Chương 7: Dạy anh cách tiêu tiền
"Phạch" anh vừa quay lại đã có cọc tiền bay thẳng vào mặt anh không thương tiếc, lực đạo không nhỏ khiến mặt anh đỏ lên.
Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, âm thanh thánh thoát của cô đã vang lên.
"Anh vượt đèn đỏ súyt tông trúng tôi là anh sai, anh vung tiền ra là có thể giải quyết sao?"
Cô cũng không cần nhiều, cô chỉ cần một lời xin lỗi tử tế là được, nhưng cách xử lý của anh khiến cô cảm thấy thật bất mãn.
Mộ Cảnh Thương mặt mày đã sớm đen kịt, từ nhỏ đến lớn cô là người đầu tiên dám trước mặt anh có thái độ như vậy.
"Cô rốt cuộc muốn thế nào?"
Hà An Kỳ lập tức đáp.
"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết tiền này tôi trả lại anh, sau này lái xe nhớ nhìn đường, còn nữa, đồng tiền của anh không lớn như anh nghĩ, không phải ai cũng vì chúng mà bán rẻ bản thân mình đâu"
Hà An Kỳ biết loại người này không nên đôi co đúng sai, bỏ lại câu đó cô cũng quay lưng rời đi, không thèm quan tâm anh.
Mộ Cảnh Thương nhìn theo bóng lưng cô, mặt vẫn còn hơi ngơ ngác, vuốt lấy một bên má bị tiền đánh làm cho đỏ của mình, đôi môi mỏng đào hoa không chịu được mà câu lên thú vị.
Quả nhiên cô lớn gan, dám dạy đời anh? Toàn thành phố Willwon này không ai không biết anh. Mộ gia là đại gia tộc lớn nhất nhì đất nước này, anh lại là người thừa kế, nguời ta gặp anh đều cúi đầu ba tấc, chỉ có cô là dám dạy anh cách tiêu tiền, cách làm người.
Được lắm! Để anh xem, là cô đúng hay anh đúng, anh sẽ dùng cách tiêu tiền của chính mình khiến cô nhận sai.
Chỉnh lại quần áo cùng mái tóc màu bạc kim của anh, anh trầm ổn bước vào trong xe rồi phóng ga rời đi.
May cho cô hiện giờ anh đang có việc bận, tạm thời thả cô đi, để anh gặp lại cô một lần nữa, anh nhất định sẽ thu phục được cô.
Chẳng qua anh cũng không ngờ đến cái một lần nữa này lại đến nhanh như vậy.
[...]
Hà An Kỳ về đến nhà cũng đã là xế chiều, nhìn xung quanh không thấy hình bóng ám ảnh kia cô mới cô chút nhẹ nhõm, làm việc cũng có tinh thần hơn.
Ăn chút cơm, vệ sinh thân thể, lên đến phòng cô liền chịu không nổi mà mệt mỏi nằm dài trên giường.
Nhìn khung cảnh quen thuộc này cô lại chịu không nổi nhớ về tối qua.
Cảm giác đau đớn lại vây lấy tim cô, thắt từng hồi.
Trong vô thức cô cuộn tròn người của mình lại, cái đầu nhỏ gục vào đầu gối im lặng lắng nghe tiếng hít thở của bản thân.
Chỉ có như vậy cô mới có cảm giác bản thân cô vẫn đang sống.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô bị biến thành tình nhân của Sở Thẩm Mặc cô lại có ý định chết đi.
Anh luôn miệng nói cô nợ anh, nhưng rõ ràng món nợ đó không phải do cô vây. Tại sao lại bắt cô trả?
Nghĩ mãi cũng không tìm được câu trả lời, cô chỉ đành từ bỏ.
Cô đủ mệt rồi, chống cự không được thôi cứ thuận theo số mệnh, đợi đến lúc thích hợp cô nhất định sẽ trốn đi.
Chuyện này ắt hẳn rất khó đi, nhưng cô nhất định không từ bỏ.
Suy nghĩ một hồi, An Kỳ thiếp đi lúc nào không hay, thiếu ngủ đêm qua khiến cô ngủ rất sâu như muốn quên đi thế giới bên ngoài.
Chẳng qua đến nữa đêm An Kỳ lại bị ồn ào ngoài cửa làm cho tỉnh dậy.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Phương Tịnh Nghi từ ngoài gấp gáp đi đến chỗ cô bật đèn lên.
