Chương 29-1: Cốt truyện này đã đến hồi sụp đổ (1)
Trong khoảng thời gian này, Tề Lỗi mất tăm mất tích cũng không khiến người nhà họ Tề chú ý tới. Từ trước đến nay Lưu Minh Yến đều nuôi dạy con cái dựa trên nguyên tắc nuông chiều con gái, nuôi thả con trai, trước đây cũng có nhiều lần Tề Lỗi chạy đến nhà bạn học ở ké nhiều ngày không về. Nhưng lần vừa rồi Lưu Minh Yến lại kích động đến mức như vậy chủ yếu là vì Tề Lỗi không về nhà, lại còn không thèm đến trường, cũng chẳng nói rõ là đi đâu, người nhà họ Tề đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng lo lắng.
Nhưng bây giờ thì lại khác, Tề Lỗi trước đó đã nói rõ với người trong nhà: Kỳ nghỉ hè này anh định vừa học vừa làm, sẽ đi làm thêm với bạn học. Lưu Minh Yến tất nhiên là không ngăn cản, trái ngược bà còn rất ủng hộ. Con trai hiểu được bản thân cần phải ra ngoài kiếm tiền, mẹ già đương nhiên sẽ cảm thấy vui mừng rồi.
Về hành vi không đến lớp vào cuối học kì thì lại càng đơn giản, bài kiểm tra cuối kì của Tề Lỗi cũng không tệ lắm, nhà bọn họ còn mời giáo viên đi ăn vài bữa cơm, sau đó biếu thêm chút quà, đoán chừng dù Tề Lỗi có tiếp tục không đến lớp nhiều hôm thì giáo viên cũng sẽ không nói lại với nhà trường.
Nhà xưởng be bé của Tề Lỗi cứ thế hoạt động ngon lành, anh còn dẫn Diêu Thiên Thiên đến nhà xưởng của anh để tham quan. Rõ ràng chỉ là một nhà xưởng đơn giản, có vài công nhân do Tề Lỗi tuyển từ bên ngoài vào, rồi dùng thẻ căn cước của cô Lưu Dương để xử lý các loại giấy phép, nhà xưởng nhỏ cứ thế được thành lập như một trò đùa. Tề Lỗi dẫn theo cô vừa giới thiệu vừa thỏa sức tưởng tượng về tương lai, đôi mắt của anh lóe sáng, tràn đầy hi vọng với tương lai. Anh nói chờ tài chính dư dả hơn một chút thì sẽ bán nhà xưởng nhỏ này đi, sau đó mời chào nhân tài, thành lập nhãn hiệu của riêng mình.
Thấy dáng vẻ này của Tề Lỗi, đầu mũi Diêu Thiên Thiên bỗng nhiên có chút chua, không phải vì cô cảm thấy nơi nhỏ bé này không bán đi được mà là cảm thấy đau lòng thay cho anh. Tề Lỗi rõ ràng chỉ là một cậu nhóc mười mấy tuổi… Lúc cô học trung học, cả ngày chỉ biết xem phim hoạt hình, đọc tiểu thuyết rồi mê mệt những anh chàng đẹp trai, còn Tề Lỗi thì đã bắt đầu suy nghĩ đến tương lai.
Diêu Thiên Thiên cũng đã từng gặp Lưu Dương, đó là một chàng trai có vẻ bề ngoài vô cùng chất phác, bởi vì gặp phải một biến cố lớn nên anh ta trở nên có chút trầm mặc. Nhưng Lưu Dương cũng không hề tuyệt vọng, trong ánh mắt vẫn tràn đầy ước mơ về tương lai. Thứ cô để tâm nhất chính là ánh mắt của Lưu Dương khi nhìn về phía Tề Lỗi, chỉ nói tóm gọn trong một câu thôi: “Cậu là điện, là ánh sáng, là vị thần duy nhất trong lòng tôi.”, tuyệt đối là một “trung khuyển” không tìm đâu ra người thứ hai trong tương lai. Cô nhất định phải nhắc nhở Tề Lỗi giải quyết vấn đề liên quan đến cha của Lưu Dương, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Sau khi khoe khoang nhà xưởng giống như một đứa trẻ con khoe món đồ chơi đẹp đẽ của mình xong, Tề Lỗi dẫn Diêu Thiên Thiên đi ăn cơm trưa, mượn lý do anh đã kiếm được tiền nên muốn mời cô một bữa. Trong bữa cơm, Diêu Thiên Thiên nhìn vẻ mặt “xuân phong đắc ý” của Tề Lỗi, không nhịn được nhắc nhở anh phải chú ý đến các hạng mục công việc. Dù cô không hiểu biết nhiều về mấy chuyện như ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, lấy trộm tài sản chung, để lộ bí mật thương nghiệp nhưng cũng đã được nghe nói qua chút ít, thế là cô bèn nói hết mọi thứ cho Tề Lỗi nghe. Anh sờ sờ cái mũi của cô, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.
