Chương 10-1: Cốt truyện này chạy lệch (2)
Trong mắt Diêu Thiên Thiên, nhân vật phản diện “bia đỡ đạn” Tề Lỗi là thần tượng, là nhân vật dễ thương nhất truyện và cũng là kẻ thù ( Đánh giá cuối cùng là sau khi xuyên sách). Còn Nam Cung Tiêu Minh thì lại là một cái “đùi” vô cùng lớn đó!
Ai có thể không bại dưới “bàn tay vàng” của nữ chính và vầng hào quang “thanh mai trúc mã” bùng nổ của nam chính Nam Cung Tiêu Phong? Chỉ có một mình Nam Cung Tiêu Minh mà thôi. Có anh ta ở đây thì trong mắt ông già nhà Nam Cung, Nam Cung Tiêu Phong chỉ là một “thứ cặn bã”, không có tư cách lọt vào mắt của ông ấy. Nếu không phải lúc còn trẻ, Nam Cung Tiêu Minh đã đi theo Quách Tử Càn trốn ra nước ngoài thì ông già đứng đầu nhà Nam Cung chắc chắn sẽ không để Nam Cung Tiêu Phong kế thừa gia sản. Ngay cả khi Nam Cung Tiêu Phong có vầng hào quang của nhân vật chính thì cũng vô dụng!
Sau khi Diêu Doanh Tâm và Diêu Thiên Thiên đồng thời bị bắt cóc, các nam chính còn chưa tìm được ra manh mối thì Nam Cung Tiêu Minh đã nhạy bén nhận ra những dấu vết để lại. Trong vòng một tháng, anh ta đã tìm ra nơi ở của bọn tội phạm bắt cóc, tìm thấy nữ chính đang trốn trong khe núi và đưa bọn họ tới cứu Diêu Thiên Thiên. Nếu như Nam Cung Tiêu Minh biết được tin bạn gái của em trai bị bắt cóc sớm hơn một chút, có lẽ chị em hai người đã được cứu. Và Diêu Thiên Thiên cũng sẽ không gặp phải tương lai bất hạnh như vậy.
Thật đáng tiếc là Nam Cung Tiêu Phong vẫn luôn kiêng dè Nam Cung Tiêu Minh. Nếu như không đến phút chót thì anh ta cũng sẽ không cầu xin sự giúp đỡ của Nam Cung Tiêu Minh. Hơn nữa Nam Cung Tiêu Minh và Quách Tử Càn còn nắm trong tay mạng lưới tình báo khổng lồ, dù là ai thì họ vẫn sẽ tìm thấy. Nếu Nam Cung Tiêu Minh ra tay lúc Diêu Thiên Thiên vừa mới mất tích, có lẽ không cần đợi đến lúc nữ chính bị trói thì Diêu Thiên Thiên đã được cứu về rồi.
Do đó, phải xây dựng quan hệ thật tốt với Nam Cung Tiêu Minh!
Đứng trước sự ương bướng của cốt truyện, Diêu Thiên Thiên cảm thấy, thay vì xen vào thị phi của nữ chính, còn không bằng mình “tay làm hàm nhai”, ôm chặt “đùi vàng”. ( Đây được gọi là “tay làm hàm nhai” à? (╰_╯)#)
Nếu mối quan hệ giữa cô và “đùi vàng” tốt thì chiếc đùi này có thể sẽ phát hiện ra cô bị bắt cóc đầu tiên. Đảm bảo chưa tới hai mươi tư giờ là có thể cứu được người. Cô cũng chẳng phải lo lắng bất cứ chuyện gì khác.
Vậy là Diêu Thiên Thiên nở một nụ cười vô cùng dịu dàng: "Đại ca ca, anh thật là đẹp trai! o(≧v≦)o~~ Thật tuyệt! Anh lái xe lợi hại lắm luôn á!"
Nam Cung Tiêu Minh:...
