Chương 24-1: Cốt truyện này chạy lệch (16)
Hai người cười đùa ầm ĩ một lát thì Diêu Thiên Thiên đã không còn buồn ngủ nữa. Cô đuổi Tề Lỗi ra ngoài phòng khách để mình thay quần áo. Nếu bây giờ Diêu Thiên Thiên mà 12 tuổi thì cô nhất định sẽ nghi ngờ Tề Lỗi đang có “xuân tâm nảy mầm” của thanh thiếu niên đối với mình. Nhưng bây giờ cô chỉ mới có chín tuổi, vừa thấp lại vừa béo, xấu xí cực kỳ, khả năng cao là do tình cảm từ ngày trước và là hàng xóm với nhau nên Tề Lỗi mới thân thiết với cô như vậy.
Nếu đổi lại là bốn nam chính cộng thêm cha nữ chính thì cô chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ không có ý gì tốt, lúc còn là phôi thai đã yêu người ta, đến lúc chín tuổi chắc trò gì cũng dám làm mất! Nhưng Tề Lỗi không giống vậy, cậu là một thanh niên tốt tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, tương lai còn tự dựa vào bản thân mình - trở thành nhân vật BOSS phản diện mạnh đến bất khả chiến bại, còn ngang tài ngang sức với bốn gia tộc lớn của hai phe “đen”, “trắng” cộng thêm “bàn tay vàng” vô địch của nữ chính. Tam quan chắc chắn là chính trực đến nỗi không thể chính trực hơn. Ít nhất là chính trực hơn trạch nữ bị internet đầu độc nhiều năm dẫn đến tư tưởng trở nên lệch lạc như cô.
Diêu Thiên Thiên vừa nghĩ, vừa chạy tới toilet rửa mặt. Thật ra cô đã rửa mặt ở nhà họ Tề, nhưng vừa nãy mới ngủ thêm hai tiếng, nếu không rửa mặt thì cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Diêu Thiên Thiên hất nước lên mặt, khuôn mặt tròn vo núc ních thịt trong gương khiến cô không khỏi tan nát cõi lòng. Tuy trong cốt truyện gốc viết Diêu Thiên Thiên sẽ là một bé gái mũm mĩm, mãi cho đến khi cô ta mười bốn tuổi mới bắt đầu cao lên. Nhưng nửa đời người của Diêu Thiên Thiên ở kiếp trước lại chỉ là một cô gái béo, cốt truyện gốc còn bị cô bóp méo dẫn đến lệch lạc. Người ta nói “tâm khoan thể béo*”, tâm lý từ nhỏ đến lớn của Diêu Thiên Thiên vẫn luôn khỏe mạnh, thật sự đến năm mười bốn tuổi cô có thể giảm cân sao?
*Tâm khoan thể béo: Người có trái tim rộng rãi thường có cơ thể mập mạp.
Lo lắng quá đi mất!
Tưởng tượng tương lai đứng bên cạnh người có vóc dáng cao chừng 1m90 như Tề Lỗi là một cô gái béo ục ịch cao 1m5, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cho Diêu Thiên Thiên muốn trả thù xã hội rồi. Nếu cô xinh đẹp hơn một chút nói không chừng cô sẽ thử cố gắng theo đuổi Tề Lỗi. Nhưng nếu vẫn là thân hình béo mũm mĩm như hiện giờ, có lẽ cô thật sự sẽ bị ném bôm bốp vào mặt mấy tấm thẻ như em gái mưa hoặc em gái béo.
Tề Lỗi thấy Diêu Thiên Thiên đứng ngẩn người ở trước gương, cậu không nhịn được cầm lược bước đến gần chải đầu cho cô. Tóc của Diêu Thiên Thiên rất mượt, mặc dù cô tết tóc cả ngày, nhưng tóc của cô chỉ cần để xõa một đêm là đến ngày hôm sau sẽ thẳng ra. Trong mắt Diêu Thiên Thiên, thứ đẹp nhất trên người cô chính là mái tóc mềm mượt này. Nhưng Tề Lỗi lại thấy nơi nào của cô cũng đều đáng yêu như nhau, thật sự nhìn vào rất muốn véo. Nghĩ thôi lại thấy ngứa tay, thế là thừa dịp đang chải đầu giúp Diêu Thiên Thiên, cậu lại xoa nhẹ vành tai mềm mại của cô một cái.