Diêu Thiên Thiên thấy Tề Lỗi vẫn còn dáng vẻ đắc ý, biết người này bây giờ đang vô cùng vui vẻ nên có rất nhiều chuyện anh không cho là đúng, thôi cứ làm theo ý muốn của anh đi. Làm ăn mà, gặp khó khăn là chuyện không thể tránh khỏi, phải như thế thì mới trưởng thành được. Nếu Tề Lỗi cứ thuận buồm xuôi gió mãi như thế thì lúc đó mới thật sự xong đời. Diêu Thiên Thiên sờ sờ cuốn sổ tiết kiệm trong túi mà Tề Lỗi vừa mới trả lại cho cô, cảm thấy bản thân cũng nên tìm một thứ gì đó để đầu tư. Trong cốt truyện gốc có nhắc đến vài phiên cổ phiếu sẽ tăng mạnh trong tương lai. Nếu cô lén lút dùng thẻ căn cước của Vương Nhị Nha để mở tài khoản hẳn là có thể kiếm được gấp hai gấp ba số tiền hiện có. Có lẽ nói thế này có hơi giống miệng quạ đen nhưng trong tương lai nếu Tề Lỗi thiếu vốn, cô chí ít sẽ không ngồi nhìn rồi lo lắng suông.
Nhà xưởng được thành lập xong, lại có Lưu Dương quản lý, thế là Tề Lỗi gần đây vô cùng rảnh rỗi. Anh xin phép Vương Nhị Nha một tiếng rồi dẫn Diêu Thiên Thiên đi khám răng. Vương Nhị Nha cũng biết răng của Diêu Thiên Thiên có vấn đề, mấy chiếc khác đã thay xong từ năm trước rồi, chỉ có chiếc răng cửa do cắn người nên rụng mất là mãi không chịu mọc. Bà cũng sợ con gái sau này vừa cười sẽ lộ ra chiếc răng sún.
Thậm chí toàn bộ quá trình trị liệu Vương Nhị Nha đều đi cùng cô, có cả Tề Lỗi cũng không chịu ngồi yên đòi đi theo.
Sau khi chụp X-quang mới phát hiện răng của Diêu Thiên Thiên không phải chưa mọc mà là mọc trong nướu, toàn bộ răng đều mọc nằm ngang trong nướu, trở thành một cái răng mọc ẩn. Nó mọc nằm chen vào hai cái răng bên cạnh, khó trách đôi lúc Diêu Thiên Thiên cắn thứ gì cứng cứng lại cảm thấy đau răng, căn bản không phải do ăn nhiều kẹo mà là do chân răng bị chèn đau đến độ muốn khóc.
Răng bị chèn rất đau, nhất là cây răng bị mọc ẩn của Diêu Thiên Thiên cần phải rạch nướu, sau đó dùng nẹp để cố định lại, còn phải liên tục đến bệnh viện để chỉnh lại lực nẹp, cuối cùng còn phải mang niềng răng để chỉnh lại răng cho thẳng. Diêu Thiên Thiên nằm lên ghế, một nha sĩ mang khẩu trang cầm theo một cái kính nhỏ, sau đó dùng con dao nhỏ trong tay đưa vào trong miệng cô, còn bảo là không đau một chút nào đâu.
Lúc tiêm thuốc tê đau muốn chết luôn ấy!
