Chương 22
Kiều Mạn Mạn không trả lời tin nhắn của Kỳ Mộ, hiện tại cô ấy rất bối rối, đầu óc vốn đã không đủ dùng hoàn toàn trống rỗng, không cách nào suy nghĩ.
Cô ấy không biết nên trả lời Kỳ Mộ như thế nào.
Đúng là cô ấy vừa từ nhà ông ngoại về.
Đúng là cô ấy gặp được ông ngoại rồi.
Nhưng mà, ông ngoại gặp được cô ấy thì không vui vẻ lắm, ông ngoại không thích cô ấy.
Không lâu sau khi ông ngoại gặp cô ấy đã qua đời rồi.
Cô ấy hoàn toàn không biết miêu tả chuyện này như thế nào.
Thậm chí cô ấy còn cho rằng cái chết của ông ngoại có khả năng liên quan đến cô ấy, những người khác thì sao? Họ sẽ nghĩ như thế nào?
Cô ấy cảm thấy buồn vì chuyện ông ngoại qua đời, nhưng càng nhiều là sự sợ hãi.
Kỳ Mộ không nhận được tin trả lời của Kiều Mạn Mạn, nhưng anh ta không cần sự thông báo của cô ấy, anh ta đã biết về chuyện Giang Vũ qua đời rồi.
Anh ta không chỉ chú ý nhà họ Kiều, mà còn chú ý cả nhà họ Giang.
Anh ta đã tìm người, theo dõi nhà họ Kiều, nhà họ Giang.
Anh ta đoán bây giờ chắc Kiều Mạn Mạn đang vô cùng sợ hãi. Nếu cô ấy nói cho anh ta biết về cái chết của Giang Vũ, anh ta nhất định sẽ an ủi cô ấy.
Nhưng cô ấy không những không nói cho anh ta biết về cái chết của Giang Vũ, mà còn không trả lời tin nhắn.
Anh ta có chút chút thất vọng.
…
Ông ngoại qua đời, Giang Vọng Hạ xin huấn luyện viên và viện cờ nghỉ phép thêm mấy ngày. Huấn luyện viên và các giáo viên trong viện cờ vô cùng thông cảm cho hoàn cảnh của cô, an ủi cô, mong cô sớm vượt qua nỗi đau.
Kiều Mạn Mạn cũng ở lại.
Kiều Tắc nói với giáo viên bổ túc mấy ngày nay không cần đến dạy, đợi họ về rồi nói tiếp.
Tuy là không phải đi học rồi, nhưng Kiều Mạn Mạn nghe xong, nửa điểm vui vẻ cũng không có.
Chẳng có ai vì lý do thế này không phải đi học mà vui vẻ, Kiều Mạn Mạn dù ghét đến lớp và học bổ túc, cũng sẽ không thấy vui vẻ.
Giang Vọng Hạ và ba nuôi đứng nói chuyện ở ban công một lúc, sau đó quay về phòng.
Thời tiết tháng tám nóng nực, cho dù đã đến đêm, không khí oi bức vẫn không tiêu tan. Gió đêm chẳng mát mẻ chút nào, có đồ ngốc mới ở bên ngoài lâu như vậy.
Kiều Tắc đang đun nước pha trà.
Giang Vọng Hạ từ ban công quay vào, thấy anh thì nói: “Buổi tối mà uống nhiều trà như vậy, cẩn thận không ngủ được đấy.”
Kiều Tắc: “… Không ngủ được chứng tỏ ban ngày em chưa đủ mệt mỏi, rảnh rỗi.”
Sau khi tốt nghiệp đại học, không thể không bận rộn với đủ việc, thời gian ngủ còn không đủ, chưa bao giờ anh trải nghiệm cảm giác mất ngủ.
Nếu tối hôm đó cảm thấy mệt, không đặt đầu mà ngủ luôn được, vậy thì nhất định là ban ngày chưa đủ bận.
Giang Vọng Hạ cảm thấy anh nói rất có lý.
Nếu mà không ngủ được, chắc chắn là do ban ngày huấn luyện chưa đủ, vẫn chưa đủ mệt.
Cô không để ý đến Kiều Tắc nữa, dứt khoát quay về phòng.
Phòng ngủ chính có phòng tắm độc lập, Giang Vọng Hạ thấy Kiều Mạn Mạn vừa tắm xong đang ngồi trên giường, cúi đầu nghịch di động, tóc nửa khô nửa ướt, trên đầu cuốn một chiếc khăn lớn.
Cô ấy không biết máy sấy tóc để ở đâu, cũng không dám tự ý đi tìm.
Giang Vọng Hạ tìm máy sấy tóc lấy ra, đưa cho cô ấy.
Kiều Mạn Mạn để di động xuống, nhận lấy máy sấy, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Giang Vọng Hạ nhìn cô ấy một cái, không nói gì, lấy quần áo đi tắm.
Đã lâu Giang Vọng Hạ chưa thử ngủ chung với người khác.
Từ lần không cẩn thận đạp Lương Thi Tình rơi xuống giường, sau đó đến nhà Lương Thi Tình ngủ qua đêm đều là hai đứa nhỏ cùng nhau trải nệm dưới đất, các cô sẽ chụm đầu lại nói nhỏ, nhưng ngủ cách nhau rất xa.
Bởi vì trải nệm dưới đất, cho nên không cần lo lắng bất cẩn đạp người ta xuống giường.
Nhìn giường lớn 2m x 2m, Giang Vọng Hạ nghiêm túc suy nghĩ đến khả năng đạp Kiều Mạn Mạn rơi xuống giường là bao nhiêu.
Ánh mắt cô yếu ớt, nói: “Hay là chúng ta trải giường ngủ dưới đất đi.”
Kiều Mạn Mạn:?
Giang Vọng Hạ: “Tớ lo sẽ đạp cậu ngã xuống.”
Kiều Mạn Mạn nhìn độ cao của giường, lại nhìn nệm mềm mại và sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, cuối cùng hết sức nghiêm túc nói: “A, Tiểu Hạ, không sao đâu.”
“Nếu cậu đạp tớ ngã xuống, tớ sẽ tự trèo lên lại giường mà.”
Cô ấy không muốn ngủ trên sàn nhà cứng ngắc.
Giang Vọng Hạ lấy một tấm chăn điều hòa khác, hai người đắp hai chăn riêng.
Vốn muốn tắt đèn đi ngủ, nhưng nhớ tới một tên ngốc nào đó từng nói “sợ tối”, im lặng, để lại đèn ngủ nhỏ.