Diêu Thiên Thiên ngay lập tức đánh thật mạnh vào tay của Tề Lỗi, sau đó cô giật lại chiếc lược: "Trai gái bảy tuổi phải tách biệt, anh đã mười bốn, em cũng chín tuổi rồi. Sau này đừng nên “động thủ động cước” như vậy nữa!"
Tề Lỗi lật tay cướp chiếc lược về: "Để anh giúp em chải tóc. Vài ngày trước anh và Tề Miểu đã học được một kiểu tóc mới. Tóc của em cũng đã dài ra một chút rồi, anh nghĩ có thể chải được kiểu đó đấy."
Kiểu tóc mới? Cô không thể lựa chọn nhiều kiểu dáng quần áo vì bị kích thước cơ thể hạn chế, nhưng nhắc đến đổi kiểu tóc thì Diêu Thiên Thiên vẫn cảm thấy rất thú vị. Tề Miểu rất xinh đẹp, bàn tay của cô ấy cũng rất khéo léo. Đừng nghĩ rằng cô ấy mới học lớp năm mà không biết chải tóc, Tề Miểu đã từng muốn giúp Diêu Thiên Thiên chải tóc rất nhiều lần, nhưng vì ánh mắt của cô ấy sáng quá mức, chắc do tuổi còn nhỏ nên không thể che giấu được cảm xúc của mình. Vì thế Diêu Thiên Thiên đã nhận ra ý đồ của Tề Miểu, tất nhiên cô đã kiên quyết từ chối ngay sau đó.
Đừng nghĩ rằng cô không biết, từ khi Tề Miểu chơi thân với cô, cô ấy đã giấu tất cả búp bê trong phòng mình đi! Bởi vì cô ấy có một, vật, thay, thế, chất, lượng, tốt, hơn, nhiều!
Người nhà họ Tề thật sự rất “thích ăn đòn”...
Còn Tề Lỗi, ngoại trừ việc cậu hay véo cô ra thì cũng không giống Tề Miểu cứ nhìn thấy cô là trong tình trạng chảy nước miếng. Trông như thể Diêu Thiên Thiên là một con lợn sữa nướng sắp được bưng lên bàn để đánh chén vậy.
Vì kiểu tóc mới, Diêu Thiên Thiên quyết định… nhịn!
Mười phút sau...
"Đây là kiểu tóc mới sao?" Diêu Thiên Thiên chỉ vào kiểu tóc đuôi ngựa trên đầu.
Tề Lỗi thản nhiên gật đầu: "Học được một thời gian rồi, ngày trước anh chỉ biết tết hai bím tóc thôi đó."
"Đây là thành quả học được một thời gian của anh ấy hả?" Diêu Thiên Thiên nắm lấy một nhúm tóc dày đang rơi rớt trên vai mình.
Tề Lỗi thẳng thắn hùng hồn nói: "Em xem, số tóc được buộc lên nhiều hơn số không được buộc lên rồi đó. Em xem, tóc cũng không bị rụng!"
Diêu Thiên Thiên tức giận, cô sớm đã biết sẽ thành ra thế này mà! Lần đầu tiên gặp Tề Lỗi, cậu chỉ giúp cô buộc một bên tóc lên thôi mà đã hại cô trọc mất nửa đầu. Ngoài kiểu đầu trọc ra, Tề Lỗi và kiểu tóc là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt! Tề Lỗi, anh thử nói xem, anh thật sự là anh trai ruột của Tề Miểu sao? Tại sao sự chênh lệch giữa hai người lại lớn như vậy hả?
Cuối cùng Diêu Thiên Thiên đành phải tháo nó ra, tự mình buộc kiểu đuôi ngựa khác. Kiểu tóc này khiến cô trở nên tươi tắn hơn so với hai bím tóc cũ.