Cuối cùng, cảm giác đau đớn của Quách Tử Càn cũng lắng xuống. Anh ta đến gần Nam Cung Tiêu Minh, nghiêng người hỏi: "Cậu có cảm thấy thái độ của “đầu trọc lốc” này thay đổi rất nhanh không?"
Nam Cung Tiêu Minh: "Không có chuyện gì đột nhiên hiến ân cần, không phải gian thì cũng là phường trộm cướp."
Quách Tử Càn: "Tôi còn tưởng rằng nó bị câm, không nói được nên mới im lặng như vậy chứ. Giờ lại thấy chắc đứa bé này bị điên rồi?"
Nam Cung Tiêu Minh: "Cũng không hẳn, chẳng qua tôi thấy nó không có mắt nhìn người. Anh xem, vừa rồi hai chúng ta bắt cóc nó, hù dọa nó, nó còn nịnh nọt như vậy. Hay vừa nãy bị lây bệnh nịnh nọt từ “người anh em” của anh?"
Quách Tử Càn:...
Diêu Thiên Thiên: Ê! Nếu giọng nói của mấy người lớn như vậy, thì đừng thể hiện ra tư thế đang thì thầm nói chuyện được không? Tôi nghe rất rõ ràng đó, lật bàn!
Nhưng vì “đùi vàng” tương lai, cô nhịn.
Diêu Thiên Thiên nhẫn nhục chạy tới gần Nam Cung Tiêu Minh. Cô kéo kéo góc áo của anh ta, ngước khuôn mặt đáng yêu chuẩn 45 độ không góc chết, khóe mắt rưng rưng nói: "Đại ca ca, anh có thể đưa em về với mẹ không? Em biết anh là người tốt, còn đẹp trai như vậy."
Nam Cung Tiêu Minh sờ đôi tai ửng hồng, cười hì hì nói với Diêu Thiên Thiên: "Em trai đầu trọc này, anh rất thích em. Hay là đi với anh đi, anh bảo đảm sẽ bán em cho một gia đình tốt nào đó."
Diêu Thiên Thiên:...
Ai tới nói cho cô biết, Nam Cung Tiêu Minh trầm tĩnh, lịch lãm như công tử nhà giàu trong cốt truyện gốc đi đâu rồi? Không lẽ bây giờ đang ở trong thời kỳ phản nghịch sao? Ảo tưởng là bệnh đó anh trai à, nhất định phải chữa!
Diêu Thiên Thiên vẫn tiếp tục giữ vững góc nghiêng 45 độ: "Đại ca ca, em là con gái, phải gọi là em gái."
“Bộp”, “bộp” hai tiếng, cằm rớt xuống đất.
Quách Tử Càn là người hoàn hồn đầu tiên, anh ta sán lại gần Nam Cung Tiêu Minh, hỏi: "Cậu chắc chắn não thằng nhỏ này không có vấn đề chứ, hay là cha mẹ nó có vấn đề? Chính nó tự nghĩ mình là con gái, hay nó với mẹ kế có thù oán với nhau?"
Nam Cung Tiêu Minh sờ cằm, ra vẻ nghiền ngẫm nói: "Nếu nó là nữ thật thì “vẻ đẹp” này phải gọi là đẹp phi giới tính đó."
Quách Tử Càn cười xấu xa nói: "Hay là... Chúng ta kiểm tra thử xem."
“Ái...” “Người anh em” lại một lần nữa nằm không cũng trúng đạn. Diêu Thiên Thiên tàn nhẫn cầm hòn đá. Mẹ nó! Chiếc đùi này cô không cần, hai tên đàn ông đáng khinh!
Nam Cung Tiêu Minh ôm bụng cười ha ha, nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Diêu Thiên Thiên, nói: "Dù là nam hay nữ thì anh đây vẫn rất thích em. Sau này đi theo anh đi."
Một phút đồng hồ trước, chắc chắn Diêu Thiên Thiên sẽ dứt khoát gật đầu. Một phút đồng hồ sau thì...