Hai người đưa lưng về phía nhau, không ai nói gì.
Trước kia, Giang Vọng Hạ và Lương Thi Tình rất thích thì thầm với nhau. Mỗi lần cô giáo Nguyễn đột kích kiểm tra đều phát hiện hai đứa nhỏ không ngoan ngoãn ngủ.
Kiều Mạn Mạn không ríu ra ríu rít như Lương Thi Tình, nhưng cũng thuộc tính cách thích nói chuyện.
Giang Vọng Hạ hơi không thích ứng được.
Đã lâu rồi cô không thử ngủ khi có người khác bên cạnh.
Cô không thích ứng được khi người bên cạnh không nói lời nào.
Im lặng một lát, Giang Vọng Hạ trở mình, nhìn bóng lưng Kiều Mạn Mạn, giơ tay vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, nhẹ giọng nói: “Sức khỏe của ông ngoại vốn đã rất không tốt, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Kiều Mạn Mạn hít hít mũi: “Tớ không suy nghĩ nhiều, tớ chỉ sợ nửa đêm cậu đạp tớ ngã xuống giường.”
Giang Vọng Hạ miễn cưỡng cam đoan với cô ấy: “Tớ sẽ cố gắng khống chế bản thân.”
Kiều Mạn Mạn: “Được… Cảm ơn.”
Tuy rằng Tiểu Hạ nói sẽ cố gắng khống chế bản thân, nhưng cuối cùng khi Kiều Mạn Mạn mơ mơ màng màng đi ngủ, nửa đêm vẫn bị đạp xuống giường. Tỉnh lại, có hơi mờ mịt.
Đây không phải phòng cô ấy.
Đây là đâu?
Ơ, Tiểu Hạ?
Ờ, thì ra là cô ấy bị Tiểu Hạ đạp xuống giường rồi.
…
Buổi sáng ngày thứ hai, Kiều Mạn Mạn vừa tủi thân vừa tức giận tố cáo hành vi đá cô ấy hẳn hai phát hôm qua của Tiểu Hạ.
Hai phát, trọn hai phát!!
Kiều Mạn Mạn: “Không phải cậu đã nói sẽ cố gắng khống chế bản thân sao?”
Giang Vọng Hạ hiếm khi lộ ra vẻ mặt áy náy: “Cho nên là tớ không khống chế được.”
Bữa sáng là Giang Ngôn Nhất mua về, Giang Ngôn Nhất và Giang Vọng Hạ đều là người không động tay, có thể mua ở bên ngoài, thì sẽ không bao giờ tự mình làm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ăn xong bữa sáng, Giang Ngôn Nhất lại đưa họ đến nhà họ Giang.
Tại nhà họ Giang, từ miệng anh họ Giang Diệu Văn, Giang Vọng Hạ biết thêm được càng nhiều chuyện liên quan đến Giang Dĩ Đông.
Mấy thế hệ nhà họ Giang đều là người có học thức, có sự chất phác và mẫu mực của người có học. Giang Dĩ Đông là con út của Giang Vũ, lại là con gái, nên rất được vợ chồng Giang Vũ cưng chiều.
Có tình yêu của ba mẹ, còn có tình yêu của anh trai và thanh mai trúc mã thời thơ ấu, Giang Dĩ Đông được nuôi dưỡng trở nên hồn nhiên, trong sáng, tính cách mơ hồ.
Vợ chồng Giang Vũ không cảm thấy có vấn đề gì.
Con gái nhỏ mà, cưng chiều chút thì có sao chứ?
Cho dù thỉnh thoảng sẽ bị lừa, nhưng người nhà và trúc mã đều hiểu rõ mọi chuyện. Nhiều nhất cũng chỉ mất ít tiền, cái này vô hại. Mọi người đều cho rằng chỉ cần bà ấy vui vẻ là tốt rồi.
Giang Vũ cho rằng, con gái nhỏ dưới sự chăm sóc của ông cụ, có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Giang Dĩ Đông và Giang Ngôn Nhất là thanh mai trúc mã. Giang Ngôn Nhất nhận ơn của Giang Vũ, tình cảm của hai người trẻ cũng không tệ, Giang Vũ cho rằng sau này họ sẽ kết hôn, Giang Ngôn Nhất sẽ chăm sóc con gái rất tốt.
Giang Vũ cho rằng cuộc đời của con gái nhỏ sẽ mãi hạnh phúc, không phải lo nghĩ.
Cho đến năm Giang Dĩ Đông 20 tuổi, bà ấy vừa gặp đã yêu một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai. Người đàn ông kia nói cái gì, thì bà ấy tin cái đó, bị tình yêu che mờ mắt, cho rằng ông ta là người yêu bà ấy nhất trên đời, là người đối xử tốt với bà ấy nhất.
Cho dù là ba, anh cả, hay anh trai trúc mã, ai cũng kém ông ta.
Bà ấy sẽ gả cho ông ta, bà ấy sẽ ở bên ông ta mãi mãi.
Tuy nhiên, hôn sự của bà ấy và người đàn ông đó bị người nhà ngăn cản, phản đối, bà ấy đau lòng đến muốn chết. Cho rằng người nhà phản đối bà ấy ở bên người đàn ông đó, chính là không tôn trọng ý nguyện của bà ấy, không để bà ấy theo đuổi hạnh phúc.
Dưới sự xúi giục của người đàn ông, bà ấy cầm theo tất cả tiền bạc của mình, bỏ trốn cùng ông ta, không bao giờ quay lại thành phố A nữa, từ đó cũng mất liên lạc với người nhà.
Giang Diệu Văn nói, sau khi cô nhỏ rời đi, ông nội cảm thấy vô cùng hối hận và đau lòng.
“Không chỉ một lần ông nội nói với ba anh, nếu lúc trước ông nội không quá nuông chiều, quá cưng chiều cô nhỏ, nếu ông nội có thể nghiêm khắc với cô nhỏ hơn vài phần, liệu cô nhỏ có dễ dàng tin lời gièm pha của người khác hay không.”
“Hoặc là lúc đó quan tâm cô nhỏ một chút, tâm sự với cô nhỏ, có lẽ cô nhỏ sẽ không chạy.”
“Ông nội hận người đàn ông kia, lại hận cô nhỏ ngỗ nghịch, nhưng ông nội cũng hận mình nuôi dưỡng ra tính cách như vậy của cô nhỏ.”
Tính cách của Giang Dĩ Đông quyết định mỗi một lựa chọn của bà ấy, mà tính cách của bà ấy không thể thoát khỏi có quan hệ với sự cưng chiều của Giang Vũ. Ông cụ là người gián tiếp hại chết con gái.