Tề Lỗi sờ sờ bím tóc trên đỉnh đầu của bé mập, hài lòng gật đầu: "Kiểu này trông đẹp hơn hai bím tóc kia, sau này em cứ buộc như vậy đi."
Linh hồn của Diêu Thiên Thiên hiện tại đã gần 30 tuổi rồi ( tuổi ban đầu cộng thêm năm năm sống ở thế giới này), cô đương nhiên biết hai cái bím tóc giống như hai cái sừng kia sẽ phá hủy nhan sắc của mình. Lúc trước Diêu Thiên Thiên cũng đã từng để tóc đuôi ngựa, nhưng lúc đó có một cậu bé ngồi phía sau luôn thích giật tóc cô, cô càng bực mình thì cậu ta càng giật mạnh hơn, cô có lờ cậu ta đi thì cậu ta vẫn tiếp tục kéo. Mặc dù Diêu Thiên Thiên không muốn nổi giận với mấy thằng nhóc nghịch ngợm làm gì, nhưng con nít không biết nặng nhẹ, mỗi lần đều bị giật đến nỗi rụng tóc, thật sự rất đau. Vì thế cô chỉ có thể tết thành hai bím tóc rồi búi cao lên. Làm như thế sẽ không có ai giật tóc cô để nghịch nữa.
Chẳng qua những chuyện xảy ra ngày đó cũng không nhất thiết phải nói với Tề Lỗi. Nếu không chắc chắn sẽ có thêm một cậu bé nữa gọi cô là chị dâu mất o(╯□╰)o.
Trên thực tế, trình độ chải tóc của Tề Lỗi cũng không đến nỗi kém như vậy. Mặc dù trông hơi xấu một chút, nhưng ít ra còn có thể buộc hết tóc lên. Chẳng qua hôm nay cậu lại rất mất tập trung, Diêu Thiên Thiên cũng đã nhìn ra, cô biết Tề Lỗi đang lo lắng chuyện của Lưu Dương.
Ngay từ khi đọc truyện, Diêu Thiên Thiên đã có cảm nhận rất phức tạp đối với nhân vật Lưu Dương này. Cô vô cùng tức giận vì anh ta đã phản bội Tề Lỗi, nhưng cô cũng hiểu được là do anh ta bất đắc dĩ. Bây giờ sau khi nghe Tề Lỗi kể về quá khứ gian khổ của anh ta, cô càng thêm chắc chắn Lưu Dương là bị ép buộc nên mới phải làm vậy. Sai lầm lớn nhất của anh ta đó là có một người cha không đáng tin. Lưu Dương tất nhiên là phải giúp, mà muốn giúp Lưu Dương thì chắc chắn phải giải quyết vấn đề về cha anh ta trước. Sai lầm lớn nhất của Tề Lỗi chính là không biết Lưu Dương có vướng mắc tâm lý “vừa yêu vừa hận” đối với cha mình nên mới không chủ động đi tìm cha của Lưu Dương. Miễn là anh có thể tìm ra ông ta trước, sau đó bắt ông ta vào tù để chịu trách nhiệm về mặt pháp lý, hoặc có thể mang ông ta đến một nơi mà không ai có thể tìm ra được, hai cách này cách nào cũng ổn cả. Làm như vậy là có thể ngăn cản được kết thúc đầy bi thảm của Lưu Dương trong tương lai.
Lý do Tề Lỗi bị nhân vật chính đánh bại, không phải chỉ vì sự phản bội của Lưu Dương, một phần cũng là do đối phương bố trí rất nhiều bẫy rập. Nhưng nguyên nhân khiến Lưu Dương tự sát lại chỉ có một.
Thông qua lời nói của nhân vật Lưu Dương trong cốt truyện gốc, Diêu Thiên Thiên đã phân tích ra được: Tề Lỗi nhất định sẽ nghĩ cách kiếm tiền để giúp Lưu Dương tiếp tục đi học. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng sầu lo của Tề Lỗi hiện giờ, cô nghi ngờ không biết chàng trai mười bốn tuổi này thật sự sẽ nghĩ ra được cách sao?