Diêu Thiên Thiên vô cùng đàn ông tỏ vẻ bản thân đã là người trưởng thành rồi, chút đau đớn này có là gì. Chẳng qua lúc rạch nướu máu me đầm đìa cô chịu được, nhưng lúc thêm nẹp vào cô lại không thể nào chịu được. Mấy vị nha sĩ sợ cô giãy dụa gây cản trở, thế là một chú nha sĩ cao lớn vạm vỡ sau khi để nha sĩ thực tập kế bên lau mồ hôi cho mình xong, chú ấy bèn vén tay áo lên cầm đủ thứ nào là móc, kẹp, búa rồi nẹp (Diêu Thiên Thiên: Chú nha sĩ ơi, chú đang đập rồi sửa vòm miệng của con luôn đấy à?) bắt đầu tiến hành “thi công” trong miệng cô. Diêu Thiên Thiên đau đến nỗi đầu óc ong ong, cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, cô nắm chặt lấy tay Vương Nhị Nha đang đứng bên cạnh, bắt đầu lẳng lặng rơi nước mắt.
Vương Nhị Nha là một người phụ nữ kiên cường, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, bà cũng không thể nào chịu nổi. Ngoại trừ việc nắm tay Diêu Thiên Thiên thật chặt ra, Vương Nhị Nha thật sự không biết phải làm thế nào nữa, chỉ có thể im lặng nhìn cô. Chẳng qua bà còn được xem là bình tĩnh, vẫn có thể chịu đựng được, nhưng Tề Lỗi bên cạnh thì lại không được như thế. Anh đi tới đi lui, còn không nhịn được định chạy đến đẩy nha sĩ đang giữ chặt Diêu Thiên Thiên ra. Cuối cùng vẫn là y tá không nhìn nổi nữa nên đành phải đuổi anh ra ngoài.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, chú nha sĩ hoàn thành xong “công trình vĩ đại” bèn nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nói với Vương Nhị Nha: “Trong 24 giờ tới không được súc miệng, tháng sau nhớ đến bệnh viện điều chỉnh vị trí và lực của nẹp. Cô yên tâm, bé được điều trị sớm, răng trẻ con dễ nắn, chừng một năm thì sẽ khỏi hẳn thôi, hàm răng cũng sẽ không bị lỏng.”
Vương Nhị Nha cũng giống như vừa đánh xong một trận chiến lớn, bà thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau khi gật đầu cảm ơn bác sĩ xong, bà định bế con gái chân mềm nhũn như bông về nhà, đáng tiếc Diêu Thiên Thiên quá nặng, cuối cùng đành phải để thằng nhóc Tề Lỗi làm thay.
Nhưng bây giờ thì lại khác, Tề Lỗi trước đó đã nói rõ với người trong nhà: Kỳ nghỉ hè này anh định vừa học vừa làm, sẽ đi làm thêm với bạn học. Lưu Minh Yến tất nhiên là không ngăn cản, trái ngược bà còn rất ủng hộ. Con trai hiểu được bản thân cần phải ra ngoài kiếm tiền, mẹ già đương nhiên sẽ cảm thấy vui mừng rồi.
Về hành vi không đến lớp vào cuối học kì thì lại càng đơn giản, bài kiểm tra cuối kì của Tề Lỗi cũng không tệ lắm, nhà bọn họ còn mời giáo viên đi ăn vài bữa cơm, sau đó biếu thêm chút quà, đoán chừng dù Tề Lỗi có tiếp tục không đến lớp nhiều hôm thì giáo viên cũng sẽ không nói lại với nhà trường.
Nhà xưởng be bé của Tề Lỗi cứ thế hoạt động ngon lành, anh còn dẫn Diêu Thiên Thiên đến nhà xưởng của anh để tham quan. Rõ ràng chỉ là một nhà xưởng đơn giản, có vài công nhân do Tề Lỗi tuyển từ bên ngoài vào, rồi dùng thẻ căn cước của cô Lưu Dương để xử lý các loại giấy phép, nhà xưởng nhỏ cứ thế được thành lập như một trò đùa. Tề Lỗi dẫn theo cô vừa giới thiệu vừa thỏa sức tưởng tượng về tương lai, đôi mắt của anh lóe sáng, tràn đầy hi vọng với tương lai. Anh nói chờ tài chính dư dả hơn một chút thì sẽ bán nhà xưởng nhỏ này đi, sau đó mời chào nhân tài, thành lập nhãn hiệu của riêng mình.