Anh ấy nói: “Dù anh chưa gặp cô nhỏ, nhưng anh cảm thấy Kiều Mạn Mạn rất giống cô nhỏ.”
Không chỉ có vẻ ngoài giống, còn cả tính cách, và cả hoàn cảnh trưởng thành.
“Nếu 10 năm trước người được chú Giang mang tới không phải em mà là con bé, có lẽ ông nội sẽ coi con bé như một loại bù đắp, bồi dưỡng con bé thành người hoàn toàn khác với cô nhỏ.”
Cô ấy đã định sẵn sẽ không ưu tú như Tiểu Hạ.
Nhưng cũng sẽ không giống như hiện tại, thấy cô ấy sẽ khiến người ta nhớ tới Giang Dĩ Đông 20 năm trước, nhớ tới chuyện ngu ngốc Giang Dĩ Đông đã làm.
Khoảnh khắc Giang Vũ nhìn thấy Kiều Mạn Mạn, đúng là xuyên qua Kiều Mạn Mạn nhìn bóng dáng của một người khác. Nhớ tới con gái nhỏ yêu thương nhất, nội tâm hối hận đánh gục ông cụ, yếu ớt không chịu được.
Cô ấy rất giống Giang Dĩ Đông!
Sự tồn tại của cô ấy, giống như đang nhắc nhở ông cụ đã phạm phải một sai lầm, nhắc ông cụ đã hủy hoại con gái.
Ngày hôm nay, Giang Vọng Hạ lại hiểu thêm phần nào về ông ngoại và “mẹ.”
Cô khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Giang Diệu Văn, hỏi: “Cảm ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này, nhưng tại sao anh lại muốn nói cho em biết!”
Giang Diệu Văn hơi trầm mặc: “Bởi vì đột nhiên anh có cách nghĩ khác. Tại sao lúc trước ông nội không thích em, hiện tại anh cũng không thích Kiều Mạn Mạn.”
Anh ấy nói: “Nếu ông nội đã qua đời rồi, thì sau này cô ấy có thể không cần qua đây.”
Giang Vọng Hạ cũng trầm mặc, giống như đang suy nghĩ.
Qua một lúc lâu, cô gật gật đầu, đáp một tiếng “Được”, sau đó hỏi: “100 ngàn ông ngoại cho, vẫn đưa Mạn Mạn sao?”
Giang Diệu Văn: “… Hay là em hỏi ông ngoại em đi.”
Giang Vọng Hạ: “Ông ngoại không nói là không cho.”
Giang Diệu Văn: “Cũng không nói là cho, em muốn lấy hết anh cũng không cản được.”
Giang Vọng Hạ: “Cảm nhận được rồi, anh thật sự không thích Kiều Mạn Mạn.”
Mấy thế hệ nhà họ Giang đều là người có học thức, là văn nhân. Điều này giải thích rõ vì sao Giang Diệu Văn 10 tuổi không đánh lại Giang Vọng Hạ 6 tuổi.
Văn nhân (*) nói chuyện, trong lời nói luôn luôn chứa đựng hàm ý.
Giang Vọng Hạ rất dễ đoán ra, Giang Diệu Văn muốn nói là, ông ngoại nhìn thấy Kiều Mạn Mạn, sẽ nhớ tới chuyện 20 năm trước, kích thích sự hối hận trong lòng.
Như vậy Giang Ngôn Nhất là thanh mai trúc mã, thấy Kiều Mạn Mạn cũng sẽ nhớ tới chuyện 20 năm trước.
Họ lớn lên với nhau từ nhỏ.
Trong mắt người ngoài, hai đứa nhỏ vô tư, tình cảm tốt đẹp, qua vài năm nữa sẽ ở bên nhau.
Nếu như, lúc đó ông dũng cảm hơn một chút, kiên định hơn một chút, có phải có thể giữ Tiểu Đông lại hay không?
Giữ người lại, Tiểu Đông sẽ không đến nỗi chưa đến 30 tuổi đã qua đời.
Giang Diệu Văn sợ Giang Ngôn Nhất giống ông nội, nảy sinh khúc mắc, nửa đời người mới cởi bỏ được, cởi được không phải là chuyện tốt, không cởi được cũng không phải chuyện tốt.
…
Trở về từ nhà họ Giang, Giang Ngôn Nhất nhận ra thi thoảng Tiểu Hạ lại nhìn mình, đợi ông quay đầu lại, cô sẽ làm như không có việc gì chuyển tầm mắt sang chỗ khác, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ trước đến hai người đều là có gì nói nấy.
Giang Ngôn Nhất trực tiếp hỏi.
Giang Vọng Hạ nhìn chằm chằm vào mặt ba nuôi, nói: “Nghe nói Kiều Mạn Mạn rất giống với Giang Dĩ Đông.”
Giang Ngôn Nhất gật đầu: “Ừ.”
Không phải là “nghe nói”, cô đã từng thấy ảnh chụp trên bia mộ của Giang Dĩ Đông, cô cũng biết Kiều Mạn Mạn và Giang Dĩ Đông rất giống nhau.
Giang Vọng Hạ nói thẳng: “Ba, tối qua con đã nói với ba, Kiều Mạn Mạn là Kiều Mạn Mạn, là một cá thể độc lập. Giang Dĩ Đông là Giang Dĩ Đông, hai người họ không giống nhau.”
Giang Ngôn Nhất: “Ba biết.”
Giang Vọng Hạ nhìn chằm chằm vào mặt ba nuôi: “Giang Dĩ Đông là một người não yêu đương, là đồ ngốc, bà ấy gieo gió gặt bão, ba không nên cảm thấy tự trách.”
Giọng nói của cô không tốt, trong lời nói thậm chí còn mang ý khinh thường người lớn đã qua đời.
Giang Ngôn Nhất không khỏi giật mình.
Cô tiếp tục nói: “Cho dù thế nào, mọi người cũng không nên coi Kiều Mạn Mạn là Giang Dĩ Đông thứ hai. Mọi người không cần sinh ra ý nghĩ bù đắp trên người cậu ấy.”
Giang Ngôn Nhất thở dài: “Ừ, ba biết. Chuyện ông ngoại con không đến nửa ngày đã hiểu được, ba mất hai ngày mới hiểu được.”
Nghe ba nuôi nói vậy, Giang Vọng Hạ yên tâm.
Cô nâng cằm: “Tốt nhất ba nên vậy.”