"Em sao vậy? Mặt ủ mày ê, sắp thành bánh bao đến nơi rồi." Tề Lỗi đặt hai tay lên mặt Diêu Thiên Thiên, dùng sức xoa xoa khuôn mặt đang nhăn nhó của cô.
"Hôm nay anh không đi gặp bạn học đó à?" Diêu Thiên Thiên cố hết sức tránh thoát khỏi “bàn tay xấu xa” của Tề Lỗi, đồng thời hỏi nhỏ một câu.
Nếu đổi lại là bốn nam chính cộng thêm cha nữ chính thì cô chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ không có ý gì tốt, lúc còn là phôi thai đã yêu người ta, đến lúc chín tuổi chắc trò gì cũng dám làm mất! Nhưng Tề Lỗi không giống vậy, cậu là một thanh niên tốt tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, tương lai còn tự dựa vào bản thân mình - trở thành nhân vật BOSS phản diện mạnh đến bất khả chiến bại, còn ngang tài ngang sức với bốn gia tộc lớn của hai phe “đen”, “trắng” cộng thêm “bàn tay vàng” vô địch của nữ chính. Tam quan chắc chắn là chính trực đến nỗi không thể chính trực hơn. Ít nhất là chính trực hơn trạch nữ bị internet đầu độc nhiều năm dẫn đến tư tưởng trở nên lệch lạc như cô.
Diêu Thiên Thiên vừa nghĩ, vừa chạy tới toilet rửa mặt. Thật ra cô đã rửa mặt ở nhà họ Tề, nhưng vừa nãy mới ngủ thêm hai tiếng, nếu không rửa mặt thì cô sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Diêu Thiên Thiên hất nước lên mặt, khuôn mặt tròn vo núc ních thịt trong gương khiến cô không khỏi tan nát cõi lòng. Tuy trong cốt truyện gốc viết Diêu Thiên Thiên sẽ là một bé gái mũm mĩm, mãi cho đến khi cô ta mười bốn tuổi mới bắt đầu cao lên. Nhưng nửa đời người của Diêu Thiên Thiên ở kiếp trước lại chỉ là một cô gái béo, cốt truyện gốc còn bị cô bóp méo dẫn đến lệch lạc. Người ta nói “tâm khoan thể béo*”, tâm lý từ nhỏ đến lớn của Diêu Thiên Thiên vẫn luôn khỏe mạnh, thật sự đến năm mười bốn tuổi cô có thể giảm cân sao?
*Tâm khoan thể béo: Người có trái tim rộng rãi thường có cơ thể mập mạp.
Lo lắng quá đi mất!
Tưởng tượng tương lai đứng bên cạnh người có vóc dáng cao chừng 1m90 như Tề Lỗi là một cô gái béo ục ịch cao 1m5, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cho Diêu Thiên Thiên muốn trả thù xã hội rồi. Nếu cô xinh đẹp hơn một chút nói không chừng cô sẽ thử cố gắng theo đuổi Tề Lỗi. Nhưng nếu vẫn là thân hình béo mũm mĩm như hiện giờ, có lẽ cô thật sự sẽ bị ném bôm bốp vào mặt mấy tấm thẻ như em gái mưa hoặc em gái béo.
Tề Lỗi thấy Diêu Thiên Thiên đứng ngẩn người ở trước gương, cậu không nhịn được cầm lược bước đến gần chải đầu cho cô. Tóc của Diêu Thiên Thiên rất mượt, mặc dù cô tết tóc cả ngày, nhưng tóc của cô chỉ cần để xõa một đêm là đến ngày hôm sau sẽ thẳng ra. Trong mắt Diêu Thiên Thiên, thứ đẹp nhất trên người cô chính là mái tóc mềm mượt này. Nhưng Tề Lỗi lại thấy nơi nào của cô cũng đều đáng yêu như nhau, thật sự nhìn vào rất muốn véo. Nghĩ thôi lại thấy ngứa tay, thế là thừa dịp đang chải đầu giúp Diêu Thiên Thiên, cậu lại xoa nhẹ vành tai mềm mại của cô một cái.