“An Kỳ, An Kỳ, dậy đi"
Vẫn chưa thoát khỏi cơn ngủ mê, An Kỳ mơ hồ không nghe rõ đối phương nói gì, lấy tay dụi mắt, mông lung nhìn chị.
"Vâng ạ?"
Tịnh Nghi nhìn bộ dạng này của cô cũng không muốn thông báo, nhưng đến cùng vẫn không được làm trái lệnh chủ nhân nơi này.
"Thiếu gia muốn em đến chỗ của cậu ấy, tài xế cũng đợi sẵn dưới lầu rồi"
An Kỳ tiếp nhận được thông tin liền có loại chán ghét pha thêm chút lo lắng, nhìn lên cái đồng hồ, trong lòng có khẽ oán, đã hơn 22 giờ rồi, còn muốn cô đi chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp.
Nhưng cô không muốn gây khó dễ cho Tịnh Nghi cũng không muốn rước thêm phiền phức cho chính mình liền xốc chăn ngồi dậy.
Chưa đầy mười lăm phút đã thấy cô đứng trước nơi mà Sở Thẩm Mặc muốn cô đến.
Nhìn khung cảnh trước mắt dự cảm không lành của An Kỳ ngày càng cao, anh đưa cô đến quán ba để làm gì.
Còn chưa kịp để cô nghĩ nhiều vệ sĩ của anh đã đi đến hối thúc cô mau vào.
Trên đường đi đến chỗ của anh cô không ngừng ngó đông ngó tây.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây, quả nhiên như lời đồn, nơi này quá phức tạp.
Ánh đèn phù phiếm giăng khắp nơi, còn có loại âm nhạc mà cô không quen liên tục đập vào màng nhĩ.
Đặc biệt là mùi hương, mùi thuốc lá, rượu cùng nước hoa hoà trộn vào nhau sộc lên mũi khiến cô thấy choáng váng.
Thật muốn về quá.
Nếu không vì Sở Thẩm Mặc thì có lẽ bây giờ cô đang say giấc nồng rồi.
Nghĩ ngợi một hồi đến khi nhìn lại cô đã đứng trước cảnh cửa to lớn dày cộm được điêu khắc tinh tế, trên đó còn đề ba chữ VIP thật lớn.
Đằng sau cánh cửa này chính là Sở Thẩm Mặc và những thứ cô không biết được.
Không hiểu sao cô cứ có cảm giác hôm nay sẽ gặp chuyện không may.
Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, âm thanh thánh thoát của cô đã vang lên.
"Anh vượt đèn đỏ súyt tông trúng tôi là anh sai, anh vung tiền ra là có thể giải quyết sao?"
Cô cũng không cần nhiều, cô chỉ cần một lời xin lỗi tử tế là được, nhưng cách xử lý của anh khiến cô cảm thấy thật bất mãn.
Mộ Cảnh Thương mặt mày đã sớm đen kịt, từ nhỏ đến lớn cô là người đầu tiên dám trước mặt anh có thái độ như vậy.
"Cô rốt cuộc muốn thế nào?"
Hà An Kỳ lập tức đáp.
"Tôi chỉ muốn nói cho anh biết tiền này tôi trả lại anh, sau này lái xe nhớ nhìn đường, còn nữa, đồng tiền của anh không lớn như anh nghĩ, không phải ai cũng vì chúng mà bán rẻ bản thân mình đâu"
Hà An Kỳ biết loại người này không nên đôi co đúng sai, bỏ lại câu đó cô cũng quay lưng rời đi, không thèm quan tâm anh.
Mộ Cảnh Thương nhìn theo bóng lưng cô, mặt vẫn còn hơi ngơ ngác, vuốt lấy một bên má bị tiền đánh làm cho đỏ của mình, đôi môi mỏng đào hoa không chịu được mà câu lên thú vị.
Quả nhiên cô lớn gan, dám dạy đời anh? Toàn thành phố Willwon này không ai không biết anh. Mộ gia là đại gia tộc lớn nhất nhì đất nước này, anh lại là người thừa kế, nguời ta gặp anh đều cúi đầu ba tấc, chỉ có cô là dám dạy anh cách tiêu tiền, cách làm người.
Được lắm! Để anh xem, là cô đúng hay anh đúng, anh sẽ dùng cách tiêu tiền của chính mình khiến cô nhận sai.
Chỉnh lại quần áo cùng mái tóc màu bạc kim của anh, anh trầm ổn bước vào trong xe rồi phóng ga rời đi.
May cho cô hiện giờ anh đang có việc bận, tạm thời thả cô đi, để anh gặp lại cô một lần nữa, anh nhất định sẽ thu phục được cô.