Giang Ngôn Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, bị hành động và giọng điệu của con gái nuôi chọc cười: “Lần sau con về, nếu dì Hình rảnh, ba sẽ dẫn dì ấy đến thăm hai đứa.”
Giang Vọng Hạ thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
…
Tham gia tang lễ của ông ngoại xong, ngày mai Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn sẽ phải quay về thành phố X.
Lương Thi Tình, Trần Linh Vũ len lén tới tham gia tang lễ, bởi vì người nhà không cho họ tới, cho rằng trẻ con tham gia tang lễ không phải chuyện may mắn. Họ chỉ có thể lừa người nhà tới.
Ông ngoại qua đời, Kiều Mạn Mạn, Kiều Tắc không có tâm tư ra ngoài vui chơi, Trần Linh Vũ là “hướng dẫn viên du lịch” tự nhiên cũng không phát huy được công dụng. Mấy người không ra ngoài, Lương Thi Tình đuổi theo Trần Linh Vũ đòi cậu trả lại “phí báo danh” 100 tệ, Trần Linh Vũ nói không trả tiền đặt cọc, lần sau sẽ dẫn cô ấy đi.
Giang Vọng Hạ nhìn họ cố ý trêu chọc cô, di dời cảm xúc của cô, không nhịn được cười cười.
Cô nói: “Lần sau quay về sẽ báo trước cho hai người biết, sắp xếp trước.”
Mặt Trần Linh Vũ không có biểu tình gì, nói: “Tốt nhất là cậu nên vậy.”
Lương Thi Tình nghe xong, ngạc nhiên: “Trần Linh Vũ, cậu chán sống rồi hả? Cậu dám nói chuyện với Tiểu Hạ như vậy?”
Trần Linh Vũ:?
Lương Thi Tình: “Cậu không sợ Tiểu Hạ đánh cậu sao?”
Trần Linh Vũ: “… Cái đó tớ không sợ.”
Nhiều người như vậy mà Tiểu Hạ không đánh, Tiểu Hạ chỉ đánh một mình cậu, Tiểu Hạ yêu cậu!!
Lương Thi Tình dùng loại ánh mắt “Tớ thấy cậu có bệnh” nhìn cậu.
Trần Linh Vũ đáp lại bằng ánh mắt “Tớ thấy cậu mới có bệnh.”
Bị kẹp giữa hai người, Giang Vọng Hạ im lặng không lên tiếng, không tỏ thái độ gì, thầm nghĩ: Tớ thấy hai người các cậu đều giống có bệnh.
Ngày hôm sau, Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ phải trở về thành phố X.
Buổi sáng, Trần Linh Vũ và Lương Thi Tình cố ý đưa bữa sáng tới, nói muốn ăn sáng cùng họ, thuận tiện tiễn họ.
Kiều Mạn Mạn dựa vào một túi da xinh đẹp thuận mắt, thành công đạt được yêu thích của Lương Thi Tình. Chỉ chốc lát sau đã ríu rít trò chuyện, hai cô bé còn thêm Wechat.
Trần Linh Vũ vẫn không thích Kiều Mạn Mạn, thậm chí còn có chút phản cảm.
Có Giang Ngôn Nhất thân là người lớn và “anh trai” trên danh nghĩa ở đây, cậu không dám nói chuyện với Giang Vọng Hạ, bèn dùng di động gửi tin nhắn cho cô.
Trần Linh Vũ: Tớ cảm thấy em gái ngốc của cậu đang giả heo ăn thịt hổ (**).
Trần Linh Vũ: Nhìn cậu ta rất trà xanh.
Trần Linh Vũ: A, không phải tớ cố ý nói cậu ta xinh đẹp hơn cậu. Tiểu Hạ, cậu đừng hiểu lầm!
Trần Linh Vũ: Tớ không hề liếc nhìn cậu ta một cái!
Giang Vọng Hạ: Không thì cậu nhìn kỹ chút, cậu xem cô ấy giống người có chỉ số thông minh để giả heo ăn thịt hổ không?
Trần Linh Vũ:??
Dùng bữa sáng xong, Kiều Tắc chuẩn bị đưa hai em gái trở về.
Mấy ngày nay, Kiều Tắc và Giang Ngôn Nhất ở chung vô cùng vui vẻ, trước khi tạm biệt còn nói “Chú Giang có thời gian thì đến thành phố X” cũng không phải khách sáo, mà là lời phát ra từ tận đáy lòng.
Giang Ngôn Nhất cười đồng ý.
Trước khi lên xe, Giang Vọng Hạ ôm Lương Thi Tình một cái như lần trước.
Thấy Trần Linh Vũ thân đứng thẳng tắp, mặt không biến sắc, im lặng, sau đó tự nhiên hào phóng dang hai tay ôm cậu một cái.
Thân thể Trần Linh Vũ cứng đờ, không dám động đậy.
Giang Vọng Hạ rất nhanh đã buông cậu ra.
Ừm, chỉ cần biểu hiện nhìn đủ thản nhiên, sẽ không gây ra hiểu lầm mập mờ gì.
Nếu Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn hỏi cô, thì cứ nói là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ cực kì tốt.
Nếu ba nuôi hỏi…
Không, ba nuôi sẽ không hỏi những câu như vậy.
Sau khi buông Trần Linh Vũ ra, Giang Vọng Hạ lui về sau hai bước, đánh giá Trần Linh Vũ: “Sao tớ cảm thấy cậu lùn đi rồi?”
Trần Linh Vũ cứng ngắc đứng tại chỗ, nghe thấy Giang Vọng Hạ nói, không khỏi hơi giật mình.
Trần Linh Vũ: “Hiện tại tớ cao 1m8 rồi!!”
Thật ra vẫn chưa được 1m8.
Nhưng bốn bỏ năm lên nói cậu 1m8 thì có vấn đề gì không?
Không có!!
Nam sinh sau 1m75, gọi chung là 1m8!!
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Cốt truyện của ông ngoại và Giang Dĩ Đông không phải tôi viết một cách mù quáng:(.
Trải nghiệm của Giang Dĩ Đông, nếu mà đổi tên của bà ấy thành “Kiều Mạn Mạn”, có phải rất giống hay không?
—
(*) Văn nhân: là cách gọi những người biết làm thơ, viết văn, gắn bó với chữ nghĩa văn chương.
(**) Giả heo ăn thịt hổ: Bản thân là nhân vật giỏi giang oai như hổ, để mong đạt được ý đồ nào đó, cố ý giả ngây giả ngô để nhử cho người khác mắc lừa.