Diêu Thiên Thiên ngay lập tức đánh thật mạnh vào tay của Tề Lỗi, sau đó cô giật lại chiếc lược: "Trai gái bảy tuổi phải tách biệt, anh đã mười bốn, em cũng chín tuổi rồi. Sau này đừng nên “động thủ động cước” như vậy nữa!"
Tề Lỗi lật tay cướp chiếc lược về: "Để anh giúp em chải tóc. Vài ngày trước anh và Tề Miểu đã học được một kiểu tóc mới. Tóc của em cũng đã dài ra một chút rồi, anh nghĩ có thể chải được kiểu đó đấy."
Kiểu tóc mới? Cô không thể lựa chọn nhiều kiểu dáng quần áo vì bị kích thước cơ thể hạn chế, nhưng nhắc đến đổi kiểu tóc thì Diêu Thiên Thiên vẫn cảm thấy rất thú vị. Tề Miểu rất xinh đẹp, bàn tay của cô ấy cũng rất khéo léo. Đừng nghĩ rằng cô ấy mới học lớp năm mà không biết chải tóc, Tề Miểu đã từng muốn giúp Diêu Thiên Thiên chải tóc rất nhiều lần, nhưng vì ánh mắt của cô ấy sáng quá mức, chắc do tuổi còn nhỏ nên không thể che giấu được cảm xúc của mình. Vì thế Diêu Thiên Thiên đã nhận ra ý đồ của Tề Miểu, tất nhiên cô đã kiên quyết từ chối ngay sau đó.
Đừng nghĩ rằng cô không biết, từ khi Tề Miểu chơi thân với cô, cô ấy đã giấu tất cả búp bê trong phòng mình đi! Bởi vì cô ấy có một, vật, thay, thế, chất, lượng, tốt, hơn, nhiều!
Người nhà họ Tề thật sự rất “thích ăn đòn”...
Còn Tề Lỗi, ngoại trừ việc cậu hay véo cô ra thì cũng không giống Tề Miểu cứ nhìn thấy cô là trong tình trạng chảy nước miếng. Trông như thể Diêu Thiên Thiên là một con lợn sữa nướng sắp được bưng lên bàn để đánh chén vậy.
Vì kiểu tóc mới, Diêu Thiên Thiên quyết định… nhịn!
Mười phút sau...
"Đây là kiểu tóc mới sao?" Diêu Thiên Thiên chỉ vào kiểu tóc đuôi ngựa trên đầu.
Tề Lỗi thản nhiên gật đầu: "Học được một thời gian rồi, ngày trước anh chỉ biết tết hai bím tóc thôi đó."
"Đây là thành quả học được một thời gian của anh ấy hả?" Diêu Thiên Thiên nắm lấy một nhúm tóc dày đang rơi rớt trên vai mình.
Tề Lỗi thẳng thắn hùng hồn nói: "Em xem, số tóc được buộc lên nhiều hơn số không được buộc lên rồi đó. Em xem, tóc cũng không bị rụng!"
Diêu Thiên Thiên tức giận, cô sớm đã biết sẽ thành ra thế này mà! Lần đầu tiên gặp Tề Lỗi, cậu chỉ giúp cô buộc một bên tóc lên thôi mà đã hại cô trọc mất nửa đầu. Ngoài kiểu đầu trọc ra, Tề Lỗi và kiểu tóc là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt! Tề Lỗi, anh thử nói xem, anh thật sự là anh trai ruột của Tề Miểu sao? Tại sao sự chênh lệch giữa hai người lại lớn như vậy hả?
Cuối cùng Diêu Thiên Thiên đành phải tháo nó ra, tự mình buộc kiểu đuôi ngựa khác. Kiểu tóc này khiến cô trở nên tươi tắn hơn so với hai bím tóc cũ.
Tề Lỗi sờ sờ bím tóc trên đỉnh đầu của bé mập, hài lòng gật đầu: "Kiểu này trông đẹp hơn hai bím tóc kia, sau này em cứ buộc như vậy đi."