Chẳng qua anh cũng không ngờ đến cái một lần nữa này lại đến nhanh như vậy.
[...]
Hà An Kỳ về đến nhà cũng đã là xế chiều, nhìn xung quanh không thấy hình bóng ám ảnh kia cô mới cô chút nhẹ nhõm, làm việc cũng có tinh thần hơn.
Ăn chút cơm, vệ sinh thân thể, lên đến phòng cô liền chịu không nổi mà mệt mỏi nằm dài trên giường.
Nhìn khung cảnh quen thuộc này cô lại chịu không nổi nhớ về tối qua.
Cảm giác đau đớn lại vây lấy tim cô, thắt từng hồi.
Trong vô thức cô cuộn tròn người của mình lại, cái đầu nhỏ gục vào đầu gối im lặng lắng nghe tiếng hít thở của bản thân.
Chỉ có như vậy cô mới có cảm giác bản thân cô vẫn đang sống.
Chỉ cần nghĩ đến việc cô bị biến thành tình nhân của Sở Thẩm Mặc cô lại có ý định chết đi.
Anh luôn miệng nói cô nợ anh, nhưng rõ ràng món nợ đó không phải do cô vây. Tại sao lại bắt cô trả?
Nghĩ mãi cũng không tìm được câu trả lời, cô chỉ đành từ bỏ.
Cô đủ mệt rồi, chống cự không được thôi cứ thuận theo số mệnh, đợi đến lúc thích hợp cô nhất định sẽ trốn đi.
Chuyện này ắt hẳn rất khó đi, nhưng cô nhất định không từ bỏ.
Suy nghĩ một hồi, An Kỳ thiếp đi lúc nào không hay, thiếu ngủ đêm qua khiến cô ngủ rất sâu như muốn quên đi thế giới bên ngoài.
Chẳng qua đến nữa đêm An Kỳ lại bị ồn ào ngoài cửa làm cho tỉnh dậy.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Phương Tịnh Nghi từ ngoài gấp gáp đi đến chỗ cô bật đèn lên.
“An Kỳ, An Kỳ, dậy đi"
Vẫn chưa thoát khỏi cơn ngủ mê, An Kỳ mơ hồ không nghe rõ đối phương nói gì, lấy tay dụi mắt, mông lung nhìn chị.
"Vâng ạ?"
Tịnh Nghi nhìn bộ dạng này của cô cũng không muốn thông báo, nhưng đến cùng vẫn không được làm trái lệnh chủ nhân nơi này.
"Thiếu gia muốn em đến chỗ của cậu ấy, tài xế cũng đợi sẵn dưới lầu rồi"
An Kỳ tiếp nhận được thông tin liền có loại chán ghét pha thêm chút lo lắng, nhìn lên cái đồng hồ, trong lòng có khẽ oán, đã hơn 22 giờ rồi, còn muốn cô đi chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp.
Nhưng cô không muốn gây khó dễ cho Tịnh Nghi cũng không muốn rước thêm phiền phức cho chính mình liền xốc chăn ngồi dậy.
Chưa đầy mười lăm phút đã thấy cô đứng trước nơi mà Sở Thẩm Mặc muốn cô đến.
Nhìn khung cảnh trước mắt dự cảm không lành của An Kỳ ngày càng cao, anh đưa cô đến quán ba để làm gì.
Còn chưa kịp để cô nghĩ nhiều vệ sĩ của anh đã đi đến hối thúc cô mau vào.
Trên đường đi đến chỗ của anh cô không ngừng ngó đông ngó tây.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây, quả nhiên như lời đồn, nơi này quá phức tạp.
Ánh đèn phù phiếm giăng khắp nơi, còn có loại âm nhạc mà cô không quen liên tục đập vào màng nhĩ.
Đặc biệt là mùi hương, mùi thuốc lá, rượu cùng nước hoa hoà trộn vào nhau sộc lên mũi khiến cô thấy choáng váng.
Thật muốn về quá.
Nếu không vì Sở Thẩm Mặc thì có lẽ bây giờ cô đang say giấc nồng rồi.
Nghĩ ngợi một hồi đến khi nhìn lại cô đã đứng trước cảnh cửa to lớn dày cộm được điêu khắc tinh tế, trên đó còn đề ba chữ VIP thật lớn.
Đằng sau cánh cửa này chính là Sở Thẩm Mặc và những thứ cô không biết được.
Không hiểu sao cô cứ có cảm giác hôm nay sẽ gặp chuyện không may.