╭(╯^╰)╮!
Tâm trạng buồn bực khi nãy của Nam Cung Tiêu Minh đã biến mất tiêu. Đứa bé này thật sự rất hài hước. Bỏ đi, chỉ là không chạy trốn thành công thôi mà, đành phải quay trở về vậy, biết đâu tương lai vẫn còn cơ hội thì sao? Ông già chắc cũng chỉ dùng biện pháp cử thêm người giám sát thôi. Nhưng “đạo cao một thước, ma cao một trượng”, làm sao có thể cho người canh giữ được mãi? Huống chi chờ đến ngày mình tiếp quản gia tộc nhà Nam Cung, đến lúc đó mình thích làm gì thì làm, bán hết gia sản và địa bàn được phân rồi cuốn gói ra nước ngoài, thoải mái biết bao nhiêu.
Sau khi nghĩ thông rồi, Nam Cung Tiêu Minh dần dần bình tĩnh lại, nhấc bổng bé béo lên, vừa ôm Diêu Thiên Thiên vừa nói: "Đại ca ca đưa em đi tìm mẹ, đừng để mẹ phải khóc nhé."
Diêu Thiên Thiên mếu máo, suýt nữa thì rơi “kim đậu*”. Vương Nhị Nha đã đủ đáng thương, giờ lại tận mắt thấy cô bị bắt đi, bà sẽ đau lòng chết mất. Mong rằng bà đừng gặp chuyện gì, cô phải mau chóng quay trở về tìm bà mới được.
*Kim đậu (đậu vàng): ẩn dụ.
Nhưng Nam Cung Tiêu Minh không trốn nữa sao? Vậy cốt truyện sau này sẽ chạy đến đâu? Nếu anh ta không rời khỏi gia tộc nhà Nam Cung, vậy cái tên Nam Cung Tiêu Phong kia sẽ chẳng là gì cả. Anh ta cũng không đủ tư cách trở thành nam chính, không chừng sẽ trở thành “bia đỡ đạn” cũng nên?
RẤT, TỐT!
Lần đầu tiên, Diêu Thiên Thiên cảm thấy thế giới này tràn ngập ánh sáng, mặt trời vẫn còn đây!
Thực sự là ôm đúng “đùi” rồi.
Vậy tiếp theo Nam Cung Tiêu Minh sẽ đưa Diêu Thiên Thiên quay về bệnh viện và “tay trong tay” trở thành bạn tốt với cô?
... Mới là lạ!
Chuyện xảy ra tiếp theo khiến cho Diêu Thiên Thiên trợn mắt há hốc mồm, đến tận bây giờ cô mới được chứng kiến thứ gọi là không, thể, tưởng, tượng, nổi!
...
Chuyện là thế này, ngay khi Nam Cung Tiêu Minh muốn nói ra suy nghĩ của mình với Quách Tử Càn, loại người luôn “sợ thiên hạ không loạn” như Quách Tử Càn thế nhưng cảm thấy cũng đúng. Nhịn vài năm để nắm gia tộc nhà Nam Cung trong tay, còn tốt hơn là lang thang bên ngoài một mình không phải sao? Sau khi hai người thảo luận xong thì quyết định đưa Diêu Thiên Thiên về trước. Chí ít trên lưng không thể mang theo cái danh tội phạm bắt cóc được, sau đó muốn làm gì thì tính sau.
Lý do Nam Cung Tiêu Minh muốn rời khỏi gia tộc nhà Nam Cung, chủ yếu là vì không muốn nhìn thấy cái gọi là "giang hồ" nữa. Thật ra cũng có rất nhiều cách để không nhìn thấy, ví dụ như làm loạn lên với ông già, nói mình muốn đi nước ngoài du học.
