.
Kiều Mạn Mạn nhìn chằm chằm anh trai, muốn tìm dấu vết nói đùa từ trên mặt anh trai. Đáng tiếc là cô ấy không tìm được, anh trai không nói đùa với cô ấy.
Cô ấy há miệng, sau đó chậm rãi hỏi: “Anh trai, anh có phải đang lừa em không?”
Khóe mắt Kiều Tắc giật giật, không thể không hỏi ngược lại: “Kiều Mạn Mạn, anh lừa em làm gì?”
Đây là chuyện có thể đùa giỡn được sao?
Kiều Mạn Mạn nhìn anh trai, vẻ mặt ấm áp nói: “Em cảm thấy khả năng anh lừa em lớn hơn việc Tiểu Hạ thua trận chung kết.”
Nói cách khác, sao Tiểu Hạ có thể thua được?
Tiểu Hạ là Tiểu Hạ lợi hại nhất trên đời, Tiểu Hạ không thể thua!
Nhất định là anh trai đang nói dối!
Kiều Mạn Mạn tỏ vẻ nghi ngờ sâu sắc đối với lời nói của anh trai.
Kiều Tắc bị tình cảm chân thành tha thiết của hai em gái làm cho cảm động, đồng thời rơi những giọt nước mắt chua xót: Ừ, tình cảm hai đứa tốt, có vẻ như người làm anh trai như anh có hơi thừa thãi.
Kiều Tắc buông bỏ việc khuyên bảo và giải thích, trực tiếp bảo Kiều Ngốc Ngốc mở Weibo ra xem, nếu không chấp nhận được thì tự tìm kiếm chút.
Lần này, cuối cùng Kiều Mạn Mạn cũng tin tưởng lời anh trai nói.
Nhưng...
Cô ấy cực kỳ nghiêm túc nói: “Nhưng Tiểu Hạ đứng hạng hai, Tiểu Hạ cũng rất lợi hại rồi!”