Linh hồn của Diêu Thiên Thiên hiện tại đã gần 30 tuổi rồi ( tuổi ban đầu cộng thêm năm năm sống ở thế giới này), cô đương nhiên biết hai cái bím tóc giống như hai cái sừng kia sẽ phá hủy nhan sắc của mình. Lúc trước Diêu Thiên Thiên cũng đã từng để tóc đuôi ngựa, nhưng lúc đó có một cậu bé ngồi phía sau luôn thích giật tóc cô, cô càng bực mình thì cậu ta càng giật mạnh hơn, cô có lờ cậu ta đi thì cậu ta vẫn tiếp tục kéo. Mặc dù Diêu Thiên Thiên không muốn nổi giận với mấy thằng nhóc nghịch ngợm làm gì, nhưng con nít không biết nặng nhẹ, mỗi lần đều bị giật đến nỗi rụng tóc, thật sự rất đau. Vì thế cô chỉ có thể tết thành hai bím tóc rồi búi cao lên. Làm như thế sẽ không có ai giật tóc cô để nghịch nữa.
Chẳng qua những chuyện xảy ra ngày đó cũng không nhất thiết phải nói với Tề Lỗi. Nếu không chắc chắn sẽ có thêm một cậu bé nữa gọi cô là chị dâu mất o(╯□╰)o.
Trên thực tế, trình độ chải tóc của Tề Lỗi cũng không đến nỗi kém như vậy. Mặc dù trông hơi xấu một chút, nhưng ít ra còn có thể buộc hết tóc lên. Chẳng qua hôm nay cậu lại rất mất tập trung, Diêu Thiên Thiên cũng đã nhìn ra, cô biết Tề Lỗi đang lo lắng chuyện của Lưu Dương.
Ngay từ khi đọc truyện, Diêu Thiên Thiên đã có cảm nhận rất phức tạp đối với nhân vật Lưu Dương này. Cô vô cùng tức giận vì anh ta đã phản bội Tề Lỗi, nhưng cô cũng hiểu được là do anh ta bất đắc dĩ. Bây giờ sau khi nghe Tề Lỗi kể về quá khứ gian khổ của anh ta, cô càng thêm chắc chắn Lưu Dương là bị ép buộc nên mới phải làm vậy. Sai lầm lớn nhất của anh ta đó là có một người cha không đáng tin. Lưu Dương tất nhiên là phải giúp, mà muốn giúp Lưu Dương thì chắc chắn phải giải quyết vấn đề về cha anh ta trước. Sai lầm lớn nhất của Tề Lỗi chính là không biết Lưu Dương có vướng mắc tâm lý “vừa yêu vừa hận” đối với cha mình nên mới không chủ động đi tìm cha của Lưu Dương. Miễn là anh có thể tìm ra ông ta trước, sau đó bắt ông ta vào tù để chịu trách nhiệm về mặt pháp lý, hoặc có thể mang ông ta đến một nơi mà không ai có thể tìm ra được, hai cách này cách nào cũng ổn cả. Làm như vậy là có thể ngăn cản được kết thúc đầy bi thảm của Lưu Dương trong tương lai.
Lý do Tề Lỗi bị nhân vật chính đánh bại, không phải chỉ vì sự phản bội của Lưu Dương, một phần cũng là do đối phương bố trí rất nhiều bẫy rập. Nhưng nguyên nhân khiến Lưu Dương tự sát lại chỉ có một.
Thông qua lời nói của nhân vật Lưu Dương trong cốt truyện gốc, Diêu Thiên Thiên đã phân tích ra được: Tề Lỗi nhất định sẽ nghĩ cách kiếm tiền để giúp Lưu Dương tiếp tục đi học. Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng sầu lo của Tề Lỗi hiện giờ, cô nghi ngờ không biết chàng trai mười bốn tuổi này thật sự sẽ nghĩ ra được cách sao?
"Em sao vậy? Mặt ủ mày ê, sắp thành bánh bao đến nơi rồi." Tề Lỗi đặt hai tay lên mặt Diêu Thiên Thiên, dùng sức xoa xoa khuôn mặt đang nhăn nhó của cô.
"Hôm nay anh không đi gặp bạn học đó à?" Diêu Thiên Thiên cố hết sức tránh thoát khỏi “bàn tay xấu xa” của Tề Lỗi, đồng thời hỏi nhỏ một câu.