Vì thế, anh ta ôm Diêu Thiên Thiên lên định đưa cô về, ai ngờ vào đúng lúc này, cửa nhà kho đột nhiên bị người đá văng ra. Một chiếc họng súng đen sì nhắm ngay cổ họng nhóm người Nam Cung Tiêu Minh. Hơn mười người ôm lấy hai đứa bé đang bị trói xông vào.
Ai có thể không bại dưới “bàn tay vàng” của nữ chính và vầng hào quang “thanh mai trúc mã” bùng nổ của nam chính Nam Cung Tiêu Phong? Chỉ có một mình Nam Cung Tiêu Minh mà thôi. Có anh ta ở đây thì trong mắt ông già nhà Nam Cung, Nam Cung Tiêu Phong chỉ là một “thứ cặn bã”, không có tư cách lọt vào mắt của ông ấy. Nếu không phải lúc còn trẻ, Nam Cung Tiêu Minh đã đi theo Quách Tử Càn trốn ra nước ngoài thì ông già đứng đầu nhà Nam Cung chắc chắn sẽ không để Nam Cung Tiêu Phong kế thừa gia sản. Ngay cả khi Nam Cung Tiêu Phong có vầng hào quang của nhân vật chính thì cũng vô dụng!
Sau khi Diêu Doanh Tâm và Diêu Thiên Thiên đồng thời bị bắt cóc, các nam chính còn chưa tìm được ra manh mối thì Nam Cung Tiêu Minh đã nhạy bén nhận ra những dấu vết để lại. Trong vòng một tháng, anh ta đã tìm ra nơi ở của bọn tội phạm bắt cóc, tìm thấy nữ chính đang trốn trong khe núi và đưa bọn họ tới cứu Diêu Thiên Thiên. Nếu như Nam Cung Tiêu Minh biết được tin bạn gái của em trai bị bắt cóc sớm hơn một chút, có lẽ chị em hai người đã được cứu. Và Diêu Thiên Thiên cũng sẽ không gặp phải tương lai bất hạnh như vậy.
Thật đáng tiếc là Nam Cung Tiêu Phong vẫn luôn kiêng dè Nam Cung Tiêu Minh. Nếu như không đến phút chót thì anh ta cũng sẽ không cầu xin sự giúp đỡ của Nam Cung Tiêu Minh. Hơn nữa Nam Cung Tiêu Minh và Quách Tử Càn còn nắm trong tay mạng lưới tình báo khổng lồ, dù là ai thì họ vẫn sẽ tìm thấy. Nếu Nam Cung Tiêu Minh ra tay lúc Diêu Thiên Thiên vừa mới mất tích, có lẽ không cần đợi đến lúc nữ chính bị trói thì Diêu Thiên Thiên đã được cứu về rồi.
Do đó, phải xây dựng quan hệ thật tốt với Nam Cung Tiêu Minh!
Đứng trước sự ương bướng của cốt truyện, Diêu Thiên Thiên cảm thấy, thay vì xen vào thị phi của nữ chính, còn không bằng mình “tay làm hàm nhai”, ôm chặt “đùi vàng”. ( Đây được gọi là “tay làm hàm nhai” à? (╰_╯)#)
Nếu mối quan hệ giữa cô và “đùi vàng” tốt thì chiếc đùi này có thể sẽ phát hiện ra cô bị bắt cóc đầu tiên. Đảm bảo chưa tới hai mươi tư giờ là có thể cứu được người. Cô cũng chẳng phải lo lắng bất cứ chuyện gì khác.
Vậy là Diêu Thiên Thiên nở một nụ cười vô cùng dịu dàng: "Đại ca ca, anh thật là đẹp trai! o(≧v≦)o~~ Thật tuyệt! Anh lái xe lợi hại lắm luôn á!"
Nam Cung Tiêu Minh:...
Cuối cùng, cảm giác đau đớn của Quách Tử Càn cũng lắng xuống. Anh ta đến gần Nam Cung Tiêu Minh, nghiêng người hỏi: "Cậu có cảm thấy thái độ của “đầu trọc lốc” này thay đổi rất nhanh không?"