Cô ấy không biết nên trả lời Kỳ Mộ như thế nào.
Đúng là cô ấy vừa từ nhà ông ngoại về.
Đúng là cô ấy gặp được ông ngoại rồi.
Nhưng mà, ông ngoại gặp được cô ấy thì không vui vẻ lắm, ông ngoại không thích cô ấy.
Không lâu sau khi ông ngoại gặp cô ấy đã qua đời rồi.
Cô ấy hoàn toàn không biết miêu tả chuyện này như thế nào.
Thậm chí cô ấy còn cho rằng cái chết của ông ngoại có khả năng liên quan đến cô ấy, những người khác thì sao? Họ sẽ nghĩ như thế nào?
Cô ấy cảm thấy buồn vì chuyện ông ngoại qua đời, nhưng càng nhiều là sự sợ hãi.
Kỳ Mộ không nhận được tin trả lời của Kiều Mạn Mạn, nhưng anh ta không cần sự thông báo của cô ấy, anh ta đã biết về chuyện Giang Vũ qua đời rồi.
Anh ta không chỉ chú ý nhà họ Kiều, mà còn chú ý cả nhà họ Giang.
Anh ta đã tìm người, theo dõi nhà họ Kiều, nhà họ Giang.
Anh ta đoán bây giờ chắc Kiều Mạn Mạn đang vô cùng sợ hãi. Nếu cô ấy nói cho anh ta biết về cái chết của Giang Vũ, anh ta nhất định sẽ an ủi cô ấy.
Nhưng cô ấy không những không nói cho anh ta biết về cái chết của Giang Vũ, mà còn không trả lời tin nhắn.
Anh ta có chút chút thất vọng.
…
Ông ngoại qua đời, Giang Vọng Hạ xin huấn luyện viên và viện cờ nghỉ phép thêm mấy ngày. Huấn luyện viên và các giáo viên trong viện cờ vô cùng thông cảm cho hoàn cảnh của cô, an ủi cô, mong cô sớm vượt qua nỗi đau.
Kiều Mạn Mạn cũng ở lại.
Kiều Tắc nói với giáo viên bổ túc mấy ngày nay không cần đến dạy, đợi họ về rồi nói tiếp.
Tuy là không phải đi học rồi, nhưng Kiều Mạn Mạn nghe xong, nửa điểm vui vẻ cũng không có.
Chẳng có ai vì lý do thế này không phải đi học mà vui vẻ, Kiều Mạn Mạn dù ghét đến lớp và học bổ túc, cũng sẽ không thấy vui vẻ.
Giang Vọng Hạ và ba nuôi đứng nói chuyện ở ban công một lúc, sau đó quay về phòng.
Thời tiết tháng tám nóng nực, cho dù đã đến đêm, không khí oi bức vẫn không tiêu tan. Gió đêm chẳng mát mẻ chút nào, có đồ ngốc mới ở bên ngoài lâu như vậy.
Kiều Tắc đang đun nước pha trà.
Giang Vọng Hạ từ ban công quay vào, thấy anh thì nói: “Buổi tối mà uống nhiều trà như vậy, cẩn thận không ngủ được đấy.”
Kiều Tắc: “… Không ngủ được chứng tỏ ban ngày em chưa đủ mệt mỏi, rảnh rỗi.”
Sau khi tốt nghiệp đại học, không thể không bận rộn với đủ việc, thời gian ngủ còn không đủ, chưa bao giờ anh trải nghiệm cảm giác mất ngủ.
Nếu tối hôm đó cảm thấy mệt, không đặt đầu mà ngủ luôn được, vậy thì nhất định là ban ngày chưa đủ bận.
Giang Vọng Hạ cảm thấy anh nói rất có lý.
Nếu mà không ngủ được, chắc chắn là do ban ngày huấn luyện chưa đủ, vẫn chưa đủ mệt.
Cô không để ý đến Kiều Tắc nữa, dứt khoát quay về phòng.
Phòng ngủ chính có phòng tắm độc lập, Giang Vọng Hạ thấy Kiều Mạn Mạn vừa tắm xong đang ngồi trên giường, cúi đầu nghịch di động, tóc nửa khô nửa ướt, trên đầu cuốn một chiếc khăn lớn.
Cô ấy không biết máy sấy tóc để ở đâu, cũng không dám tự ý đi tìm.
Giang Vọng Hạ tìm máy sấy tóc lấy ra, đưa cho cô ấy.
Kiều Mạn Mạn để di động xuống, nhận lấy máy sấy, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Giang Vọng Hạ nhìn cô ấy một cái, không nói gì, lấy quần áo đi tắm.
Đã lâu Giang Vọng Hạ chưa thử ngủ chung với người khác.
Từ lần không cẩn thận đạp Lương Thi Tình rơi xuống giường, sau đó đến nhà Lương Thi Tình ngủ qua đêm đều là hai đứa nhỏ cùng nhau trải nệm dưới đất, các cô sẽ chụm đầu lại nói nhỏ, nhưng ngủ cách nhau rất xa.
Bởi vì trải nệm dưới đất, cho nên không cần lo lắng bất cẩn đạp người ta xuống giường.
Nhìn giường lớn 2m x 2m, Giang Vọng Hạ nghiêm túc suy nghĩ đến khả năng đạp Kiều Mạn Mạn rơi xuống giường là bao nhiêu.
Ánh mắt cô yếu ớt, nói: “Hay là chúng ta trải giường ngủ dưới đất đi.”
Kiều Mạn Mạn:?
Giang Vọng Hạ: “Tớ lo sẽ đạp cậu ngã xuống.”
Kiều Mạn Mạn nhìn độ cao của giường, lại nhìn nệm mềm mại và sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, cuối cùng hết sức nghiêm túc nói: “A, Tiểu Hạ, không sao đâu.”
“Nếu cậu đạp tớ ngã xuống, tớ sẽ tự trèo lên lại giường mà.”
Cô ấy không muốn ngủ trên sàn nhà cứng ngắc.
Giang Vọng Hạ lấy một tấm chăn điều hòa khác, hai người đắp hai chăn riêng.
Vốn muốn tắt đèn đi ngủ, nhưng nhớ tới một tên ngốc nào đó từng nói “sợ tối”, im lặng, để lại đèn ngủ nhỏ.
Hai người đưa lưng về phía nhau, không ai nói gì.
Trước kia, Giang Vọng Hạ và Lương Thi Tình rất thích thì thầm với nhau. Mỗi lần cô giáo Nguyễn đột kích kiểm tra đều phát hiện hai đứa nhỏ không ngoan ngoãn ngủ.