Thấy dáng vẻ này của Tề Lỗi, đầu mũi Diêu Thiên Thiên bỗng nhiên có chút chua, không phải vì cô cảm thấy nơi nhỏ bé này không bán đi được mà là cảm thấy đau lòng thay cho anh. Tề Lỗi rõ ràng chỉ là một cậu nhóc mười mấy tuổi… Lúc cô học trung học, cả ngày chỉ biết xem phim hoạt hình, đọc tiểu thuyết rồi mê mệt những anh chàng đẹp trai, còn Tề Lỗi thì đã bắt đầu suy nghĩ đến tương lai.
Diêu Thiên Thiên cũng đã từng gặp Lưu Dương, đó là một chàng trai có vẻ bề ngoài vô cùng chất phác, bởi vì gặp phải một biến cố lớn nên anh ta trở nên có chút trầm mặc. Nhưng Lưu Dương cũng không hề tuyệt vọng, trong ánh mắt vẫn tràn đầy ước mơ về tương lai. Thứ cô để tâm nhất chính là ánh mắt của Lưu Dương khi nhìn về phía Tề Lỗi, chỉ nói tóm gọn trong một câu thôi: “Cậu là điện, là ánh sáng, là vị thần duy nhất trong lòng tôi.”, tuyệt đối là một “trung khuyển” không tìm đâu ra người thứ hai trong tương lai. Cô nhất định phải nhắc nhở Tề Lỗi giải quyết vấn đề liên quan đến cha của Lưu Dương, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Sau khi khoe khoang nhà xưởng giống như một đứa trẻ con khoe món đồ chơi đẹp đẽ của mình xong, Tề Lỗi dẫn Diêu Thiên Thiên đi ăn cơm trưa, mượn lý do anh đã kiếm được tiền nên muốn mời cô một bữa. Trong bữa cơm, Diêu Thiên Thiên nhìn vẻ mặt “xuân phong đắc ý” của Tề Lỗi, không nhịn được nhắc nhở anh phải chú ý đến các hạng mục công việc. Dù cô không hiểu biết nhiều về mấy chuyện như ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, lấy trộm tài sản chung, để lộ bí mật thương nghiệp nhưng cũng đã được nghe nói qua chút ít, thế là cô bèn nói hết mọi thứ cho Tề Lỗi nghe. Anh sờ sờ cái mũi của cô, tỏ vẻ bản thân đã hiểu.
Diêu Thiên Thiên thấy Tề Lỗi vẫn còn dáng vẻ đắc ý, biết người này bây giờ đang vô cùng vui vẻ nên có rất nhiều chuyện anh không cho là đúng, thôi cứ làm theo ý muốn của anh đi. Làm ăn mà, gặp khó khăn là chuyện không thể tránh khỏi, phải như thế thì mới trưởng thành được. Nếu Tề Lỗi cứ thuận buồm xuôi gió mãi như thế thì lúc đó mới thật sự xong đời. Diêu Thiên Thiên sờ sờ cuốn sổ tiết kiệm trong túi mà Tề Lỗi vừa mới trả lại cho cô, cảm thấy bản thân cũng nên tìm một thứ gì đó để đầu tư. Trong cốt truyện gốc có nhắc đến vài phiên cổ phiếu sẽ tăng mạnh trong tương lai. Nếu cô lén lút dùng thẻ căn cước của Vương Nhị Nha để mở tài khoản hẳn là có thể kiếm được gấp hai gấp ba số tiền hiện có. Có lẽ nói thế này có hơi giống miệng quạ đen nhưng trong tương lai nếu Tề Lỗi thiếu vốn, cô chí ít sẽ không ngồi nhìn rồi lo lắng suông.
Nhà xưởng được thành lập xong, lại có Lưu Dương quản lý, thế là Tề Lỗi gần đây vô cùng rảnh rỗi. Anh xin phép Vương Nhị Nha một tiếng rồi dẫn Diêu Thiên Thiên đi khám răng. Vương Nhị Nha cũng biết răng của Diêu Thiên Thiên có vấn đề, mấy chiếc khác đã thay xong từ năm trước rồi, chỉ có chiếc răng cửa do cắn người nên rụng mất là mãi không chịu mọc. Bà cũng sợ con gái sau này vừa cười sẽ lộ ra chiếc răng sún.