Nam Cung Tiêu Minh: "Không có chuyện gì đột nhiên hiến ân cần, không phải gian thì cũng là phường trộm cướp."
Quách Tử Càn: "Tôi còn tưởng rằng nó bị câm, không nói được nên mới im lặng như vậy chứ. Giờ lại thấy chắc đứa bé này bị điên rồi?"
Nam Cung Tiêu Minh: "Cũng không hẳn, chẳng qua tôi thấy nó không có mắt nhìn người. Anh xem, vừa rồi hai chúng ta bắt cóc nó, hù dọa nó, nó còn nịnh nọt như vậy. Hay vừa nãy bị lây bệnh nịnh nọt từ “người anh em” của anh?"
Quách Tử Càn:...
Diêu Thiên Thiên: Ê! Nếu giọng nói của mấy người lớn như vậy, thì đừng thể hiện ra tư thế đang thì thầm nói chuyện được không? Tôi nghe rất rõ ràng đó, lật bàn!
Nhưng vì “đùi vàng” tương lai, cô nhịn.
Diêu Thiên Thiên nhẫn nhục chạy tới gần Nam Cung Tiêu Minh. Cô kéo kéo góc áo của anh ta, ngước khuôn mặt đáng yêu chuẩn 45 độ không góc chết, khóe mắt rưng rưng nói: "Đại ca ca, anh có thể đưa em về với mẹ không? Em biết anh là người tốt, còn đẹp trai như vậy."
Nam Cung Tiêu Minh sờ đôi tai ửng hồng, cười hì hì nói với Diêu Thiên Thiên: "Em trai đầu trọc này, anh rất thích em. Hay là đi với anh đi, anh bảo đảm sẽ bán em cho một gia đình tốt nào đó."
Diêu Thiên Thiên:...
Ai tới nói cho cô biết, Nam Cung Tiêu Minh trầm tĩnh, lịch lãm như công tử nhà giàu trong cốt truyện gốc đi đâu rồi? Không lẽ bây giờ đang ở trong thời kỳ phản nghịch sao? Ảo tưởng là bệnh đó anh trai à, nhất định phải chữa!
Diêu Thiên Thiên vẫn tiếp tục giữ vững góc nghiêng 45 độ: "Đại ca ca, em là con gái, phải gọi là em gái."
“Bộp”, “bộp” hai tiếng, cằm rớt xuống đất.
Quách Tử Càn là người hoàn hồn đầu tiên, anh ta sán lại gần Nam Cung Tiêu Minh, hỏi: "Cậu chắc chắn não thằng nhỏ này không có vấn đề chứ, hay là cha mẹ nó có vấn đề? Chính nó tự nghĩ mình là con gái, hay nó với mẹ kế có thù oán với nhau?"
Nam Cung Tiêu Minh sờ cằm, ra vẻ nghiền ngẫm nói: "Nếu nó là nữ thật thì “vẻ đẹp” này phải gọi là đẹp phi giới tính đó."
Quách Tử Càn cười xấu xa nói: "Hay là... Chúng ta kiểm tra thử xem."
“Ái...” “Người anh em” lại một lần nữa nằm không cũng trúng đạn. Diêu Thiên Thiên tàn nhẫn cầm hòn đá. Mẹ nó! Chiếc đùi này cô không cần, hai tên đàn ông đáng khinh!
Nam Cung Tiêu Minh ôm bụng cười ha ha, nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của Diêu Thiên Thiên, nói: "Dù là nam hay nữ thì anh đây vẫn rất thích em. Sau này đi theo anh đi."
Một phút đồng hồ trước, chắc chắn Diêu Thiên Thiên sẽ dứt khoát gật đầu. Một phút đồng hồ sau thì...
╭(╯^╰)╮!