Kiều Mạn Mạn không ríu ra ríu rít như Lương Thi Tình, nhưng cũng thuộc tính cách thích nói chuyện.
Giang Vọng Hạ hơi không thích ứng được.
Đã lâu rồi cô không thử ngủ khi có người khác bên cạnh.
Cô không thích ứng được khi người bên cạnh không nói lời nào.
Im lặng một lát, Giang Vọng Hạ trở mình, nhìn bóng lưng Kiều Mạn Mạn, giơ tay vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, nhẹ giọng nói: “Sức khỏe của ông ngoại vốn đã rất không tốt, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
Kiều Mạn Mạn hít hít mũi: “Tớ không suy nghĩ nhiều, tớ chỉ sợ nửa đêm cậu đạp tớ ngã xuống giường.”
Giang Vọng Hạ miễn cưỡng cam đoan với cô ấy: “Tớ sẽ cố gắng khống chế bản thân.”
Kiều Mạn Mạn: “Được… Cảm ơn.”
Tuy rằng Tiểu Hạ nói sẽ cố gắng khống chế bản thân, nhưng cuối cùng khi Kiều Mạn Mạn mơ mơ màng màng đi ngủ, nửa đêm vẫn bị đạp xuống giường. Tỉnh lại, có hơi mờ mịt.
Đây không phải phòng cô ấy.
Đây là đâu?
Ơ, Tiểu Hạ?
Ờ, thì ra là cô ấy bị Tiểu Hạ đạp xuống giường rồi.
…
Buổi sáng ngày thứ hai, Kiều Mạn Mạn vừa tủi thân vừa tức giận tố cáo hành vi đá cô ấy hẳn hai phát hôm qua của Tiểu Hạ.
Hai phát, trọn hai phát!!
Kiều Mạn Mạn: “Không phải cậu đã nói sẽ cố gắng khống chế bản thân sao?”
Giang Vọng Hạ hiếm khi lộ ra vẻ mặt áy náy: “Cho nên là tớ không khống chế được.”
Bữa sáng là Giang Ngôn Nhất mua về, Giang Ngôn Nhất và Giang Vọng Hạ đều là người không động tay, có thể mua ở bên ngoài, thì sẽ không bao giờ tự mình làm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ăn xong bữa sáng, Giang Ngôn Nhất lại đưa họ đến nhà họ Giang.
Tại nhà họ Giang, từ miệng anh họ Giang Diệu Văn, Giang Vọng Hạ biết thêm được càng nhiều chuyện liên quan đến Giang Dĩ Đông.
Mấy thế hệ nhà họ Giang đều là người có học thức, có sự chất phác và mẫu mực của người có học. Giang Dĩ Đông là con út của Giang Vũ, lại là con gái, nên rất được vợ chồng Giang Vũ cưng chiều.
Có tình yêu của ba mẹ, còn có tình yêu của anh trai và thanh mai trúc mã thời thơ ấu, Giang Dĩ Đông được nuôi dưỡng trở nên hồn nhiên, trong sáng, tính cách mơ hồ.
Vợ chồng Giang Vũ không cảm thấy có vấn đề gì.
Con gái nhỏ mà, cưng chiều chút thì có sao chứ?
Cho dù thỉnh thoảng sẽ bị lừa, nhưng người nhà và trúc mã đều hiểu rõ mọi chuyện. Nhiều nhất cũng chỉ mất ít tiền, cái này vô hại. Mọi người đều cho rằng chỉ cần bà ấy vui vẻ là tốt rồi.
Giang Vũ cho rằng, con gái nhỏ dưới sự chăm sóc của ông cụ, có thể sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ.
Giang Dĩ Đông và Giang Ngôn Nhất là thanh mai trúc mã. Giang Ngôn Nhất nhận ơn của Giang Vũ, tình cảm của hai người trẻ cũng không tệ, Giang Vũ cho rằng sau này họ sẽ kết hôn, Giang Ngôn Nhất sẽ chăm sóc con gái rất tốt.
Giang Vũ cho rằng cuộc đời của con gái nhỏ sẽ mãi hạnh phúc, không phải lo nghĩ.
Cho đến năm Giang Dĩ Đông 20 tuổi, bà ấy vừa gặp đã yêu một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai. Người đàn ông kia nói cái gì, thì bà ấy tin cái đó, bị tình yêu che mờ mắt, cho rằng ông ta là người yêu bà ấy nhất trên đời, là người đối xử tốt với bà ấy nhất.
Cho dù là ba, anh cả, hay anh trai trúc mã, ai cũng kém ông ta.
Bà ấy sẽ gả cho ông ta, bà ấy sẽ ở bên ông ta mãi mãi.
Tuy nhiên, hôn sự của bà ấy và người đàn ông đó bị người nhà ngăn cản, phản đối, bà ấy đau lòng đến muốn chết. Cho rằng người nhà phản đối bà ấy ở bên người đàn ông đó, chính là không tôn trọng ý nguyện của bà ấy, không để bà ấy theo đuổi hạnh phúc.
Dưới sự xúi giục của người đàn ông, bà ấy cầm theo tất cả tiền bạc của mình, bỏ trốn cùng ông ta, không bao giờ quay lại thành phố A nữa, từ đó cũng mất liên lạc với người nhà.
Giang Diệu Văn nói, sau khi cô nhỏ rời đi, ông nội cảm thấy vô cùng hối hận và đau lòng.
“Không chỉ một lần ông nội nói với ba anh, nếu lúc trước ông nội không quá nuông chiều, quá cưng chiều cô nhỏ, nếu ông nội có thể nghiêm khắc với cô nhỏ hơn vài phần, liệu cô nhỏ có dễ dàng tin lời gièm pha của người khác hay không.”
“Hoặc là lúc đó quan tâm cô nhỏ một chút, tâm sự với cô nhỏ, có lẽ cô nhỏ sẽ không chạy.”
“Ông nội hận người đàn ông kia, lại hận cô nhỏ ngỗ nghịch, nhưng ông nội cũng hận mình nuôi dưỡng ra tính cách như vậy của cô nhỏ.”
Tính cách của Giang Dĩ Đông quyết định mỗi một lựa chọn của bà ấy, mà tính cách của bà ấy không thể thoát khỏi có quan hệ với sự cưng chiều của Giang Vũ. Ông cụ là người gián tiếp hại chết con gái.
Anh ấy nói: “Dù anh chưa gặp cô nhỏ, nhưng anh cảm thấy Kiều Mạn Mạn rất giống cô nhỏ.”