Thậm chí toàn bộ quá trình trị liệu Vương Nhị Nha đều đi cùng cô, có cả Tề Lỗi cũng không chịu ngồi yên đòi đi theo.
Sau khi chụp X-quang mới phát hiện răng của Diêu Thiên Thiên không phải chưa mọc mà là mọc trong nướu, toàn bộ răng đều mọc nằm ngang trong nướu, trở thành một cái răng mọc ẩn. Nó mọc nằm chen vào hai cái răng bên cạnh, khó trách đôi lúc Diêu Thiên Thiên cắn thứ gì cứng cứng lại cảm thấy đau răng, căn bản không phải do ăn nhiều kẹo mà là do chân răng bị chèn đau đến độ muốn khóc.
Răng bị chèn rất đau, nhất là cây răng bị mọc ẩn của Diêu Thiên Thiên cần phải rạch nướu, sau đó dùng nẹp để cố định lại, còn phải liên tục đến bệnh viện để chỉnh lại lực nẹp, cuối cùng còn phải mang niềng răng để chỉnh lại răng cho thẳng. Diêu Thiên Thiên nằm lên ghế, một nha sĩ mang khẩu trang cầm theo một cái kính nhỏ, sau đó dùng con dao nhỏ trong tay đưa vào trong miệng cô, còn bảo là không đau một chút nào đâu.
Lúc tiêm thuốc tê đau muốn chết luôn ấy!
Diêu Thiên Thiên vô cùng đàn ông tỏ vẻ bản thân đã là người trưởng thành rồi, chút đau đớn này có là gì. Chẳng qua lúc rạch nướu máu me đầm đìa cô chịu được, nhưng lúc thêm nẹp vào cô lại không thể nào chịu được. Mấy vị nha sĩ sợ cô giãy dụa gây cản trở, thế là một chú nha sĩ cao lớn vạm vỡ sau khi để nha sĩ thực tập kế bên lau mồ hôi cho mình xong, chú ấy bèn vén tay áo lên cầm đủ thứ nào là móc, kẹp, búa rồi nẹp (Diêu Thiên Thiên: Chú nha sĩ ơi, chú đang đập rồi sửa vòm miệng của con luôn đấy à?) bắt đầu tiến hành “thi công” trong miệng cô. Diêu Thiên Thiên đau đến nỗi đầu óc ong ong, cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, cô nắm chặt lấy tay Vương Nhị Nha đang đứng bên cạnh, bắt đầu lẳng lặng rơi nước mắt.
Vương Nhị Nha là một người phụ nữ kiên cường, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của con gái, bà cũng không thể nào chịu nổi. Ngoại trừ việc nắm tay Diêu Thiên Thiên thật chặt ra, Vương Nhị Nha thật sự không biết phải làm thế nào nữa, chỉ có thể im lặng nhìn cô. Chẳng qua bà còn được xem là bình tĩnh, vẫn có thể chịu đựng được, nhưng Tề Lỗi bên cạnh thì lại không được như thế. Anh đi tới đi lui, còn không nhịn được định chạy đến đẩy nha sĩ đang giữ chặt Diêu Thiên Thiên ra. Cuối cùng vẫn là y tá không nhìn nổi nữa nên đành phải đuổi anh ra ngoài.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuộc phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, chú nha sĩ hoàn thành xong “công trình vĩ đại” bèn nhẹ nhàng thở ra một tiếng, nói với Vương Nhị Nha: “Trong 24 giờ tới không được súc miệng, tháng sau nhớ đến bệnh viện điều chỉnh vị trí và lực của nẹp. Cô yên tâm, bé được điều trị sớm, răng trẻ con dễ nắn, chừng một năm thì sẽ khỏi hẳn thôi, hàm răng cũng sẽ không bị lỏng.”
Vương Nhị Nha cũng giống như vừa đánh xong một trận chiến lớn, bà thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau khi gật đầu cảm ơn bác sĩ xong, bà định bế con gái chân mềm nhũn như bông về nhà, đáng tiếc Diêu Thiên Thiên quá nặng, cuối cùng đành phải để thằng nhóc Tề Lỗi làm thay.