Tâm trạng buồn bực khi nãy của Nam Cung Tiêu Minh đã biến mất tiêu. Đứa bé này thật sự rất hài hước. Bỏ đi, chỉ là không chạy trốn thành công thôi mà, đành phải quay trở về vậy, biết đâu tương lai vẫn còn cơ hội thì sao? Ông già chắc cũng chỉ dùng biện pháp cử thêm người giám sát thôi. Nhưng “đạo cao một thước, ma cao một trượng”, làm sao có thể cho người canh giữ được mãi? Huống chi chờ đến ngày mình tiếp quản gia tộc nhà Nam Cung, đến lúc đó mình thích làm gì thì làm, bán hết gia sản và địa bàn được phân rồi cuốn gói ra nước ngoài, thoải mái biết bao nhiêu.
Sau khi nghĩ thông rồi, Nam Cung Tiêu Minh dần dần bình tĩnh lại, nhấc bổng bé béo lên, vừa ôm Diêu Thiên Thiên vừa nói: "Đại ca ca đưa em đi tìm mẹ, đừng để mẹ phải khóc nhé."
Diêu Thiên Thiên mếu máo, suýt nữa thì rơi “kim đậu*”. Vương Nhị Nha đã đủ đáng thương, giờ lại tận mắt thấy cô bị bắt đi, bà sẽ đau lòng chết mất. Mong rằng bà đừng gặp chuyện gì, cô phải mau chóng quay trở về tìm bà mới được.
*Kim đậu (đậu vàng): ẩn dụ.
Nhưng Nam Cung Tiêu Minh không trốn nữa sao? Vậy cốt truyện sau này sẽ chạy đến đâu? Nếu anh ta không rời khỏi gia tộc nhà Nam Cung, vậy cái tên Nam Cung Tiêu Phong kia sẽ chẳng là gì cả. Anh ta cũng không đủ tư cách trở thành nam chính, không chừng sẽ trở thành “bia đỡ đạn” cũng nên?
RẤT, TỐT!
Lần đầu tiên, Diêu Thiên Thiên cảm thấy thế giới này tràn ngập ánh sáng, mặt trời vẫn còn đây!
Thực sự là ôm đúng “đùi” rồi.
Vậy tiếp theo Nam Cung Tiêu Minh sẽ đưa Diêu Thiên Thiên quay về bệnh viện và “tay trong tay” trở thành bạn tốt với cô?
... Mới là lạ!
Chuyện xảy ra tiếp theo khiến cho Diêu Thiên Thiên trợn mắt há hốc mồm, đến tận bây giờ cô mới được chứng kiến thứ gọi là không, thể, tưởng, tượng, nổi!
...
Chuyện là thế này, ngay khi Nam Cung Tiêu Minh muốn nói ra suy nghĩ của mình với Quách Tử Càn, loại người luôn “sợ thiên hạ không loạn” như Quách Tử Càn thế nhưng cảm thấy cũng đúng. Nhịn vài năm để nắm gia tộc nhà Nam Cung trong tay, còn tốt hơn là lang thang bên ngoài một mình không phải sao? Sau khi hai người thảo luận xong thì quyết định đưa Diêu Thiên Thiên về trước. Chí ít trên lưng không thể mang theo cái danh tội phạm bắt cóc được, sau đó muốn làm gì thì tính sau.
Lý do Nam Cung Tiêu Minh muốn rời khỏi gia tộc nhà Nam Cung, chủ yếu là vì không muốn nhìn thấy cái gọi là "giang hồ" nữa. Thật ra cũng có rất nhiều cách để không nhìn thấy, ví dụ như làm loạn lên với ông già, nói mình muốn đi nước ngoài du học.
Vì thế, anh ta ôm Diêu Thiên Thiên lên định đưa cô về, ai ngờ vào đúng lúc này, cửa nhà kho đột nhiên bị người đá văng ra. Một chiếc họng súng đen sì nhắm ngay cổ họng nhóm người Nam Cung Tiêu Minh. Hơn mười người ôm lấy hai đứa bé đang bị trói xông vào.