Không chỉ có vẻ ngoài giống, còn cả tính cách, và cả hoàn cảnh trưởng thành.
“Nếu 10 năm trước người được chú Giang mang tới không phải em mà là con bé, có lẽ ông nội sẽ coi con bé như một loại bù đắp, bồi dưỡng con bé thành người hoàn toàn khác với cô nhỏ.”
Cô ấy đã định sẵn sẽ không ưu tú như Tiểu Hạ.
Nhưng cũng sẽ không giống như hiện tại, thấy cô ấy sẽ khiến người ta nhớ tới Giang Dĩ Đông 20 năm trước, nhớ tới chuyện ngu ngốc Giang Dĩ Đông đã làm.
Khoảnh khắc Giang Vũ nhìn thấy Kiều Mạn Mạn, đúng là xuyên qua Kiều Mạn Mạn nhìn bóng dáng của một người khác. Nhớ tới con gái nhỏ yêu thương nhất, nội tâm hối hận đánh gục ông cụ, yếu ớt không chịu được.
Cô ấy rất giống Giang Dĩ Đông!
Sự tồn tại của cô ấy, giống như đang nhắc nhở ông cụ đã phạm phải một sai lầm, nhắc ông cụ đã hủy hoại con gái.
Ngày hôm nay, Giang Vọng Hạ lại hiểu thêm phần nào về ông ngoại và “mẹ.”
Cô khẽ gật đầu, quay đầu nhìn Giang Diệu Văn, hỏi: “Cảm ơn anh đã nói cho em biết những chuyện này, nhưng tại sao anh lại muốn nói cho em biết!”
Giang Diệu Văn hơi trầm mặc: “Bởi vì đột nhiên anh có cách nghĩ khác. Tại sao lúc trước ông nội không thích em, hiện tại anh cũng không thích Kiều Mạn Mạn.”
Anh ấy nói: “Nếu ông nội đã qua đời rồi, thì sau này cô ấy có thể không cần qua đây.”
Giang Vọng Hạ cũng trầm mặc, giống như đang suy nghĩ.
Qua một lúc lâu, cô gật gật đầu, đáp một tiếng “Được”, sau đó hỏi: “100 ngàn ông ngoại cho, vẫn đưa Mạn Mạn sao?”
Giang Diệu Văn: “… Hay là em hỏi ông ngoại em đi.”
Giang Vọng Hạ: “Ông ngoại không nói là không cho.”
Giang Diệu Văn: “Cũng không nói là cho, em muốn lấy hết anh cũng không cản được.”
Giang Vọng Hạ: “Cảm nhận được rồi, anh thật sự không thích Kiều Mạn Mạn.”
Mấy thế hệ nhà họ Giang đều là người có học thức, là văn nhân. Điều này giải thích rõ vì sao Giang Diệu Văn 10 tuổi không đánh lại Giang Vọng Hạ 6 tuổi.
Văn nhân (*) nói chuyện, trong lời nói luôn luôn chứa đựng hàm ý.
Giang Vọng Hạ rất dễ đoán ra, Giang Diệu Văn muốn nói là, ông ngoại nhìn thấy Kiều Mạn Mạn, sẽ nhớ tới chuyện 20 năm trước, kích thích sự hối hận trong lòng.
Như vậy Giang Ngôn Nhất là thanh mai trúc mã, thấy Kiều Mạn Mạn cũng sẽ nhớ tới chuyện 20 năm trước.
Họ lớn lên với nhau từ nhỏ.
Trong mắt người ngoài, hai đứa nhỏ vô tư, tình cảm tốt đẹp, qua vài năm nữa sẽ ở bên nhau.
Nếu như, lúc đó ông dũng cảm hơn một chút, kiên định hơn một chút, có phải có thể giữ Tiểu Đông lại hay không?
Giữ người lại, Tiểu Đông sẽ không đến nỗi chưa đến 30 tuổi đã qua đời.
Giang Diệu Văn sợ Giang Ngôn Nhất giống ông nội, nảy sinh khúc mắc, nửa đời người mới cởi bỏ được, cởi được không phải là chuyện tốt, không cởi được cũng không phải chuyện tốt.
…
Trở về từ nhà họ Giang, Giang Ngôn Nhất nhận ra thi thoảng Tiểu Hạ lại nhìn mình, đợi ông quay đầu lại, cô sẽ làm như không có việc gì chuyển tầm mắt sang chỗ khác, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ trước đến hai người đều là có gì nói nấy.
Giang Ngôn Nhất trực tiếp hỏi.
Giang Vọng Hạ nhìn chằm chằm vào mặt ba nuôi, nói: “Nghe nói Kiều Mạn Mạn rất giống với Giang Dĩ Đông.”
Giang Ngôn Nhất gật đầu: “Ừ.”
Không phải là “nghe nói”, cô đã từng thấy ảnh chụp trên bia mộ của Giang Dĩ Đông, cô cũng biết Kiều Mạn Mạn và Giang Dĩ Đông rất giống nhau.
Giang Vọng Hạ nói thẳng: “Ba, tối qua con đã nói với ba, Kiều Mạn Mạn là Kiều Mạn Mạn, là một cá thể độc lập. Giang Dĩ Đông là Giang Dĩ Đông, hai người họ không giống nhau.”
Giang Ngôn Nhất: “Ba biết.”
Giang Vọng Hạ nhìn chằm chằm vào mặt ba nuôi: “Giang Dĩ Đông là một người não yêu đương, là đồ ngốc, bà ấy gieo gió gặt bão, ba không nên cảm thấy tự trách.”
Giọng nói của cô không tốt, trong lời nói thậm chí còn mang ý khinh thường người lớn đã qua đời.
Giang Ngôn Nhất không khỏi giật mình.
Cô tiếp tục nói: “Cho dù thế nào, mọi người cũng không nên coi Kiều Mạn Mạn là Giang Dĩ Đông thứ hai. Mọi người không cần sinh ra ý nghĩ bù đắp trên người cậu ấy.”
Giang Ngôn Nhất thở dài: “Ừ, ba biết. Chuyện ông ngoại con không đến nửa ngày đã hiểu được, ba mất hai ngày mới hiểu được.”
Nghe ba nuôi nói vậy, Giang Vọng Hạ yên tâm.
Cô nâng cằm: “Tốt nhất ba nên vậy.”
Giang Ngôn Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, bị hành động và giọng điệu của con gái nuôi chọc cười: “Lần sau con về, nếu dì Hình rảnh, ba sẽ dẫn dì ấy đến thăm hai đứa.”
Giang Vọng Hạ thở phào nhẹ nhõm: “Được.”
…
Tham gia tang lễ của ông ngoại xong, ngày mai Giang Vọng Hạ, Kiều Mạn Mạn sẽ phải quay về thành phố X.
Lương Thi Tình, Trần Linh Vũ len lén tới tham gia tang lễ, bởi vì người nhà không cho họ tới, cho rằng trẻ con tham gia tang lễ không phải chuyện may mắn. Họ chỉ có thể lừa người nhà tới.
Ông ngoại qua đời, Kiều Mạn Mạn, Kiều Tắc không có tâm tư ra ngoài vui chơi, Trần Linh Vũ là “hướng dẫn viên du lịch” tự nhiên cũng không phát huy được công dụng. Mấy người không ra ngoài, Lương Thi Tình đuổi theo Trần Linh Vũ đòi cậu trả lại “phí báo danh” 100 tệ, Trần Linh Vũ nói không trả tiền đặt cọc, lần sau sẽ dẫn cô ấy đi.
Giang Vọng Hạ nhìn họ cố ý trêu chọc cô, di dời cảm xúc của cô, không nhịn được cười cười.
Cô nói: “Lần sau quay về sẽ báo trước cho hai người biết, sắp xếp trước.”
Mặt Trần Linh Vũ không có biểu tình gì, nói: “Tốt nhất là cậu nên vậy.”
Lương Thi Tình nghe xong, ngạc nhiên: “Trần Linh Vũ, cậu chán sống rồi hả? Cậu dám nói chuyện với Tiểu Hạ như vậy?”
Trần Linh Vũ:?
Lương Thi Tình: “Cậu không sợ Tiểu Hạ đánh cậu sao?”
Trần Linh Vũ: “… Cái đó tớ không sợ.”
Nhiều người như vậy mà Tiểu Hạ không đánh, Tiểu Hạ chỉ đánh một mình cậu, Tiểu Hạ yêu cậu!!
Lương Thi Tình dùng loại ánh mắt “Tớ thấy cậu có bệnh” nhìn cậu.
Trần Linh Vũ đáp lại bằng ánh mắt “Tớ thấy cậu mới có bệnh.”
Bị kẹp giữa hai người, Giang Vọng Hạ im lặng không lên tiếng, không tỏ thái độ gì, thầm nghĩ: Tớ thấy hai người các cậu đều giống có bệnh.
Ngày hôm sau, Kiều Tắc, Giang Vọng Hạ phải trở về thành phố X.
Buổi sáng, Trần Linh Vũ và Lương Thi Tình cố ý đưa bữa sáng tới, nói muốn ăn sáng cùng họ, thuận tiện tiễn họ.
Kiều Mạn Mạn dựa vào một túi da xinh đẹp thuận mắt, thành công đạt được yêu thích của Lương Thi Tình. Chỉ chốc lát sau đã ríu rít trò chuyện, hai cô bé còn thêm Wechat.
Trần Linh Vũ vẫn không thích Kiều Mạn Mạn, thậm chí còn có chút phản cảm.
Có Giang Ngôn Nhất thân là người lớn và “anh trai” trên danh nghĩa ở đây, cậu không dám nói chuyện với Giang Vọng Hạ, bèn dùng di động gửi tin nhắn cho cô.
Trần Linh Vũ: Tớ cảm thấy em gái ngốc của cậu đang giả heo ăn thịt hổ (**).
Trần Linh Vũ: Nhìn cậu ta rất trà xanh.
Trần Linh Vũ: A, không phải tớ cố ý nói cậu ta xinh đẹp hơn cậu. Tiểu Hạ, cậu đừng hiểu lầm!
Trần Linh Vũ: Tớ không hề liếc nhìn cậu ta một cái!
Giang Vọng Hạ: Không thì cậu nhìn kỹ chút, cậu xem cô ấy giống người có chỉ số thông minh để giả heo ăn thịt hổ không?
Trần Linh Vũ:??
Dùng bữa sáng xong, Kiều Tắc chuẩn bị đưa hai em gái trở về.
Mấy ngày nay, Kiều Tắc và Giang Ngôn Nhất ở chung vô cùng vui vẻ, trước khi tạm biệt còn nói “Chú Giang có thời gian thì đến thành phố X” cũng không phải khách sáo, mà là lời phát ra từ tận đáy lòng.
Giang Ngôn Nhất cười đồng ý.
Trước khi lên xe, Giang Vọng Hạ ôm Lương Thi Tình một cái như lần trước.
Thấy Trần Linh Vũ thân đứng thẳng tắp, mặt không biến sắc, im lặng, sau đó tự nhiên hào phóng dang hai tay ôm cậu một cái.
Thân thể Trần Linh Vũ cứng đờ, không dám động đậy.
Giang Vọng Hạ rất nhanh đã buông cậu ra.
Ừm, chỉ cần biểu hiện nhìn đủ thản nhiên, sẽ không gây ra hiểu lầm mập mờ gì.
Nếu Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn hỏi cô, thì cứ nói là bạn bè lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ cực kì tốt.
Nếu ba nuôi hỏi…
Không, ba nuôi sẽ không hỏi những câu như vậy.
Sau khi buông Trần Linh Vũ ra, Giang Vọng Hạ lui về sau hai bước, đánh giá Trần Linh Vũ: “Sao tớ cảm thấy cậu lùn đi rồi?”
Trần Linh Vũ cứng ngắc đứng tại chỗ, nghe thấy Giang Vọng Hạ nói, không khỏi hơi giật mình.
Trần Linh Vũ: “Hiện tại tớ cao 1m8 rồi!!”
Thật ra vẫn chưa được 1m8.
Nhưng bốn bỏ năm lên nói cậu 1m8 thì có vấn đề gì không?
Không có!!
Nam sinh sau 1m75, gọi chung là 1m8!!
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Cốt truyện của ông ngoại và Giang Dĩ Đông không phải tôi viết một cách mù quáng:(.
Trải nghiệm của Giang Dĩ Đông, nếu mà đổi tên của bà ấy thành “Kiều Mạn Mạn”, có phải rất giống hay không?
—
(*) Văn nhân: là cách gọi những người biết làm thơ, viết văn, gắn bó với chữ nghĩa văn chương.
(**) Giả heo ăn thịt hổ: Bản thân là nhân vật giỏi giang oai như hổ, để mong đạt được ý đồ nào đó, cố ý giả ngây giả ngô để nhử cho người khác mắc lừa.